Nào ngờ một hoạt động nhàm chán do Hội học sinh tổ chức lại còn hay hơn cả show yêu đương nữa, ống kính vừa mở ra đã là một đoạn phỏng vấn đã được chuẩn bị từ trước.
Chị gái phóng viên nở nụ cười u mê, hỏi: “Tại sao lại được ghép với đối phương?”
Câu hỏi đầu tiên đã khiến Trác Dật Nhiên ngây ra như phỗng.
Vậy mà còn dám hỏi tôi á? Tôi đang định hỏi các người đây này!
Trác Dật Nhiên trầm ngâm một giây, mỉm cười: “Duyên phận.”
Lục Sâm đáp ngay sau đó, anh gật đầu: “Ừ.”
“Ấn tượng đầu tiên với đối phương?”
Lần này chẳng cần nghĩ ngợi, Trác Dật Nhiên đã đáp ngay: “Đẹp trai.”
Lục Sâm không nói.
Đừng nói là anh còn muốn “ừ” nữa nhé?
Trác Dật Nhiên quay đầu nhìn anh, cuối cùng cũng nghe thấy anh rặn được một câu: “Đáng yêu.”
… Xem nhóc ta ngu người luôn kìa, nói trái lòng quá mà.
Nghĩ thế, Trác Dật Nhiên cũng tha thứ cho từ hình dung như đang nói về Omega này.
“Nghe nói hình trước đây hai người không hài lòng lắm về giới tính của nhau.” Đôi con ngươi của chị gái phóng viên đảo một vòng: “Là thật sao?”
Xin hỏi bạn đây là truyền thông hóng hớt nào à?
“Sao lại thế chứ, giới tính không quan trọng.” Siêu minh tinh hàng đầu Trác Dật Nhiên phủ nhận ngay: “Tôi gần như trúng tiếng sét ái tình với cậu ấy luôn.”
Vị siêu minh tinh còn lại lần nữa im lặng.
Ngoài phạm vi ống kính, Trác Dật Nhiên vươn tay ra sau lưng chọt lén anh một cái.
Lục Sâm đáp: “Không phải cậu ấy thì không được.”
Cổ họng của Trác Dật Nhiên cũng cảm thấy khó chịu theo anh luôn.
“Cảm ơn sự phối hợp của hai người.” Phóng viên cười tươi tắn: “Cuối cùng, hãy lần lượt để lại một câu tuyên ngôn tình yêu nhé.”
“Yêu nhau không phân biệt giới tính.”
Bấy giờ lại cực kỳ ăn ý, hai miệng một lời.
Sau khi nhận ra thì quay đầu nhìn nhau.
Ống kính máy ảnh vang “tách” một tiếng, ghi lại khoảnh khắc nhìn nhau đầy âu yếm và tri kỷ, dự kiến sẽ gieo rắc mối tình tuyệt đẹp không phân biệt giới tính này ra khắp trường.
Nếu không vì đọc được câu “tôi x mẹ nó cuối cùng cũng kết thúc” vô cùng thoải mái trong mắt Lục Sâm, thì bản thân Trác Dật Nhiên cũng suýt đã tưởng thật.
“Móa ơi người anh em, cuối cùng cũng thoát kiếp FA rồi á? Hay hay hay!”
“Tôi còn tưởng cậu và Lục Sâm vì đôi giày chơi bóng rổ chứ, không ngờ hai người lại đến với nhau thật à?”
“Hèn gì con gái nhà người ta theo đuổi cậu lâu như vậy mà cậu không có phản ứng gì, hóa ra cậu thích Alpha?”
“Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ cậu ở trước mặt Lục Sâm kìa, bé Beta mà cũng có hai cái miệng khác nhau quá đấy.”
“Nam thần, tuy cậu luôn không chịu cho mình cơ hội, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu ở bên cạnh một nam thần khác, mình cũng cam lòng rồi, chúc hai người mãi hạnh phúc!!”
…
Kể từ sau khi acc của Hội học sinh đăng video kia lên, tin nhắn WeChat gửi cho Trác Dật Nhiên tới tấp không ngừng.
