Editor: Puck
“Hmmm!” Đằng Nguyên Thiên Diệp lắc lắc đầu, nhếch miệng làm dáng vẻ đáng yêu, “Xin lỗi, bản tiểu thư chỉ theo đến đây thôi!”
Hoắc Gia Tường cảm thấy không ổn, vội vàng ra lệnh cho những hộ vệ kia, “Mau bắt lấy cô ta, đừng để cho cô ta chạy mất!”
Đáng tiếc, phản ứng của ông vẫn chậm một bước. Đằng Nguyên Thiên Diệp đột
nhiên móc một quả đạn từ trong túi ra ném lên đất, chỉ nghe “Ầm!” một
tiếng, cả phòng khói mù.
Khói mù này có mùi gai mũi, tất cả mọi
người sợ có độc. Nhất là Hoắc Gia Tường gần như phản xạ có điều kiện vọt tới bên cạnh Lâm Tuyết, kéo cô vào gian phòng bên cạnh, chỉ sợ khói mù
sẽ có ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng cô.
Đợi đến khi toàn bộ cửa sổ phòng mở ra, khói mù tan hết, nào còn bóng dáng của Đằng Nguyên Thiên Diệp?
Hoắc Gia Tường mang theo Lâm Tuyết lần nữa đi ra từ căn phòng bên cạnh, lại
nghe được giọng Đằng Nguyên Thiên Diệp giống như oan hồn vang lên, chợt
xa chợt gần, không rõ ràng:
“Ha ha, trò chơi này chơi thật hay
chứ? Bản tiểu thư vì sự cố này mà đến, nếu không các người ai có thể bắt ta? Chuyện xưa kể xong, đặc sắc không? Đặc sắc cho một tràng vỗ tay,
đừng hẹp hòi như vậy! Đừng hẹp hòi như vậy! Đừng hẹp hòi như vậy...”
Tiếng vọng không ngừng vang lên, giống như loa phim 3D vờn quanh, càng không
ngừng thay đổi vị trí ở bốn phương tám hướng, người ở đây không khỏi
hoảng loạn.
“Đây là thuật huyễn thanh của người Nhật Bản, thật ra bản thân cô ta đã rời đi!” Hoắc Vân Phi nói cho cha mình.
Đằng Nguyên Thiên Diệp rời đi hay không rời đi cũng không quan trọng, mấu chốt là những điều cô ta nói có thật hay không?
Khi Mạc Sở Hàn dùng ánh mắt lạnh lẽo không mang theo chút tình cảm nào nhìn về phía Thư Khả, cũng biết từng chữ mà Đằng Nguyên Thiên Diệp nói đều
không giả. d
Thư Khả đã hoan toàn hoảng loạn, cô chỉ lắp bắp lặp lại một câu: “Không được tin người phụ nữ điên đó, tôi vốn không biết
Vân Thư Hoa... Không đúng, tôi nói tôi vốn chưa từng cấu kết với Vân Thư Hoa...”
Cô hết sức phủ nhận, trùng hợp là giấu đầu hở đuôi!
Mạc Sở Hàn không nói một lời đi lên phía trước, anh đột nhiên một phát vén
mạng đen dài che kín mặt của Thư Khả lên, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của cô ta.
Toàn bộ miệng vết thương đã lên da non, bác sỹ nói
gần nhất có thể làm phẫu thuật tái tạo tai và tái tạo mũi, nhưng bây giờ còn chưa làm, cho nên tai trái và gò má bên trái của cô ta vẫn thiếu
sót, cái mũi còn sót lại hai lỗ đen kịt, thoạt nhìn giống như con quái
vật.
“Đừng!” Thư Khả sợ nhất là bị người nhìn thấy dáng vẻ xấu xí bây giờ của mình, hai tay cô che mặt, kêu khóc lên, “Sở Hàn, anh quá
tàn nhẫn! Lại tin tưởng người khác khích bác đối xử như vậy với em! Hu
hu... Anh đừng quên, là Lâm Tuyết hại em thành dáng vẻ này!”
Cả
quá trình Lâm Tuyết đều trầm mặc, hoặc nói từ khi Mạc Sở Hàn phản bội cô đến giờ, cô chưa bao giờ giải thích cái gì trước mặt Mạc Sở Hàn.
Mạc Sở Hàn cho rằng đời này cứ như vậy, cô vĩnh viễn sẽ không chủ động giải thích bất cứ vấn đề gì, cũng sẽ không tranh thủ tình cảm với Thư Khả!
Cô chính là dùng vẻ thanh cao không tranh quyền thế này tới lăng trì
lòng của anh, lăng trì tình cảm của bọn họ, cho đến thương tích đầy
mình.
(*) Lăng trì, tùng xẻo: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.
Khi chân tướng rõ ràng, anh cảm giác mình hận nhất không phải là Thư Khả mà là cô –– Lâm Tuyết!
