Lực chú ý của Mộng Mộng quả nhiên từ vấn đề cố ý yêu cầu Lâm Tuyết làm
mẹ của mình chuyển sang bụng đối phương, áp tai trên bụng Lâm Tuyết hồi
lâu vẫn không nghe được động tĩnh gì, liền kỳ quái hỏi, “Sao em trai lại trốn ở trong bụng của dì?” Lời này cũng coi như gián tiếp trả lời vấn
đề của Lâm Tuyết, bé nghĩ là em trai.
Lâm Tuyết hé miệng đáp: “Em trai còn quá nhỏ, ra ngoài sẽ lạnh. Lúc nhỏ Mộng Mộng cũng núp trong
bụng mẹ, chờ đến khi lớn lên mới sinh ra!”
“Ồ.” Mộng Mộng ngạc
nhiên trợn to mắt, quay đầu lại hỏi Thạch Vũ đang cúi đầu uống bia,
“Cha, khi còn bé Mộng Mộng cũng núp trong bụng mẹ sao?”
“Ừm!”
Thạch Vũ gật đầu một cái, sau đó lại tự mình mở một chai bia tuyết. Loại bia tuyết này một chai tương đương với mấy trăm nhân dân tệ, khẩu vị
rất tốt. Không biết bao lâu rồi anh không uống!
“Wow, thật thần
kỳ nha!” Trong đôi mắt to thuần khiết của Mộng Mộng tràn đầy vẻ mộng ảo, tưởng tượng tới dáng vẻ của mình khi còn núp trong bụng mẹ.
Lương Tuấn Đào thấy mức độ không sai biệt lắm, liền nói với Thạch Vũ: “Như
thế nào? Để Mộng Mộng trở về với chúng tôi đi! Lâm Tuyết vẫn nói để con
bé tiếp tục ở lại đây không thích hợp, dù sao con bé sắp đến tuổi đi
học!”
Thạch Vũ ngước mắt, liếc Lương Tuấn Đào, khéo miệng nhếch lên đường cong lạnh lùng: “Để con bé làm con tin?”
“Thôi, coi như tôi chưa nói!” Lương Tuấn Đào xua tay, gặm một cánh gà rừng sấy khô, tiếp tục uống bia của mình.
Mấy ngày nay, dưới vun trồng lớn của Lương Tuấn Đào, mấy ngàn thợ đào mỏ đã không còn là sói hoang ngày xưa chỉ dựa vào một lời mà chơi liều nổi
tiếng Tam giác vàng, bọn họ một lần nữa được trang bị đến tận răng,
trang bị hoàn mỹ, đủ để địch với quân đội chính quy, cũng đủ để khinh
thường toàn bộ đội quân võ trang của Tam giác vàng, bởi vì bất kỳ nhóm
người vũ trang nào cũng không có tính tình mạnh mẽ hung dữ và khát máu
tàn bạo như bọn họ.
Trước kia Sá Đặc dựa vào những thợ đào mỏ
này che chở, không có ai dám đến đánh chủ ý lên khu vực khai thác mỏ
này, lúc ấy bọn họ vốn không được trang bị vũ khí gì, nên không chút sợ
hãi mà chống lại những trùm buôn thuốc phiện và những phần tử khủng bố
kia. Hiện giờ vũ khí tiên tiến trang bị trong tay, súng bắn tỉa, súng
tiểu liên, súng ngắn gì đó... Bọn họ ăn chắc quay một vòng dĩ nhiên sẽ
làm càng chuyên nghiệp hơn quân nhân chuyên nghiệp.
Có vài thứ là trời sinh đã biết, đối với những thợ đào mỏ này mà nói, thứ súng ống
này vốn không cần người khác dạy bọn họ. Bình thường trong tay bọn họ
cũng dấu riêng súng ngắn, chỉ có điều súng ống đạn dược này không được
trang bị tinh xảo tân tiến mà thôi. Có Lương Tuấn Đào đào tạo, những
phần tử khát máu này càng như hổ thêm cánh. Dĩ nhiên, nếu không có Thạch Vũ khống chế đại cục, mấy ngàn sói hoang này cũng không dễ gò bó, đoán
chừng đã sớm làm phản cũng không chừng.
Thái độ của Thạch Vũ hết
sức quan trọng, ở dưới sự uy hiếp của anh ta, những thợ đào mỏ này không chỗ nào không phục, toàn bộ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh. Vũ khí
phát tới tay nhiều ngày như vậy, không nghe nói có ai cầm lạm sát *
người vô tội. Bởi vì cục diện hỗn chiến tự giết lẫn nhau ở khu vực khai
thác mỏ đã triệt để kết thúc sau khi Thạch Vũ đến, bọn họ nhận thức
Thạch Vũ là sói, có gì tranh chấp đều đến trước mặt anh ta phân xử,
Thạch Vũ là người cương trực, cũng không thiên vị, quyết định nhận xét
của anh ta cực kỳ công bằng chính trực, không ai không phục.