“Lần này thì mọi người đều biết cả rồi.” Trác Dật Nhiên hơi lo: “Lúc đó làm sao để chia tay trong hòa bình đây.”
Cố Nghiêu cười: “Vậy đừng chia tay nữa.”
“Cút.” Trác Dật Nhiên hừ một tiếng đầy tức giận: “Hội học sinh các cậu giả tạo thật đấy.”
“Cái này gọi là hưởng ứng trào lưu giới tính.” Cố Nghiêu nói: “Ai như cậu, trong đầu toàn tư tưởng phong kiến thôi.”
Hai người đi lên tầng hai dãy phòng học, Trác Dật Nhiên vừa định rẽ vào trong cùng Cố Nghiêu, Cố Nghiêu đã cản cậu lại: “Đi sai chỗ nữa rồi, lớp S mà.”
Chuyển lớp chưa được bao lâu, Trác Dật Nhiên chưa thích ứng lắm, bấy giờ nghe cậu ta nhắc nhở mới vừa đi vừa vẫy tay với cậu ta: “Chiều khỏi chờ tôi đâu.”
“Biết rồi.” Cố Nghiêu gật đầu: “Bây giờ cậu là người có gia đình rồi.”
Trác Dật Nhiên bĩu môi trong bất lực, xách cặp lên lầu.
Vừa vào lớp, cậu vẫn theo thói quen đi đến dãy cuối cùng, dù sao thì mới khai giảng chẳng bao lâu, cậu cũng không quen ai trong lớp S…
Không đúng, hôm qua mới có thêm một người, là loại còn quen hơn cả người quen nữa.
Trác Dật Nhiên liếc nhìn vị trí ở phía đầu, nhìn thấy bóng người quen thuộc hàng trước bấy giờ cũng quay đầu sang như có thần giao cách cảm vậy, và trùng hợp chạm phải tầm mắt của cậu.
Trên mặt Lục Sâm không có vẻ gì đặc biệt, chỉ là đại đa số người trong lớp đều nhìn theo ánh mắt anh, Trác Dật Nhiên bỗng chốc trở thành tiêu điểm quan tâm của tất cả Alpha trong lớp.
Không chờ cậu phản ứng, Lâm Dương ngồi cạnh Lục Sâm đột nhiên nhảy dựng khỏi ghế ngồi, cực kỳ tự giác đổi sang một chiếc bàn đơn không có ai bên cạnh.
Trước ánh nhìn chăm chú từ xung quanh, bạn thân của người ta đã chủ động nhường chỗ rồi, nếu không qua nữa thì kỳ quá, dù trong lòng kháng cự lắm, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn đi đến bên cạnh Lục Sâm, ngồi xuống.
Không phải kháng cự việc ngồi cùng bàn với Lục Sâm, chủ yếu là kháng cự vị trí ngồi gần bàn đầu quá thôi.
Thật ra Trác Dật Nhiên là một người rất tự tin, lúc trước đi đến đâu cũng là học sinh giỏi nhất nhì, ngồi mấy hàng đầu cũng không sợ; nhưng kể từ sau khi được chuyển đến lớp S học vài tiết của học kỳ này, cậu đã cảm nhận một cách rõ ràng về sự chênh lệch như trời và vực của giáo trình, tất nhiên cảm giác ưu việt của quá khứ cũng bị mài mòn đi ít nhiều.
Vừa nghĩ đến việc sau này tiết nào cũng phải ngồi vị trí gần bàn đầu, nhận sự quan tâm của giảng viên phía trước và ánh mắt của những bạn phía sau, Beta duy nhất của lớp cảm thấy áp lực nặng nề quá.
Trác Dật Nhiên nhìn Lục Sâm, khẽ giọng mắng: “Sao cậu cứ hay ngồi phía trước vậy?”
“Cậu không muốn ngồi đây à?” Lục Sâm liếc nhìn cậu.
Chưa chờ Trác Dật Nhiên đáp, Lục Sâm đã tìm được đáp án từ vẻ mặt cậu, anh nhanh chóng