Hoàn toàn ầm ĩ, mọi người đều rối thành một nùi, không kịp phản ứng.
Lưu Mỹ Quân gần như chân trước chân sau đã chạy tới, vừa hay nhìn thấy thân hình cao lớn của Lương Thiên Dật đè lên bả vai gầy yếu của Lâm Tuyết,
sợ tới mức la hoảng lên, “Trời ạ, mấy người còn giật mình ở đó sao,
nhanh, mau qua đỡ đại thiếu gia!”
Lâm Tuyết dùng hết hơi sức đỡ
được Lương Thiên Dật, cảm giác trong bụng thình thịch nhảy lên, chắc là
đột nhiên dùng sức lan tới đứa bé, không khỏi sợ hãi một trận.
Cũng may mấy anh lính cần vụ tiến lên đỡ Lương Thiên Dật, Lâm Tuyết mới thoát thân.
Cô chậm rãi đi tới trước ghế đệm ngồi xuống, một tay đỡ bụng, âm thầm phán đoán tình huống của mình.
Nếu như có đau bụng sinh hoặc cảm giác không khỏe khác, cô phải đi tìm bác sỹ kiểm tra một chút, không thể khinh thường.
Sau đó Lưu Mỹ Quân đi tới, chỉ về phía cô tức giận trách cứ: “Con ấy… Sao
lại dám đùa như vậy! Biết rõ mình có thai còn đi đỡ nó, con không thể
không có việc gì cứ đi tìm việc sao?”
Bị giũa cho một trận, Lâm
Tuyết không lên tiếng. Lần này hành động của cô đúng là thiếu suy xét,
lúc ấy nhìn thấy Lương Thiên Dật sắp ngã xuống, hoàn toàn hành động theo bàn năng, thật sự quên chuyện mình mang thai, suy nghĩ một chút thật sự mạo hiểm!
Trách mắng Lâm Tuyết mấy câu, thấy cô cúi đầu không
nói lời nào, Lưu Mỹ Quân cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao Lâm Tuyết vì đỡ Lương Thiên Dật, cũng có lòng tốt, đáng tiếc không làm chuyện tốt mà thôi! Lại dặn dò cô mấy lần mọi sự lấy đứa bé an toàn làm trung tâm,
đừng đùa như vậy nữa. Cuối cùng Lưu Mỹ Quân cúi người, nhỏ giọng hỏi cô
có sao không.
Lâm Tuyết cảm thấy rất tốt, cũng không có cảm giác
đau rõ ràng, liền miễn cưỡng nhếch khóe môi, nói: “Con không sao, mẹ
không cần phải lo lắng.”
“Mẹ có thể không lo lắng sao?” Lưu Mỹ Quân dùng lòng bàn tay chụp lên mu bàn tay khác,
rất bất đắc dĩ nói, “Haizzz, anh cả con là đứa bốc đồng, về sau con cách xa nó một chút, tránh cho trêu chọc chút phiền toái không cần thiết lên người! Lại nói, Tuấn Đào thích ăn dấm, con cũng biết, tốt nhất nên giữ
chút khoảng cách với anh cả con…”
Lâm Tuyết nhắm mắt nghe Lưu Mỹ
Quân răn dạy, Lương Thiên Dật ở bên kia đã nghe theo lời bác sỹ chống
gậy lên, có lẽ bởi vì mới vừa rồi suýt chút nữa gây ra họa lớn, nên
không cố chấp nữa.
Chuông điện thoại di động vang đúng lúc, Lâm
Tuyết như nhặt được đại xá, nói với Lưu Mỹ Quân: “Xin lỗi, con nhận điện thoại.” Nói xong, cô cầm điện thoại di động đi qua một bên rồi.
“A lô, ai vậy?” Bởi vì rất cám ơn người này kịp thời gọi điện thoại tới,
cho dù không biết số này, giọng nói của cô cũng rất ôn hòa khách khí.
Trong điện thoại trầm mặc một lúc, truyền ra một giọng nói nhợt nhạt: “Là Lâm Tuyết tiểu thư sao?”