Nhưng anh không tiếp tục nhìn cô, hoặc là nói không có dũng khí nhìn cô! Hiện giờ anh cần phải làm một chuyện, giải thích rõ ràng chuyện anh làm với
Lâm Tuyết khi đó!
“Cũng bởi vì cô bị hủy khuôn mặt, tôi mới không tiếp tục trừng phạt cô!” Mạc Sở Hàn móc súng lục ra, họng súng hướng
lên trên bắn ba phát lên trần nhà, lạnh lùng nói, “Ba phát này vốn nên
bắn vào ngực cô, tôi nể tình cô làm bạn với tôi bao nhiêu năm sẽ bỏ qua
cho cô! Cô biến, biến ngay bây giờ, về sau vĩnh viễn không để cho tôi
nhìn thấy cô!”
Trừng phạt này chính là tàn nhẫn nhất với Thư Khả mà
nói, cô không chừa thủ đoạn nào làm tất cả để cướp đi anh từ bên cạnh
Lâm Tuyết, hiện giờ uổng phí thủ đoạn, uổng phí tâm tư, rơi vào kết cục
hủy dung, nào chịu đi.
Đôi tay bụm mặt, cô khóc không thành tiếng, “Sở Hàn, cho dù như thế nào, em yêu anh là thật lòng...”
“Đủ rồi! Không cần khoe khoang cái cô gọi là yêu! Nếu cô thật sự yêu tôi,
cũng không nên...” Vốn giữa anh và Lâm Tuyết còn có chỗ cứu vãn, nếu Thư Khả không đạo diễn trò đùa giỡn thiếu chút nữa muốn tính mạng của anh!
Một cơn oan giận giấu trong ngực, anh giận đến gương mặt tuấn tú xanh
mét.
“Sở Hàn, đừng kích động, cẩn thận thân thể!” Hoắc Vân Phi
vội vàng đi tới đỡ anh, đồng thời xoa ngực giúp anh, liên tục khuyên
nhủ, “Chú ý kiềm chế cảm xúc, hít sâu! Chuyện đều đã qua, tức cũng không làm được gì! Cũng may cậu và Lâm Tuyết đều sống tốt rồi, những tiểu
nhân phá hư tình cảm của hai người đã lộ ra nguyên hình, cũng là thời
điểm hai người gương vỡ lại lành! Nghĩ về mặt tốt, Lâm Tuyết vẫn là của
cậu!”
Thư Khả vừa nghe càng nóng nảy hơn, thì ra Hoắc tam thiếu
đang khuyên Mạc Sở Hàn vứt bỏ mình và trọng thập cửu hoan * với Lâm
Tuyết. Cô dứt khoát không che mặt nữa, mặc cho khuôn mặt dữ tợn đáng ghê tởm của mình lộ ra trước mặt mọi người, rơi lệ nói, “Sở Hàn, anh nhìn
mặt em xem, là Lâm Tuyết đẩy em vào trong lồng chó! Cho dù trước kia em
làm sai, vậy trừng phạt thế này cũng đủ nặng rồi! Lâm Tuyết quá tàn
nhẫn, cô ta quả thật lòng dạ rắn rết...”
(*) trọng thập cửu hoan: đôi tình nhân đã chia tay lại một lần nữa tốt đẹp.
Có lẽ bất kỳ ai cũng không ngờ Lâm Tuyết sẽ chủ động đi tới, cô thế mà lại đứng trước mặt Lâm Khả, lạnh giọng biện bạch: “Cô đang nói láo! Đêm đó
tôi bị Mạc Sở Hàn nhốt vào trong lồng sắt, sao có
thể đẩy cô vào trong
lồng chó? Tôi không có khả năng lên trời xuống đất như Đằng Nguyên Thiên Diệp đó!”
Có lẽ không ngờ Lâm Tuyết sẽ chủ động đính chính chân
tướng, Mạc Sở Hàn và Thư Khả đều ngây ngốc. Trong trí nhớ đây cũng là
lần đầu tiên, trước kia cho dù xảy ra chuyện gì, cô chưa bao giờ chủ
động giải thích với Mạc Sở Hàn, cho dù oán trách cũng không có một câu!
Mỗi khi Mạc Sở Hàn tổn thương lòng cô, cô luôn dùng cặp mắt trong veo
lạnh lùng kia nhìn anh, cho đến khi lòng của anh hoàn toàn lạnh toát.
Thư Khả nhanh chóng phản ứng lại,vội vàng uất ức khiếu nại với Mạc Sở Hàn:
“Em thấy trời sắp mưa, đáng thương cô ta ở trong lồng sắt gặp mưa, nên
tốt bụng mở khóa thả cô ta ra...”
“Cô lại thuận miệng nói bậy!”
Lâm Tuyết không hề khách khí cắt đứt lời của cô ta, vạch trần, “Cô mở
khóa ra không giả, nhưng không phải định thả tôi ra ngoài, mà định thả
chó cắn chết tôi!”
