Cho nên ba chiếc xe tải đuổi theo tập kích chiếc Porsche kia từ đầu đến
cuối đều không dùng toàn lực va chạm, nếu không hôm đó Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết sẽ chết không toàn thây.
Lúc đó Thư Khả nhìn thấy cũng đã nghe thấy, nhưng cô vẫn tỏ vẻ vui mừng, bởi vì cô muốn giả vờ lương
thiện, thật ra thì trong lòng lại căm hận đến rỉ máu.
“Mạc thiếu
gia, em lại hát một bài cho ngài nghe có được không?” Bối Ny cố hết sức
muốn dời lực chú ý của Mạc Sở Hàn, những ngày chung đụng này, cô xem ra
anh đã hoàn toàn chán chường, thật giống với thái độ đều không quan tâm
đến tất cả mọi việc. Có lẽ, cô có thể dùng chỗ anh thích để đả động anh, để cho anh không truy cứu lỗi lầm của cô.
Mạc Sở Hàn trầm ngâm một chút, gật đầu nói: “Cô lại hát một bài cho tôi, bài… “Heo đã đánh mất hạnh phúc”!”
“Được, Mạc thiếu gia muốn nghe bài hát kia, Bối Ny liền hát một bài hát đó,
chỉ cần Bối Ny ở bên cạnh Mạc thiếu gia, ngài có thể vĩnh viễn hưởng thụ giọng hát tươi đẹp của Bối Ny!” Bối Ny nhẹ nhõm trong lòng, cô cảm giác Mạc Sở Hàn đã bỏ qua cho cô.
Ban đầu anh chính là bỏ qua cho Lâm Tuyết như vậy đấy! Người khác cảm giác không thể tin được, mà anh chính là không nỡ giết cô ta!
“Ban đầu yêu đến đường cùng em lựa chọn
rời đi, bây giờ nhìn phần yêu đánh mất hồ đồ này. Nếu như trời cao có
thể cho cơ hội bỏ ra lần nữa, em bằng lòng buông tha tất cả lấy ra mọi
thứ làm tiền đặt cược!”
Giọng hát uyển chuyển của Bối Ny như khóc như kể, khiến Mạc Sở Hàn khép tròng mắt lại một lần nữa. Khuôn mặt tuấn tú của anh bình tĩnh, nhưng cổ họng lại rối loạn, lộ ra hết gợn sóng
trong lòng lúc này của anh.
“Van em đừng nói anh quá tàn khốc
nữa, ai có thể cam lòng chịu thua, vứt tình yêu của mình xuống chỗ khác, ai có thể trải nghiệm đau khổ xé lòng này! Nếu con đường tình yêu lại
có thể trải ra, anh sẽ không để cho em lại khóc vì anh!”
“Bây giờ còn dư lại một con heo vô dụng đến không thể tha thứ đánh mất hạnh phúc của mình!” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Nếu như trời cao có thể cho cơ hội bỏ ra lần nữa, em bằng lòng buông tha tất cả lấy ra mọi thứ làm tiền đặt cược!”
Một bài hát hoàn tất, Mạc Sở Hàn bỗng nhiên mở to hai mắt, lầm bầm lặp lại: “Nếu như trời cao có thể cho cơ hội bỏ ra lần nữa, tôi bằng lòng buông
tha tất cả lấy ra mọi thứ làm tiền đặt cược!”
“Mạc thiếu gia,
ngài rất thích bài hát này sao?” Tay ngọc của Bối Ny luồn vào trong quần áo của anh, mân mê hạt đậu, hết sức hấp dẫn, “Có phải bài hát này hát
ra tiếng lòng của ngài không?”
Mạc Sở Hàn lạnh lùng nhếch môi,
liếc Bối Ny trong ngực một cái, không trả lời câu hỏi của cô, lại đột
nhiên hỏi: “Sao giọng hát của cô lại đột nhiên trở nên tốt như vậy?”
Toàn thân Bối Ny chấn động, là ảo giác có tật giật mình của cô đi, có lẽ Mạc Sở Hàn chỉ đang khen giọng hát tuyệt vời của cô. Cô giả bộ hồn nhiên
chớp chớp mắt đẹp, “Giọng hát của Bối Ny vẫn luôn rất tuyệt vời!”
