Lục Sâm vẫn chưa mặc áo, nhiệt độ trên người anh truyền lên da Trác Dật Nhiên qua lớp vải mỏng, không cao lắm, nhưng vẫn khiến cậu run rẩy.
Cậu bỗng hơi hoảng hốt, nhưng vẫn giữ nguyên kế hoạch của mình, ngước mặt chạm lên môi Lục Sâm với vẻ luống cuống.
Trác Dật Nhiên vốn chẳng có kinh nghiệm hôn hít gì, cậu dè dặt vươn đầu lưỡi đang run liếm vòng quanh môi Lục Sâm, nhưng không vói vào.
“Cậu làm gì vậy?” Cuối cùng Lục Sâm cũng mở miệng, giọng anh trầm khàn như đang bị thiêu trên giàn lửa.
“Có cảm thấy…” Trác Dật Nhiên hỏi với giọng không chắc chắn lắm: “Hơi bình tĩnh rồi không?”
“Bình tĩnh?” Lục Sâm lặp lại, giọng đầy hoài nghi.
Bình tĩnh chỗ nào, như thêm dầu vào lửa thì có.
Bấy giờ cả bản thân Trác Dật Nhiên cũng thấy hoài nghi, cậu phiền muộn: “Trên đó viết vậy mà…”
“… Gạt người đấy.” Lục Sâm đáp.
“Vậy phải làm sao?” Trác Dật Nhiên càng lúng túng hơn.
Lục Sâm không nói, chỉ đè cậu lên tường theo phản xạ, vị trí của hai người bỗng chốc thay đổi, chưa chờ Trác Dật Nhiên có hành động gì, đôi môi nóng bỏng của đối phương đã áp thẳng lên cậu.
Lâu lắm rồi họ không hôn nhau chẳng chút kiêng dè gì như thế, khi mùi rượu thanh nồng kia kéo đến theo chiếc lưỡi của anh, Trác Dật Nhiên mới nhận ra mình vẫn rất khát khao hơi thở của Lục Sâm.
Trái ngược với động tác dè dặt ban nãy của cậu, nụ hôn của Lục Sâm nồng nhiệt và đầy áp bức, Trác Dật Nhiên bị anh hôn đến choáng váng, gần như chẳng thở nổi nữa.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng cậu không chịu được, vươn tay đẩy Lục Sâm ra, nào ngờ lại chạm trúng lồng ngực trần trụi và rắn chắc của đối phương, thế là đầu ngón tay lại vô thức run rẩy.
Cuối cùng Lục Sâm đã tạm thời bỏ qua cho cậu, Trác Dật Nhiên nghiêng đầu thở hổn hển, nhận ra mặt gương trên tường đang soi ngay hình ảnh cậu bị Lục Sâm đè lên tường hôn nhũn cả người, thẹn đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Hai chân cậu mềm nhũn, bất giác trượt xuống, thấy thế, Lục Sâm lập tức vươn tay ra.
Áo bóng rổ rộng rãi trên người Trác Dật Nhiên đã bị vén lên do động tác ma sát với bức tường, bấy giờ Lục Sâm ôm như thế thì tiếp xúc thẳng với phần eo trần nhỏ nhắn dẻo dai của cậu.
Da thịt tiếp xúc quá mức đột ngột khiến cả hai người sửng sốt, giọng Lục Sâm trở nên khản đặc: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Cậu hỏi tôi muốn làm gì?” Trác Dật Nhiên choàng một tay lên cổ anh, tức giận nói bên tai anh: “Cậu không nói gì với tôi cả, tôi chỉ có thể tự đến hỏi thôi.”
Động tác của Lục Sâm khựng lại, ngay sau đó, anh chợt vươn tay ôm Trác Dật Nhiên vào lòng mình.
…
Trác Dật Nhiên bị dọa giật mình, gần như cứng người tại chỗ.
“Bây giờ đã biết chưa?” Lục Sâm thì thầm bên tai cậu.
“Cậu, cậu…” Trác Dật Nhiên còn chẳng nói được cậu hoàn chỉnh: “Không khó chịu à?”
Lục Sâm đáp chệch đi: “Sợ không?”