Nói xong những lời này, cô quay đầu liếc nhìn
Mạc Sở Hàn, chất vấn anh: “Dùng đầu óc của anh suy nghĩ một chút, những
con chó kia biết cô ta không biết tôi, tôi làm sao có thể dắt chó vào
trong lồng sắt đây? Lúc ấy Thư Khả ở ngoài lồng còn anh khóa tôi ở trong lồng, tôi có cách nào đi dắt chó tới nhét vào cắn cô ta sao? Vậy chẳng
phải tôi sẽ bị chó ăn trước cô ta một bước!”
Nói trúng tim đen, khiến Thư Khả cũng á khẩu không trả lời được.
Đúng, những con chó Đức kia cực kỳ hung dữ, người ngoài đừng nói dắt chúng,
ngay cả đến gần một bước cũng có thể bị xé nuốt! Mà bởi vì có quan hệ
với Mạc Sở Hàn, Thư Khả có thể lại gần chúng, cũng có thể dắt chúng đến
những chỗ khác.
Giải thích hợp lý duy nhất: Con chó kia chính là do Thư Khả dắt vào trong lồng sắt! Tại sao cô ta muốn dắt chó vào trong lồng sắt? Đáp án vô cùng đơn giản, bởi vì Lâm Tuyết bị giam ở bên
trong!
“Cô ta định dắt chó cắn chết tôi, tôi đương nhiên không
thể bó tay chờ chết! Khi cô ta mở cửa lồng nhét chó vào, tôi đã vượt lên trước một bước phá vỡ cửa lồng trốn thoát. Cô ta liều mạng lôi tôi lại
muốn nhét tôi về, tôi đương nhiên phải đánh lại, cho nên mới đẩy cô ta
vào! Con chó kia vốn nhận ra cô ta, cũng không cắn cô ta. Khi đó bả vai
tôi có vết thương, mất máu nghiêm trọng, không có bản lĩnh lại giày vò
với cô ta, nên khóa cửa lồng lại! Ai nghĩ tới sau khi trời mưa thì con
chó kia đột nhiên nổi điên lên bắt đầu cắn cô ta...”
Mạc Sở Hàn
biết, sau khi trời mưa con chó kia bắt đầu công kích Thư Khả, là bởi vì
mưa to cọ rửa sạch mùi của cô ta, con chó kia không ngửi thấy mùi “Người mình” sẽ bắt đầu công kích Thư Khả.
Không sai, Lâm Tuyết nói
trước sau thống nhất, hoàn toàn phù hợp với căn cứ sự thật, so sánh với
lời nói dối liên thiên mở đầu không khớp với lời sau trăm ngàn chỗ hở
của Thư Khả, độ tin cậy tự nhiên không thể so sánh nổi! Anh biết Lâm
Tuyết nói đúng sự thật, Thư Khả thiếu chút nữa mất mạng trong miệng chó
chịu khổ hủy dung hoàn toàn là cô ta tự gây quả đắng gieo gió gặt bão,
cũng không oán được bất kỳ ai!
Thư Khả giống như trái bóng cao su xì hơi rốt cuộc không đề cao tinh thần lên được, cô biết mình xong rồi! Mỗi một chuyện xấu đã làm đều lộ ra trước mặt Mạc Sở Hàn, hình tượng nữ thần của cô coi như hoàn toàn bị phá hủy.
Lần đầu tiên cầm tiền
Lâm Tuyết đưa, cô nói cho Mạc Sở Hàn đó chính là tiền cô đi làm kiếm
được. Lần thứ hai cầm tiền Lâm Tuyết đưa, cô chạy đến nước Thái nói cho
anh biết Lâm Tuyết thay lòng đổi dạ yêu Vân Thư Hoa, lại hoàn toàn không nói Lâm Tuyết khổ sở rối rắm và ở thế khó xử.
Cô ta liều mạng
bôi đen Lâm Tuyết, liều mạng dán vàng lên mặt mình, sắm vai diễn nữ thần thần thánh, sau khi Lâm Tuyết bị cô ta nói xấu hoàn toàn thành một
người đê tiện dễ dàng thay đổi tham lam hư vinh thủy tính dương hoa *,
cô ta thành công thay thế được Lâm Tuyết ở lại bên cạnh Mạc Sở Hàn.
(*) Thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng
như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất
Ban đầu Mạc Sở Hàn còn không chịu tin tưởng, sau khi từ
trong nước truyền đến tin tức Lâm Tuyết đính hôn với Vân Thư Hoa, anh
hoàn toàn tin Thư Khả, hận Lâm Tuyết.
Thì ra cái gọi là sự thật
thật sự không ngờ, buồn cười anh một người thông minh như vậy lại bị
người phụ nữ trí thông minh không tính là cao (Cô ta làm mỗi chuyện gần
như phải dựa vào Vân Thư Hoa đến bày mưu tính kế cho mình), vẫn dắt mũi
của anh đi, đùa bỡn anh xoay vòng vòng!