Lâm Tuyết tránh bàn tay to của Lương Tuấn Đào đang cầm chặt cô, mắt
trong veo yên lặng liếc nhìn anh, cất giọng nói: “Nếu anh nói mình không say, vậy anh tốt nhất nhớ những gì tối nay đã nói! Ngày mai, đi tìm em
nói lại một lần nữa!”
Xoay người, thấy Lưu Dương ôm Mã Đồng Đồng, giờ phút này cũng đang sững sờ nheo mắt nhìn cô, thình lình ánh mắt
đụng nhau, anh vội vã chột dạ lẩn tránh.
Lâm Tuyết không biết
giữa anh và Mã Đồng Đồng xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn Mã Đồng Đồng liều
mạng uống say như vậy bản thân khẳng định náo loạn cái gì không vui.
Chuyện cho tới bây giờ cô tự lo không xong, cũng không còn tinh lực hỏi
thăm chuyện tình của bọn họ, liền dặn dò Lưu Dương một câu: “Chăm sóc
tốt Đồng Đồng, bây giờ cô là vợ của anh, anh có trách nhiệm và nghĩa
vụ!”
Lưu Dương không lên tiếng, chỉ một lần nữa dò xét, ánh mắt nhìn cô lại thâm sâu thêm mấy phần.
Không quay đầu lại nhìn Lương Tuấn Đào, cô biết Lưu Dương sẽ tìm người kéo
anh về nhà đi, cô không hề lo lắng nữa, liền cũng không quay đầu lại rời khỏi quán bar.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ngày
hôm sau, khi Lâm Tuyết đi công ty làm việc không yên lòng, muốn gọi điện thoại tới nhà họ Lương hỏi một chút, nhưng vẫn nhịn được.
Nhịn thêm một chút đi, tin tưởng nhiều lắm đến xế chiều, nhất định sẽ có tin tức.
Lương Tuấn Đào người kia tối hôm qua đã quá say, cho anh thời gian một buổi
sáng ngủ giải rượu, qua thời gian cơm trưa, anh tuyệt đối tỉnh táo.
Nếu người này tỉnh táo liền từ chối không nhận nợ, như vậy cô có thể sẽ
tiếp tục kéo dài với anh, chỉ có điều dựa vào hiểu rõ anh, cô tin tưởng
dự cảm của mình cũng không có vấn đề.
Theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng hoài nghi mình, người này ngủ
quên hay vốn quên những lời tối hôm qua đã nói? Sao không có một chút
động tĩnh gì!
Một mình buồn buồn ăn xong rồi bữa trưa ở trong phòng ăn công ty, cô lái xe trở về nhà trọ ngủ trưa.
Ba giờ chiều, cũng chính là khi cô ngủ trưa dậy, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Lâm Tuyết còn buồn ngủ lập tức thần kinh run lên, khóe miệng không tự chủ
lộ ra nụ cười. Anh quả nhiên biết rõ tập quán sinh hoạt của cô, đợi cô
ngủ đủ giấc mới tới tìm cô.
Mang dép vội vàng đi mở cửa, thậm chí cô cũng không nhìn từ mắt mèo xem phía ngoài rốt cuộc là ai.
Mở cửa, lại thấy Lương Bội Văn cùng Lưu Mỹ Quân đứng ở bên ngoài. Hơi ngẩn ra, trong veo mắt trong thoáng qua vẻ thất vọng, chỉ có điều cô vẫn lễ
phép chào hỏi hai người, mời họ vào nhà.
“Không thấy Tuấn Đào hơi thất vọng đúng không?” Lương Bội Văn cười trêu ghẹo nói.
Lâm Tuyết biết Lương Bội Văn đang nói giỡn với cô, chỉ mỉm cười.
Vẻ mặt Lưu Mỹ Quân lạnh như sương, đi vào nhìn khắp bốn phía, rất bất mãn
chế nhạo: “Hoàn cảnh kém như vậy người ở như thế nào....!”