(*) Lạm sát: giết người vô tội vạ, giết người bừa bãi
Ngồi ngay phía dưới có một người thợ đào mỏ tên là Đề Lạp Đạt có giao tình
rất tốt với Thạch Vũ, cũng là một trong những thủ lĩnh ở khu vực khai
thác mỏ. Lúc này thấy bữa tiệc hơi cương cứng, nên lại gần bên tai Thạch Vũ, nhỏ giọng nói: “Anh Thạch, em cảm thấy anh có thể suy tính một
chút!”
Thạch Vũ liếc nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như lưỡi dao.
“Ý của em chính là, để Mộng Mộng đi theo bọn họ tiếp nhận giáo dục tốt
đẹp, chỉ có điều cách một khoảng thời gian lại dẫn con bé về cho chúng
ta nhìn một chút!” Đề Lạp Đạt nhỏ giọng đề nghị, “Như vậy cũng không làm trễ nải tiền đồ của Mộng Mộng, có thể bảo đảm an toàn cho con bé!”
Nếu quyết định hợp tác với lão đại mới, mượn cơ hội cung cấp cuộc sống và
hoàn cảnh tốt hơn cho đứa nhỏ chẳng phải là một công đôi việc. Đề Lạp
Đạt coi Mộng Mộng như chính mình sinh ra, tình cảm không thua gì Thạch
Vũ, mắt thấy Mộng Mộng càng lúc càng lớn, cần nhập học tiếp nhận giáo
dục, đây là một vấn đề rất thực tế, ở Tam giác vàng vốn không có đủ điều kiện như vậy.
Lâm Tuyết đứng dậy, cô nắm tay nhỏ bé của Mộng
Mộng đi thẳng tới trước mặt Thạch Vũ, thành khẩn nói: “Mộng Mộng cực kỳ
ngoan, tôi tin tưởng cô bé là một đứa nhỏ thông minh, cô bé nên tiếp
nhận giáo dục tốt, không thể tiếp tục ru rú ở đây phí hoài thời gian!
Làm cha của đứa bé, nếu anh thật lòng yêu thương cô bé, hy vọng anh có
thể...”
“Tôi đồng ý cho cô mang con bé đi!” Thạch Vũ không đợi cô nói xong lời khuyên can, lại đột nhiên mở miệng ngắt lời cô.
“...” Lâm Tuyết hơi ngoài ý muốn, anh thế mà lại đồng ý sảng khoái như thế,
khiến cho một bụng từ mà cô chuẩn bị không có chỗ dùng.
“Chỉ có
điều...” Thạch Vũ nhìn thẳng vào cặp mắt trong veo của cô, từ từ nói,
“Cô và Tuấn Đào phải nhận con bé làm con gái! Từ đó con bé phải gọi cha
Tuấn Đào, gọi cô là mẹ!”
Yêu cầu này nói ra, xung quanh hoàn toàn yên lặng như tờ, không hiểu ý tứ của Thạch Vũ.
Nhưng mà, Lương Tuấn Đào hiểu! Anh dùng ngón tay thon dài đẹp mắt gõ lên mặt
bàn, giống như dáng vẻ nhàn nhã chắc chắn thắng lợi, cười nói: “Không
thành vấn đề! Sau này khi đứa nhỏ của
tôi và Lâm Tuyết ra đời, chúng tôi sẽ có hai đứa bé! Mộng Mộng sống chung một chỗ với người một nhà chúng
tôi, sẽ không coi con bé là người ngoài!”
“Không chỉ không coi
con bé là người ngoài, muốn coi con bé là con gái ruột của hai người!”
Ánh mắt Thạch Vũ một lần nữa chuyển sang Lâm Tuyết, giọng êm ái, “Cô có
thể làm được không?”
Lâm Tuyết ngây ngốc, liền trả lời khẳng định anh: “Tôi nhất định có thể làm được! Anh cứ yên lòng, tôi sẽ coi Mộng
Mộng như chính mình sinh! Trước khi đứa nhỏ ra đời thì con bé là bảo bối duy nhất bên cạnh tôi, sau khi sinh đứa bé ra thì bên cạnh tôi và Tuấn
Đào có hai bảo bối, tuy hai mà một, thương yêu giống nhau!”
Giọng nói thanh thúy như nước đầu nguồn của cô gái, giọng kiên định không khiến cho người ta hoài nghi.
Thạch Vũ tin tưởng cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã biết cô là cô gái lương thiện, hơn nữa giống như anh, mặc dù không thích nhiều lời, nhưng lời hứa đáng giá ngàn vàng!
Chỉ cần câu trả lời của cô và bảo
đảm như vậy là đủ rồi, anh không cần “Phương tiên sinh” lại trả lời, bỏi vì anh giao Mộng Mộng ra là hướng về phía cô, không phải hướng về
“Phương tiên sinh”!