“Ừmh!” Mạc Sở Hàn như vỡ lẽ chợt hiểu ra, “Xem ra người quen thuộc đến đâu, cũng sẽ có một mặt mình hoàn toàn không hiểu rõ!”
Gương mặt xinh đẹp của Bối Ny hơi thay đổi, cô cố cười nói: “Bối Ny rất quen
thuộc với Mạc thiếu gia sao? Hay là nói kiếp này chúng ta có duyên, mới
gặp lần đầu đã quen thân rồi?”
Mạc Sở Hàn không trả lời, ánh mắt
của anh nhìn chằm chằm mặt của Bối Ny, giống như đang nghiêm túc nghiên
cứu vấn đề gì. Cố gái trong ngực rõ ràng co rúm lại, ánh mắt cô né
tránh, theo bản năng nghiêng mặt sang một bên, không dám nhìn thẳng vào
ánh mắt sắc bén của anh.
Một bàn tay to giữ chặt cằm của cô, một bàn tay khác đột nhiên đưa lên tai trái của cô, sau đó dùng lực xé ra, “Roẹt”!
Không biết có phải do sức tay của người đàn ông quá lớn hay không, tiếp theo
thế mà lại xảy ra một cảnh tượng kinh khủng đến không thể tưởng tượng
nổi.
Tai trái của Bối Ny kể cả da mặt xinh đẹp của cô đều đang bị Mạc Sở Hàn cố hết sức kéo xuống.
“A!” Thét chói tai là Bối Ny, cả người cô đều đang run rẩy, không biết là
đau hay là bị dọa sợ, dưới ý thức hai tay che kín mặt của mình.
Nhưng Mạc Sở Hàn vẫn nhanh hơn động tác của cô, anh túm lấy hai cánh tay của
cô bắt chéo ra sau lưng, lại túm lấy tóc quăn của cô ép cô ngửa mặt lên
nhìn khuôn mặt đã mất đi da mặt của cô.
Đây là một gương mặt quỷ, không có tai trái và má trái, lỗ mũi là hai động đen thui, nhìn hung ác đáng sợ, hình dáng giống như ma quỷ. Trong mắt Mạc Sở Hàn không hề có
vẻ kinh ngạc gì, ánh mắt lạnh lùng như đao băng bắn về phía cô, bởi vì
anh biết gương mặt quỷ này, cô là Thư Khả!
“Sở Hàn.” Thư Khả lộ ra
nguyên hình run lẩy bẩy ở trong ngực anh, rơi lệ nói: “Tha thứ cho em!
Em quá nhớ nhung anh, muốn trở lại thăm anh một chút…” die ennd kdan/le
eequhyd onnn
Cánh môi mỏng như lưỡi dao của Mạc Sở Hàn nâng lên nhạo báng nhạt nhẽo, cười lạnh nói: “Cô muốn trở lại giết tôi đi!”
“Không có!” Thư Khả vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy tràn dữ tợn
hơn, “Sở Hàn, em yêu anh! Cho dù anh vô tình với em như thế nào, em đều
vẫn yêu anh sâu sắc! Để cho em theo bên
cạnh anh đi, đừng tiếp tục nhớ
tới Lâm Tuyết nữa, quên cô ta đi, mặt của em có thể điều trị hết, em có
thể cùng anh lột xuống tấm da mặt xinh đẹp này, nhưng cần phải có thời
gian!”
Y học cao siêu có thể hoàn thành cải tạo gương mặt này,
nhưng đây không phải việc trong một sớm một chiều, cần tốn thời gian
mười năm còn có tiền chữa bệnh kếch xù. Có lẽ, tiền cũng không phải là
vấn đề đối với một số người, vấn đề là thời gian quý giá!
“Cô quá nóng lòng!” Mạc Sở Hàn thở dài lắc đầu, ngón tay thon dài trắng nõn
trơn bóng của anh vuốt ve mặt thẹo hung ác của Thư Khả, “Có lẽ cô nên
đợi thêm mười năm!”
Cuộc sống này, có mấy cái mười năm để hao phí? Ai có thể chờ nổi mấy cái mười năm?
“Cô không nên trở về! Chẳng lẽ cô đã quên lời cảnh cáo hôm đó tôi đã nói
với cô?” Đôi mắt tuấn tú của Mạc Sở Hàn lạnh lẽo như lưỡi dao bằng
tuyết, anh cười tàn nhẫn nói, “Cô sẽ phải trả giá cao vì nỗ lực không
thể tha thứ này!”