“Chim
sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, cũng không tệ lắm!” Lương Bội Văn nhận lấy nước trà Lâm Tuyết bưng lên, uống một ngụm, nheo mắt nhìn cô nói:
“Chỉ có điều khá hơn nữa cũng không so với trong nhà được, hôm nay bác
và mẹ của con tới đây, con chắc có thể đoán được ý đồ đến đây của chúng
ta, định đón con về!”
Theo lý thuyết, mẹ chồng và bác chồng cùng
nhau đón cô trở về, mặt mũi này cũng coi như cho đầy đủ rồi, nhưng Lâm
Tuyết muốn không phải vấn đề mặt mũi, cô cần chính là thái độ của Lương
Tuấn Đào.
Không nhìn thấy Lương Tuấn Đào, trong lòng cô không chỉ thất vọng.
Thấy Lâm Tuyết không lên tiếng, Lưu Mỹ Quân không khỏi càng tức giận hơn.
Thật ra thì bà vốn không muốn tới đây, là Lương Trọng Toàn liên tục dặn
dò bà hôm nay cần phải cùng Lương Bội Văn nghĩ cách khuyên Lâm Tuyết về
nhà, bà mới tới.
Theo lý thuyết đã hạ thể diện xuống rồi, không
ngờ Lâm Tuyết lại vẫn chơi căng thẳng với bà, thủy chung không chịu mở
miệng đồng ý về nhà, bà không khỏi bùng cháy lửa giận lên.
“Thật không biết con ở đây náo cái gì? Tuấn
Đào cũng chỉ lôi kéo tay với một người phụ nữ, cần gây sóng gió như
vậy?” Lưu Mỹ Quân lấy ra kiểu dáng mẹ chồng, chuẩn bị cẩn thận dạy dỗ
Lâm Tuyết, “Làm phụ nữ nhà họ Lương cần rộng lượng hơn, khi đàn ông gặp
dịp thì chơi phải thông cảm cho người ta một chút, nếu như ngay cả mức
tối thiểu cũng làm không được, con cảm thấy mình còn có tư cách làm
người phụ nữ nhà họ Lương sao?”
Lời nói này nói được khí thế bức người, một chút tình cảm và thể diện cũng không lưu lại cho Lâm Tuyết.
Lương Bội Văn nhíu mày, hôm nay tới để khuyên Lâm Tuyết trở về, Lưu Mỹ Quân
nói những lời này ra, sẽ chỉ làm mâu thuẫn càng cương cứng hơn.
Vẻ mặt Lâm Tuyết lại không có gì thay đổi, đã sớm có sức miễn dịch với Lưu Mỹ Quân sắc bén cay nghiệt.
Mắt trong veo của cô nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Mỹ Quân, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, giọng nói không hờn không giận: “Khi cha gặp dịp thì
chơi, mẹ có thể rộng lượng như vậy không?”
“Con…” Lưu Mỹ Quân
không ngờ Lâm Tuyết dám chất vấn mình như vậy, trong lúc nhất thời giận
đến không được.”Con dám nói chuyện với mẹ như vậy? Chuyện giữa cha và mẹ phải cần tới con trông nom? Con xứng à?”
“Đừng ồn ào nữa!” Lương Bội Văn chuyển ánh mắt sang em dâu, thở dài nói: “Chúng ta tới để
khuyên Lâm Tuyết về nhà, không phải đặc biệt chạy tới gây gổ với con bé! Chuyện này đúng là do Tuấn Đào có lỗi trước, thím cần gì nói những lời
này nữa chứ? Chẳng phải mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn sao?”Lưu Mỹ Quân
hậm hực nói: “Em nhìn không quen dáng vẻ điên cuồng của con bé, giống
như người trong cả thiên hạ đều phải nhường con bé cưng chiều con bé, là Tuấn Đào làm hư con bé, em thấy, lại nhân nhượng nữa, con bé muốn lên
trời!”
“Lâm Tuyết là một đứa bé hiểu biết đúng mực!” Lương Bội
Văn hòa hoãn giọng điệu, khuyên nhủ Lưu Mỹ Quân: “Thím ấy quá nóng tính
rồi, hôm nay đặc biệt tới khuyên cô vợ nhỏ về nhà hay đặc biệt chạy đến
tìm con bé gây gổ đây?”