Ngây ngốc, cô hơi ngoài ý muốn, liền hỏi: “Là tôi! Xin hỏi ngài là ai?”
“Bác là Lý Ngạn Thành, chắc cháu biết bác đi?”
Lý Ngạn Thành! Lâm Tuyết càng không hiểu nổi, tại sao ông lại gọi điện thoại cho cô, “Tướng quân Lý, có chuyện gì sao?”
“Ah, đừng gọi bác là tướng quân Lý gì, vẫn cứ gọi bác là bác đi!” Giọng của
Lý Ngạn Thành hơi cô đơn tiêu điều, “Bác đã giải ngũ rồi!”
Lâm
Tuyết trầm mặc, cô biết thân phận trùm buôn thuốc phiện của Mạc Sở Hàn
làm liên lụy tới Lý Ngạn Thành, không ngờ Lý Ngạn Thành lại rút lui
trước.
“Lâm tiểu thư, bác có chuyện quan trọng muốn gặp mặt nói
chuyện với cháu một chút, bác đang ở trong tiệm cà phê XX ở gần quân khu các cháu, có thể bớt chút thời gian tới đây ngồi không?” Lý Ngạn Thành
hỏi.
Tiệm cà phê đó chính là chỗ lần trước Đỗ Hâm Lôi đã mời cô,
Lâm Tuyết trầm ngâm hồi lâu, cẩn thận nói: “Cháu không biết giữa cháu và bác có chuyện gì đáng nói.”
“Haizzz,
van cầu cháu nể mặt bác tuổi già mặt dày hẹn một đứa con cháu tới đây
một chút đi! Thật sự có chuyện rất quan trọng, tối thiểu trên đời này
không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này với bác!” Giọng Lý Ngạn
Thành có vẻ đau thương không nói ra được, khiến cho người ta không nỡ từ chối.
“Là về Mạc Sở Hàn sao?” Lâm Tuyết đã sớm dự đoán đến
chuyện gì, giọng nói của cô hơi lạnh lẽo, “Cháu không có hứng thú nghe
bất cứ chuyện gì liên quan đến anh ta!”
“Là chuyện của bác!” Lý
Ngạn Thành khổ sở năn nỉ, “Đứa bé ngoan, coi như nể cái mặt mo này của
bác, ra ngoài một chuyến đi! Đang ở trong đại viện quân khu của các
cháu, sẽ không có nguy hiểm gì.”
Lý Ngạn Thành cũng là một nhân
vật, nhân vật có uy vọng, chỉ sợ đời này của ông cũng chưa từng ăn nói
khép nép như vậy với ai. Lâm Tuyết từ chối không được, không thể làm gì
khác hơn là nói: “Bác chờ chút, cháu chuẩn bị, ước chừng mười phút sau
đi qua!”
Lâm Tuyết tới tiệm cà phê, thấy Lý Ngạn Thành trốn trong một góc tĩnh lặng không bắt mắt
nhất, mái tóc điểm bạc trắng, giống như già nua thêm mười mấy tuổi.
“Bác Lý.” Lâm Tuyết theo lễ tiết gật đầu chào hỏi ông, sau đó ngồi xuống đối diện ông.
Bồi bàn mang thực đơn lên, Lâm Tuyết gọi ly sữa nóng, muốn một phần dâu tây pho mát.
Trước mặt Lý Ngạn Thành bày một chai Brandy, đã hết hơn một nửa, nhìn dáng vẻ đã chờ ở đây rất lâu, chắc sau liên tục do dự mới gọi điện thoại cho
cô.
“Cám ơn cháu chịu đến đây gặp bác.” Lý Ngạn Thành nói ra lời
cám ơn từ trong thâm tâm. Bây giờ ông không có quyền cũng thất thế, cảm
nhận đầy đủ được cái gì gọi là người đi trà lạnh. Lâm Tuyết chịu tới đây gặp ông, thật sự cho ông đủ mặt mũi, nếu không lấy thân phận của cô bây giờ hoàn toàn không thể không cần phản ứng đến ông.