Thư Khả run rẩy lợi hại hơn, nhưng trong lòng
cô vẫn còn tồn tại một tia ảo tưởng cuối cùng kia, làm bộ tội nghiệp cầu khẩn anh: “Sở Hàn, em theo anh nhiều năm như vậy, không có công lao
cũng có khổ lao…”
“Bốp!” Một cái tát hung hăng ném lên khuôn mặt
xấu xí của Thư Khả, Mạc Sở Hàn cắn răng đến kêu lên canh cách, bắp thịt
trên khuôn mặt tuấn tú cũng co rúm, tiếng cười của anh xót xa giống như
ma quỷ đêm, “Đừng nói với tôi công lao của cô, như vậy sẽ khiến cho tôi
muốn chia cắt cô ra!”
“Đừng, đừng mà…” Cả người Thư Khả run rẩy,
cô phát hiện mình vĩnh viễn không thể hiểu được người đàn ông này, mặc
dù cô đi theo anh nhiều năm như vậy. Anh tàn nhẫn, cô rất rõ ràng, thế
nhưng chút ít đó đều là đối với người khác, cô đều ở bên cạnh đảm nhiệm
vai người xem.
“Nói!” Mạc Sở Hàn hung hăng giữ chặt cằm của cô, khàn giọng hỏi, “Ai sai cô tới đây giết tôi!”
“Không có, không có!” Hàm răng Thư Khả cứ run lên, cô lắp bắp ngông cuồng nói
lời nói dối cuối cùng, “Em, em chỉ nhất thời hồ đồ, bởi vì, bởi vì…”
dfienddn lieqiudoon
“Đừng nói dối tôi!” Mạc Sở Hàn hung hăng giật tóc quăn của cô, khiến cho cô kêu đau thành tiếng, giọng nói lạnh như
sắt ngàn năm, “Tôi có rất nhiều biện pháp khiến cho cô mở miệng nói
thật, cô nên rõ ràng thủ đoạn của tôi!”
Cô đương nhiên biết rõ anh tàn nhẫn và bạo ngược, nhưng mà… Đó là anh đối xử với người khác! “Sở Hàn, em…”
Mạc Sở Hàn rút một lưỡi kiếm vẫn mang theo bên hông ra, lưỡi kiếm sáng lạnh như tuyết chiếu lên má phải coi như hoàn chỉnh của cô, giọng buồn bực
nói: “Gương mặt này của cô thật đặc sắc, tôi lại giúp cô dệt hoa trên
gấm đi!”
“Đừng mà!” Tuyến phòng ngự trong lòng Thư Khả nháy mắt
hỏng mất, cô khóc ròng nói, “Em nói, cái gì em cũng nói, Sở Hàn, anh tha cho em một cái mạng rẻ mạt!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trấn nhỏ nước Đức, trong một trang trại cao su tầm thường.
Nhà xưởng chỉnh tề rộng rãi, không khí nơi này tốt đẹp, khi không có tiếng ồn, thật sự là một hoàn cảnh sống rất tốt.
Gần đây Vân Thư Hoa tĩnh dưỡng ở đây, nhưng tất cả động tĩnh chung quan đều không chạy khỏi phạm vi tầm mắt của anh. Lúc này, anh đang lẳng lặng
ngồi trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mà lặng lẽ mất hồn.
Anh gầy gò đi rất nhiều, một đôi mắt tuấn tú dịu dàng giống như mất đi tất cả thần thái, trở nên hờ hững.
Có lẽ anh không nên nóng lòng phái Thư Khả ra như vậy, người phụ nữ ngực
lớn nhưng không có đầu óc đó nhận huấn luyện trong thời gian ngắn ngủi,
anh hoài nghi cô có thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ám sát Mạc Sở Hàn hay
không.
Nhưng mà, anh thật sự không kịp đợi. Anh rốt cuộc phát hiện, chờ đợi là chuyện khổ sở nhất trên đời!
Lúc này, tiếng chuông điện thoại trên bàn reo lên, anh chậm rãi đứng lên, xoa người đi tới trước bàn nhấc ống nghe lên.
Người đàn ông trong điện thoại dùng tiếng Đức bẩm báo với anh: “Vân tiên
sinh, Mạc Sở Hàn phái người xách thi thể Thư Khả tới, anh ta còn kêu
người ta chuyển cho ngài một câu!”