Tất nhiên không có chuyện không sợ rồi, Trác Dật Nhiên là Beta thẳng đuột suốt mười tám năm…
…
Nhưng nghĩ đến việc Lục Sâm đang trong kỳ nôn nóng, cậu vẫn cắn răng, mạnh miệng: “Có gì phải sợ chứ? Mấy thứ cậu có tôi cũng có vậy.”
Nói đoạn, cậu vươn tay kéo lưng quần mình xuống, chưa cởi ra đã bị Lục Sâm giữ lại: “Cậu làm gì đó?”
“Chẳng phải cậu nói tôi không thể giải quyết cho cậu à?” Trác Dật Nhiên đáp: “Trước đây cậu còn chẳng thèm hỏi, sao biết tôi không thể?”
Tay Lục Sâm nắm chặt hơn khiến cậu chẳng tài nào động đậy được: “Cậu nghe không hiểu lời bác sĩ nói à?”
“Bác sĩ còn nói Alpha trong kỳ nôn nóng không thể thiếu sự an ủi của Omega.” Trác Dật Nhiên nôn nóng choàng cánh tay còn lại lên cổ Lục Sâm, cơ thể dán chặt hơn: “Lục Sâm, sao cứ phải là cậu bảo vệ tôi? Tại sao lúc cậu cần lại không tìm tôi gánh vác cùng?”
Nghe thế, Lục Sâm im lặng một lúc mới nói: “Tôi có thể chịu được.”
“Có tôi ở đây.” Trác Dật Nhiên vẫn cứng đầu phản bác, cố ý cọ xát người anh: “Tại sao phải tự chịu đựng một mình?”
Lục Sâm hít sâu, ôm eo cậu chặt hơn để giữ yên cậu: “Sắp đến trận bán kết rồi, cậu còn muốn ra sân không?”
Trác Dật Nhiên sửng sốt.
Đừng nói bây giờ cậu là Omega, dù là lúc làm Beta, cậu cũng chẳng có chút kinh nghiệm gì về phương diện này. Cậu một lòng muốn giải quyết dứt điểm kỳ nôn nóng của Lục Sâm, thế là nóng đầu nên chẳng hề nghĩ đến hậu quả mà cơ thể mình phải gánh chịu.
Lục Sâm rũ mắt nhìn cậu, hàng mày anh tuấn hơi nhíu, trong đôi con ngươi là mầm lửa đang nhảy nhót không ngừng nhưng đã bị anh kìm nén.
Như phải trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý khủng khiếp, cuối cùng anh rũ mắt xuống, buông Trác Dật Nhiên ra: “Ra ngoài đi, tôi tự giải quyết được.”
Vẻ mặt này của Lục Sâm khiến tim Trác Dật Nhiên co thắt chẳng rõ nguyên nhân, cậu cắn răng, quyết tâm đẩy Lục Sâm lên chiếc sofa trong góc rồi dứt khoát quỳ trước mặt anh.
Lục Sâm nhìn xuống, chỉ thấy một đỉnh đầu đen mun với những sợi tóc bồng bềnh, phần rìa tóc còn hơi ướt áp sát lên thái dương, làm nền cho đôi mắt xinh đẹp.
Hai má Trác Dật Nhiên đỏ bừng như say rượu vậy, môi còn đỏ hơn cả mặt.
Có thể thấy cậu chẳng kinh nghiệm gì, lông mi dài run run, mắt rưng rưng nước tạo cảm giác đang mơ màng, dường như chỉ cần biên độ lớn hơn chút nữa thôi thì nước mắt sẽ lăn xuống.
Phòng thay đồ không lớn trở nên yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn mỗi tiếng thở hổn hển đang cố kìm nén của Trác Dật Nhiên. Ngoài cửa cứ vang mãi những tiếng đập bóng, khiến cảm xúc ngượng ngùng đến muộn trong cậu.
Cách cánh cửa nhỏ, họ mặc đồng phục bóng rổ, quay lưng về phía các đồng đội làm chuyện đáng xấu hổ, dè dặt đến mức cứ như đang yêu đương vụng trộm vậy.