“Em rảnh rỗi lắm hay sao mà đặc biệt chạy đến tìm con bé gây gổ?” Lưu Mỹ Quân cười lạnh dứt khoát quay đầu, không nhìn Lâm Tuyết nữa, sắm vai bức tượng. dfienddn lieqiudoon
Bà
chẳng thèm tới khuyên Lâm Tuyết về nhà, muốn về hay không về, dù sao đứa bé sinh ra là của nhà họ Lương đấy! Nhưng lại không thể không nghe lời
Lương Trọng Toàn nói, vì có thể báo lại cho chồng, bà mới đi cùng chị
chồng tới đây một chuyến, đơn thuần vì thể diện.
Khi không khí đang cương cứng lặng yên, Lương Tuấn Đào tới. Sắc mặt của anh vẫn khó coi, cảm xúc xem ra cũng xuống rất thấp.
“Ái chà, con đúng là không có tiền đồ! Vì một người phụ nữ mà nhìn xem đã
biến mình thành dáng vẻ ra sao!” Lưu Mỹ Quân chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép, đau lòng vuốt ve gương mặt tuấn tú hao gầy của con trai, bất mãn với Lâm Tuyết lại sâu thêm một tầng.
Thấy Lương Tuấn Đào
tới, Lâm Tuyết cũng không nói chuyện, lẳng lặng
liếc nhìn này hai mẹ
con, giống như đang đợi xem bọn họ chuẩn bị biểu diễn kịch hay gì.
“Tới đón vợ của cháu sao?” Lương Bội Văn tranh thủ thời gian nháy mắt ra dấu với cháu trai, ý bảo thằng bé biểu hiện với Lâm Tuyết.
“Vâng!”
Hôm nay Lương Tuấn Đào hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, anh lấy giấy cam
đoan và bản kiểm điểm chia hai phần khác nhau đã viết xong ra, đều giao
cho bác của mình.
Lương Bội Văn nhận lấy lướt qua một lần từng
tờ, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười. Ngẩng đầu nói với Lâm Tuyết:
“Kiểm điểm viết rất rất khắc sâu, theo ý bác, hay là cho thằng bé một cơ hội đi!”
Lâm Tuyết nhận lấy này hai tờ giấy cam đoan và bản kiểm điểm có đóng con dấu của Lương Tuấn Đào, mở to ra nhìn một lần, đúng
như theo lời Lương Bội Văn, viết trái lại rất khắc sâu, hơn nữa bảo đảm
từ nay về sau sẽ không phạm sai lầm tương tự.
“Vợ!” Lương Tuấn
Đào lên tiếng, có lẽ là bởi vì tối hôm qua say rượu cộng thêm cảm xúc
không tốt, giọng nói vốn dễ nghe của anh trở nên hơi khàn khàn: “Anh sai rồi! Về sau anh sẽ bất cứ lúc nào cũng nhớ mình là một người đàn ông đã thành hôn, sẽ không tiếp tục làm loạn với bất kỳ người phụ nào!”
Anh rốt cuộc thừa nhận đó là làm loạn, không phải nói giỡn cũng không phải
là cái nói là gặp dịp thì chơi! Lâm Tuyết ngước mắt, liếc nhìn anh, vẫn
không có lên tiếng.
Thấy cô chịu đưa mắt nhìn mình, Lương Tuấn
Đào ấm áp, anh tiến lên cầm cổ tay trắng của Lâm Tuyết, cầu xin: “Trừng
phạt những ngày qua cho anh cũng đủ rồi chứ? Tiếp tục như vậy nữa, sẽ
chỉnh ông xã chết rồi, em đổi một ông xã mới nói không chừng còn không
bằng anh đâu!”
“Phi! Phi!” Lưu Mỹ Quân vội vàng phun vài ngụm, khiển trách: “Chết cái gì? Nói hươu nói vượn!”
Lương Bội Văn cũng khuyên nhủ theo: “Lâm Tuyết à, nể tình Tuấn Đào biết mình
sai lầm rồi, kiểm điểm đã viết, giấy cam đoan cũng viết, nó tái phạm một lần nữa cũng không phải là người, con tin tưởng nó đi!”