“Mộng Mộng!” Thạch Vũ ôm con gái vào trong
ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con, dặn dò, “Về sau dì
Lâm Tuyết sẽ là mẹ của cô, phải gọi là mẹ!”
“Có thật không?” Mộng Mộng rất vui! Chuyện vui mừng nhất của cô bé chính là khiến dì Lâm
Tuyết làm mẹ của mình, hiện giờ mơ ước đã trở thành hiện thực, bé thật
sự quá vui vẻ rất thỏa mãn, “Cha, cơm nước xong chúng ta có thể mang mẹ
Lâm Tuyết về nhà không, để mẹ sống cùng chúng ta!”
Cha, mẹ còn có Mộng Mộng, đều ở cùng nhau mới là một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh.
Lương Tuấn Đào bỏ xương gà đã gặm sạch lên trên bàn, tự mở một chai bia.
“Về sau con phải sống cùng mẹ Lâm Tuyết còn có cha Tuấn Đào, nhớ nghe
lời...” Thạch Vũ thật sự không bỏ được con gái yêu, nhưng vì tương lai
của con bé chỉ có thể hạ quyết tâm làm như vậy.
Mộng Mộng nghe
còn không hiểu ý tứ trong lời nói của cha, nhưng bởi vì có mẹ, bé thật
vui mừng, nhào vào trong ngực Lâm Tuyết làm nũng nói: “Mẹ Lâm Tuyết, ôm
Mộng Mộng!”
Lâm Tuyết dĩ nhiên muốn ôm cô bé, vấn đề là... Hiện
giờ cô là người đang mang thai, không dám dễ dàng khom lưng ôm con nít,
dù sao Mộng Mộng đã sáu tuổi, cũng nặng mười mấy cân.
“Nào, cha
Tuấn Đào ôm con!” Lương Tuấn Đào kịp thời ngăn cản cô bé con, ôm cô bé
giơ lên đỉnh đầu lại đặt lên đầu vai rộng rãi, cười ha ha chọc cô bé
chơi, “Có cao không? Có sợ không?”
Mộng Mộng thường ngồi trên
đầu vai Thạch Vũ, còn cười khanh khách, lại vứt chuyện muốn Lâm Tuyết ôm đi, “Không sợ, Mộng Mộng thích ngồi trên bả vai cha nhất! Cha Tuấn Đào, cha cũng biết đánh quyền như cha con sao? Cha con có thể một quyền đánh chết thú hoang trong rừng!”
“Wow, cha con đúng không phải là
người!” Lương Tuấn Đào thở dài nói, “Cha Tuấn Đào của con là người, cha
con không phải là người, không giống nhau, cho nên không cách nào so
sánh được!”
“Ồ...” Mộng Mộng càng vui vẻ hơn rồi, vỗ tay nhỏ bé,
nói với Thạch Vũ, “Cha, vậy là cha lợi hại! Cha Tuấn Đào cũng khen cha!” Khen anh ta không phải là người.
Không khí lạnh cứng một phen
bởi vì Mộng Mộng mà trở nên sôi nổi trở lại. Mộng Mộng là một sứ giả
nhỏ, sau khi bé đi theo Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào rời đi, quan hệ giữa Thạch Vũ và quân đội sẽ gần thêm một tầng, chặt chẽ không rời.
Đây là ước định không tiếng động giữa bọn họ: Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết
phụ trách giáo dục và trưởng thành cho đứa nhỏ, Thạch Vũ phụ trách hỗ
trợ Triệu Bắc Thành tiếp tục hoàn thành tiến trình vũ trang hóa hoàn
toàn cho mấy ngàn thợ đào mỏ, hơn nữa chung một chiến tuyến với lão đại
mới, cùng tiến lùi.
Thật ra thì, mang Mộng Mộng đi hoàn toàn là ý tứ của Lâm Tuyết, nếu không Lương Tuấn Đào cũng lười khuấy vũng nước
đục này. Không có Mộng Mộng ràng buộc, sẽ để cho Triệu Bắc Thành nghĩ
biện pháp khác, chỉ có điều Lâm Tuyết cố ý muốn dẫn Mộng Mộng đi, anh đã giúp cô hoàn thành tâm nguyện, chủ yếu là đau lòng vợ, không muốn để
cho cô mang theo tiếc nuối rời đi. Huống chi sau khi về nước sẽ nhớ kỹ
tình huống của Mộng Mộng, trong lòng không yên ổn, còn không bằng mang
theo đứa bé này cùng về, nuôi như vật cưng khiến vợ vui lòng cũng tốt!
Dĩ nhiên tuyệt đối không thể nói ra tâm ý chân chính, nếu như bị Thạch Vũ
biết được ý tưởng chân chính của anh, thì ra là muốn mang con gái bảo
bối của Thạch Vũ về làm vật cưng cho vợ bảo bối của anh chơi, vậy xong
rồi, không liều mạng với anh mới là lạ.