Một lúc sau, Lục Sâm mới khẽ giọng: “Không nghị lực chút nào.”
Tuy Trác Dật Nhiên không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng cũng biết dùng miệng sẽ thoải mái hơn dùng tay, cậu sắp bị Lục Sâm làm cho lên trời mất nhưng khi so sánh với phản ứng ban nãy của Lục Sâm, anh bình tĩnh đến mức như một pho tượng vậy, khiến cậu chợt thấy thất bại thảm hại.
“Đâu ai mà có người ngồi trong lòng còn bình tĩnh được như cậu chứ?” Trác Dật Nhiên đốp lại với vẻ bực bội.
Dứt lời, cậu mới nhận ra mình đang ngồi trong lòng Lục Sâm, thế là có hơi lúng túng, chợt nghe Lục Sâm nói: “Do kỹ thuật của cậu kém quá.”
“…” Trác Dật Nhiên vừa ngượng vừa giận, nể tình Lục Sâm đang trong kỳ nôn nóng nên mới nhịn không đánh anh.
Lục Sâm vươn tay lấy khăn giấy bên cạnh, cậu vội nhận lấy muốn xuống khỏi người Lục Sâm, nhưng lại lần nữa bị anh ôm chặt eo.
Cố nhịn một chút để sóng yên gió lặng, Trác Dật Nhiên cắn răng, lấy mấy tờ giấy, cúi đầu lau sạch tay Lục Sâm và những chỗ nhớp nháp của cậu.
Tiếng chơi bóng bên ngoài to hơn, kéo linh hồn cậu ra khỏi những phút giây phóng túng ban nãy, bấy giờ đã quá giờ hẹn nửa tiếng, nghĩ thế, cậu vừa hổ thẹn vừa lúng túng: “Chúng ta làm sao ra ngoài đây?”
Lục Sâm lấy điện thoại trong túi ra, cũng chẳng biết tên này đã đổi chế độ im lặng từ lúc nào, Trác Dật Nhiên với cái đầu suy nghĩ hèn hạ đã cho rằng anh cố ý muốn vứt cục phiền phức này sang cho mình.
Lục Sâm vọc một lúc, điện thoại chợt vang lên tiếng bíp.
Trác Dật Nhiên giật nảy mình, đầu bên kia là tiếng thở hổn hển của Chung Hàn: “Sao vậy anh Lục?”
“Gặp chuyện đột xuất, xin lỗi nhé.” Lục Sâm hạ giọng: “Mọi người tập luyện vất vả rồi, có gọi trà chiều cho các cậu đó.”
Nghe đến câu cuối cùng, giọng Chung Hàn tức thì trở nên phấn khởi bất ngờ: “Hả? Không sao đâu anh Lục, khách sáo vậy từ bao giờ thế…”
“Nhưng bất cẩn điền sai địa chỉ rồi.” Lục Sâm nói: “Gọi hơi nhiều, chắc cần mọi người cùng đi lấy.”
“Không thành vấn đề.” Chung Hàn đồng ý cực nhanh: “Đưa đến đâu vậy?”
“Thư viện.”
“Thư viện?”
Đừng nói Chung Hàn, cả Trác Dật Nhiên ngồi nghe bên cạnh cũng trợn tròn mắt.
Giọng Chung Hàn khựng lại: “Sao, sao lại đưa đến đó?”
“Vất vả rồi.” Lục Sâm nói: “Xem như tản bộ đi.”
“Ôi không vất vả chút nào, có người mời sao bọn này lại chê vất vả được.” Chung Hàn cười hì hì: “Được, vậy bọn này đi ngay.”
Vừa cúp máy đã nghe thấy tiếng hô của Chung Hàn bên ngoài.
Diện tích khuôn viên trường Đại học Giang Thành rất lớn, đường lại quanh co, từ đây đến thư viện tính cả đi và về cũng phải mất nửa tiếng. Nhưng cả bọn đều là mấy chàng thanh niên mười tám, mười chín tuổi, chơi bóng tiêu hao nhiều năng lượng, bấy giờ nghe gì cũng thèm, vừa nghe tin đội trưởng mời uống