Lâm
Tuyết gấp gọn bản kiểm điểm và giấy cam đoan, quơ quơ trước mắt Lương
Tuấn Đào, nói, “Những thứ này đều do anh đích thân viết, chẳng qua em
cũng có một phần cam đoan muốn anh ký tên, anh đồng ý, em sẽ trở về với
anh!”
Lương Tuấn Đào ngẩn ngơ, không ngờ Lâm Tuyết viết giấy cam đoan, chần chừ một chút, anh nói, “Lấy tới xem một chút!”
Lâm Tuyết lấy ra một tờ giấy tràn ngập chữ, giao cho Lương Tuấn Đào, sau
khi mở ra nhìn một lần, gương mặt tuấn tú của anh không khỏi sớm tràn
ngập sợ hãi than thở - cô gái nhỏ này thật sự có thể giằng co!
Khó khăn lắm mới dụ dỗ được vợ yêu về nhà, những ngày rối rắm khổ sở này cuối cùng có thể chấm dứt.
Thủ trưởng Lương rút kinh nghiệm xương máu, từ đó về sau về vấn đề tác
phong nam nữ trở nên cực kỳ nghiêm túc, cũng không dám dễ dàng có bất cứ tiếp xúc về phương diện tứ chi với nữ có tuổi tác lớn hơn sáu tuổi
(giới hạn trong Mộng Mộng), nhỏ hơn năm mươi tuổi (giới hạn trong mẹ anh và bác). Để tránh cô vợ nhỏ thích ăn dấm kia túm lấy anh ngẩng đầu lên
nhất quyết không tha.
Lại nói, Lâm Tuyết về nhà và khi cô rời đi đều đưa tới oanh động không nhỏ giống nhau, cả nhà đều ra sân nghênh đón cô.
Lương Thiên Dật đã có thể chống gậy đi lại, anh nheo mắt nhìn Lâm Tuyết, nhàn nhạt mím môi nói: “Trở về nhanh như vậy?”
Lâm Tuyết trừng mắt nhìn anh, hậm hực nói: “Ngay cả một cú điện thoại cũng
không gọi cho em hỏi thăm một chút, em đây một em dâu cứ có cũng được mà không có cũng được với anh như vậy sao?”
“Anh biết rõ em chống đỡ không được bao lâu sẽ trở về!” Lương Thiên Dật chớp chớp mắt, “Chủ yếu là Tuấn Đào không chịu được!”
Anh rõ ràng tính tình của cậu em trai kia nhất, những ngày qua vừa náo loạn chán chường vừa buồn bực, vợ bỏ nhà ra đi quả thật còn nghiêm trọng hơn trời sụp xuống, có thể chống đỡ lâu mới kỳ quái!
Mộng Mộng giống như con bước nhỏ chân đi xiêu vẹo vui vẻ nhào về phía Lâm Tuyết, ôm
chặt lấy hai chân của cô, cười ngọt ngào lên: “Mẹ trở lại sao, thật vui
vẻ nha!”
“Mộng Mộng, người mẹ này của con quá ác rồi!” Lương Tuấn Đào ngồi xổm thân thể cao lớn tráng kiện xuống, đưa tay sờ sờ đầu của
Mộng Mộng, khích bác ly gián, “Lần này mẹ náo loạn ly hôn với cha lại
không mang con đi, có phải không muốn con rồi không?”
Không phải
vậy đâu!” Mộng Mộng không nghe được nhất chính là người khác nói xấu mẹ, vội vàng biện bạch thay Lâm Tuyết, “Mẹ nói mẹ ra cửa có chuyện quan
trọng cần xử lý, chưa tới một tuần lễ có thể trở lại! Mẹ không nói dối,
hôm nay mới là chủ nhật!”
“…” Lúc này thủ trưởng Lương mới phát
hiện mình giống như rơi vào bẫy của vợ anh, thì ra cô đã sớm dự liệu
xong tất cả! Rõ ràng hàng phục anh, cố tình anh lại không hề có tiền đồ, chưa tới một tuần lễ đã nộp vũ khí đầu hàng, ngay cả giấy cam đoan và
bản kiểm điểm đều trình lên.