“Không khách khí, bác có chuyện gì nói thẳng đi.” Giọng Lâm Tuyết nhàn nhạt, vẻ mặt
cũng nhàn nhạt. Dù sao Lý Ngạn Thành đã một bó tuổi, ăn nói khép nép như thế cầu xin gặp mặt một lần, cô thật sự không thể hạ quyết tâm cự
tuyệt.
Lý Ngạn Thành bưng ly rượu lên uống một
hơi cạn sạch, thở dài nói: “Bác thật sự không có cách nào! Thằng nhóc
ngu ngốc kia… Lại một lần nữa phát bệnh cũ rồi!”
Vị trí ở ngực
giống như có thứ gì đó hơi co rúm, thì ra khi cô nghe tin tức Mạc Sở Hàn bị bệnh cũng không phải hoàn toàn thờ ơ. Sau một lúc lâu, chỉ nghe
giọng của cô đang hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hôm đó ở chỗ Hoắc Gia
Tường từng nghe Đằng Nguyên Thiên Diệp nhắc tới, Mạc Sở Hàn bán gan cứu
mẹ, kết quả bị ốm đau cả đời, nếu như tức giận quá mức hoặc đau lòng quá mức sẽ phát bệnh cũ.
Chẳng lẽ… Lần này nguyên nhân phát bệnh của anh ta có liên quan tới cô sao?
Loáng thoáng có thể đoán được, Thôi
Liệt bị bắt chắc chắn là đả kích rất lớn với Mạc Sở Hàn, nhất là… Cô khẽ cắn môi, Thôi Liệt vì đưa cô về nhà mới bị người của Lương Tuấn Đào bắt được. Mạc Sở Hàn đương nhiên không biết thật ra trước đó cô hoàn toàn
không cảm kích, có lẽ cho rằng là do cô thông báo cho Lương Tuấn Đào vây bắt Thôi Liệt.
“Thôi Liệt bị bắt rồi! Bác nghe nói bởi vì Mạc Sở Hàn cố ý sai cậu ta đưa đĩa CD tới cho cháu, kết quả… Từ đây có đến mà
không có về! Mấy ngày đầu Mạc Sở Hàn cũng không biết, còn hứng trí bừng
bừng kế hoạch đi nước Pháp tham gia tiệc tối trao giải phim ảnh gì đó,
sau đó… Vẫn không liên lạc được với Thôi Liệt, nó mới nóng nảy. Để cho
người ta điều tra, phát hiện kết quả Thôi Liệt bị Lương Tuấn Đào vây bát đưa vào ngục giam quân sự tiến hành thẩm vấn…”
Quả nhiên là thế, tin tức này là đả kích hết sức nghiêm trọng với Mạc Sở Hàn, không chỉ
là đau lòng tổn hại mất một ái tướng tâm phúc Thôi Liệt này, càng đau
lòng hơn chính là Lâm Tuyết bán đứng anh ta.
Nhấp một ngụm sữa nóng, lâm Tuyết nhìn chằm chằm hơi nước bốc lên từ miệng chén, cảm thấy tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
“Bác không muốn nhiều lời chuyện giữa cháu và Sở Hàn, chỉ có điều bệnh tình
của nó rất nghiêm trọng, thái độ lại rất tiêu cực…” Lý Ngạn Thành xoa
xoa bàn tay, trên khuôn mặt già nua tràn đầy tang thương và đau lòng.
Thật sự là một thời buổi hỗn loạn, con gái đã đính hôn bị chồng chưa cưới
Vân Thư Hoa vứt bỏ, trở thành trò cười cho cả kinh thành, trêu chọc cô
là gái lỡ thì không ai thèm; ông cả đời chinh chiến cởi quân trang, bị
ép xuất ngũ; con trai duy nhất lại tái phát bệnh cũ tính mạng như ngàn
cân treo sợi tóc, ông gần như cả đêm tóc bạc trắng.
Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tuyết rốt cuộc ngẩng đầu lên hỏi, “Cháu có thể làm gì?”
Lý Ngạn Thành nghe vậy tinh thần khẽ run lên, hy vọng đầy cõi lòng nói:
“Cháu gọi điện thoại cho nó đi! Thoáng an ủi nó mấy câu, để cho nó đừng
nản chí tuyệt vọng với thế giới này! Gần đây nó luôn nói với bác… Nó nhớ mẹ của nó rồi…” Vừa nói chuyện, không khỏi nước mắt già nua tung hoành, khóc không thành tiếng.
Lâm Tuyết yên lặng đưa cho ông ta một xấp khăn giấy, không nói gì.
“Coi như bác van xin cháu… Thằng bé cực kỳ nguy hiểm! Bác sỹ nói nếu như nó
còn tiêu cực như vậy sợ rằng… Bác có lỗi với mẹ nó, hiện giờ không thể
trơ mắt nhìn nó…” Mắt Lý Ngạn Thành rưng rưng, tràn đầy vẻ đau thương
của anh hùng tới đường cùng, “Làm thế nào? Bác nên làm thế nào? Nó tiếp
tục như vậy sẽ chết!”
“Trên thế giới này mỗi ngày đều có người
chết, cháu không phải Thánh mẫu Mary Sue, cũng không phải Phật tổ có thể phổ độ chúng sinh.” Lâm Tuyết rốt cuộc mở miệng, cũng lạnh lẽo âm u
lạnh thấu xương tủy, “Xin lỗi, cháu không thể giúp được bác cái gì.”
Giống như không thể tin Lâm Tuyết sẽ nói lạnh lùng như thế, Lý Ngạn Thành
chưa từ bỏ ý định kêu lên: “Sao cháu có thể vô tình như thế? Sở Hàn một
lòng say mê cháu…!”
“Cháu đã từng một lòng say mê anh ta, là anh
ta không cần.” Hai mắt Lâm Tuyết lạnh nhạt, cũng không có tình cảm xao
động gì, “Hiện giờ, sự si tình của anh ta tới quá muộn, cháu cũng không
cần!”
Nói xong, cô kêu bồi bàn lên tính tiền.
Lý Ngạn
Thành không để ý giành trả tiền với cô, thấy cô định đi, vội vàng chưa
từ bỏ ý định nói tiếp: “Vì vãn hồi tình cảm của hai đứa, vì có thể cho
cháu nhớ lại quá khứ bên nhau đẹp đẽ của cháu và nó, nó tiêu một số tiền lớn làm vốn đầu tư dốc tinh thần và thể lực rất lớn quay bộ phim này,
còn nhận được phần thưởng ở liên hoan phim nước Pháp! Nếu không phải nó
thật tâm yêu cháu, không phải thật tâm lưu luyến tình cảm trong quá khứ
của hai đứa, sao nó lại nghĩ tới muốn quay phim?”
Động tác đứng
dậy của Lâm Tuyết hơi khựng lại, thì ra bộ phim mà Mạc Sở Hàn lên kế
hoạch quay lấy quá khứ của bọn họ làm tư liệu sống chỉnh sửa lại, lại
còn nhận được phần thưởng.
Thấy vẻ mặt cô có phần xúc động, Lý
Ngạn Thành vội vàng uất ức lại lên án mạnh mẽ nói: “Nó tràn đầy lòng vui mừng hy vọng đầy cõi lòng sai Thôi Liệt tự tay giao đĩa CD cho cháu,
chính là muốn thức tỉnh tình cảm của cháu đối với nó! Đêm đó nó hưng
phấn lại thấp thỏm cả đêm mất ngủ, suy đoán khi cháu nhìn thấy bộ phim
này sẽ có tâm tình gì, nhưng mà… Nó ngàn vạn lần không nghĩ tới… Một
lòng say mê đổi lấy đả kích và tổn thương vô tình! Lâm Tuyết, cháu bảo
nó làm sao mà chịu nổi!”