Thật giống như có thứ gì ở trong đầu bỗng dưng nổ tung, Lâm Tuyết chỉ
cảm thấy tất cả lực ý chí vốn có đều hỏng mất trong một khắc này. Cô ôm
chặt lấy Mạc Sở Hàn, khóc ròng nói: "Anh đồ điên này..."
"Phụt!"Một ngụm máu tươi đỏ sẫm văng tung tóe ở trước ngực Lâm Tuyết, khiến cô
nuốt trở về lời còn chưa nói hết, rồi thét chói tai ra tiếng. Cô đỡ thân hình cao lớn của Mạc Sở Hàn, run giọng nói: "Nhanh lên xe, tôi đưa anh
đi bệnh viện!"
“Vô dụng!” Một tay Mạc Sở Hàn chống thân xe phân
tán phần lớn sức nặng thân thể anh, một tay vịn lấy bả vai Lâm Tuyết,
giống như rất lưu luyến mùi thơm của cô. Máu tươi từ trong miệng của anh không ngừng chảy ra, chảy từ bả vai Lâm Tuyết xuống, nóng đến ngực cô
hít thở không thông, nóng đến trong lòng cô co rút đau đớn. Anh cúi
xuống bên tai cô, giống như tình nhân thì thầm dịu giọng, “Hôm nay là
ngày chết của anh, ai cũng không cứu được anh! Tiểu Tuyết, anh rốt cuộc
có thể chết ở… Trong lòng em!”
Cánh tay anh ôm cô thật chặt, để
cằm trên hốc vai cô, giống như con thú hoang vô cùng mệt mỏi cuối cùng
tìm được chỗ nương thân, khép mắt lại lặng lẽ ngủ.
“Sở Hàn, anh
tỉnh lại!” Lâm Tuyết dùng sức lắc anh, cô phải lắc tỉnh anh, không thể
để cho anh ngủ, bởi vì anh ngủ thiếp đi sẽ không tỉnh lại nữa! “Mau tỉnh lại!”
Lâm Tuyết liên tục kêu gọi, Mạc Sở Hàn mở mắt ra lần nữa,
thật giống như hơi lờ mờ mơ màng, anh mấp máy cánh môi, dùng giọng nói
nhẹ đến không thể nghe thấy nói, “Suỵt, đừng quấy rầy, anh muốn ngủ!”
“Không thể ngủ! Sở Hàn, tôi đưa anh đến bệnh viện!” Lâm Tuyết định đỡ anh bước ra một bước, mở cửa xe bị anh phá hỏng đưa anh lên xe. Nhưng thân hình
cao lớn của anh quá nặng nề, cô đỡ không nổi, “Tài xế, anh mau ra đây,
giúp một tay! Anh ấy hộc máu, rất nguy hiểm, giúp tôi đưa anh ấy đi bệnh viện! Nhanh lên!”
Người tài xế kia như chết ở trong xe rồi, mặc cho Lâm Tuyết la rách cổ họng, cũng hoàn toàn không hề có bất kỳ tiếng thở.
Lâm Tuyết hoảng loạn, cô dùng hết sức mới dời được thân thể Mạc Sở Hàn đi
một chút, mới vừa đưa tay định mở cửa xe, đột nhiên, thân hình cao lớn
của Mạc Sở Hàn đè xuống, đè lật cô, bọn họ cùng ngã lăn xuống đất.
Thân thể nặng nề của Mạc Sở Hàn đè trên người Lâm Tuyết, không hề có động tác gì, anh đã mất đi tri giác.
“Sở Hàn, Sở Hàn!” Lâm Tuyết liều mạng đập lên mặt anh, cố hết sức gọi tỉnh anh, “Tỉnh! Mau tỉnh lại!”
Sau khi cô kêu gọi một phen, Mạc Sở Hàn như kỳ tích cuối cùng mở mắt lần
nữa, sinh mệnh của anh đã đạt tới cực hạn, nhưng vẫn quyến luyến Lâm
Tuyết không thôi, khiến cho anh không cách nào cứ ngủ như vậy, anh nghe
thấy cô kêu gọi, cho nên anh đã tỉnh lại.
Chỉ có điều, tròng mắt của anh tan rã, không hề có tiêu cự, thần trí giống như cũng rất mơ hồ.
“Sở Hàn, là tôi! Tôi là tiểu Tuyết!” Lâm Tuyết ôm chặt lấy anh, cảm giác
thân thể của anh càng ngày càng lạnh cứng, ý thức và sinh mệnh của anh
đang từ từ tiêu tán, “Anh đứng lên! Đứng lên, tôi đưa anh đi bệnh viện!”
Có lẽ sức mạnh của tình yêu vĩ đại, tròng mắt tan rã ý thức mơ hồ của Mạc
Sở Hàn cuối cùng tỉnh táo lại, ánh mắt của anh đã khôi phục rõ ràng, rốt cuộc nhận ra được người phụ nữ bị anh đè phía dưới là Lâm Tuyết.
“Tiểu Tuyết…” Anh dùng hết hơi sức ngẩng đầu lên, lau nước mắt nơi khóe mắt
cô, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười vui mừng hân hoan, “Em… Lại chịu
chảy nước mắt vì anh!
“…” Nước mắt Lâm Tuyết ngừng lại không nhỏ xuống nữa, cô ôm chặt lấy anh, khóc không thành tiếng.
“Em còn hận anh không? Còn hận không?” Anh lẩm bẩm, giọng nói càng ngày càng yếu ớt.
Cô lắc đầu, nghẹn ngào khó khăn ngừng lại. Nước mắt của cô, máu của anh,
đan vào một chỗ, không phân rõ lẫn nhau. Người đàn ông tình thâm không
dời như thế, cô sao có thể hận anh?
Cô vĩnh viễn đều không thể
ngờ được, anh sẽ dùng phương thức thảm thiết như vậy để biểu đạt tình
yêu của anh với cô! Dứt khoát đến – không lưu lại đường lui!
“Tiểu Tuyết, em còn yêu anh không?” Anh khẽ hôn lấy cô, lưu lại vết môi mang theo máu trên mặt cô, nhìn thấy mà ghê như vậy.
Vẫn yêu anh sao? Co không biết! Nhưng mà, vào giờ phút này, lòng của cô đã
bị anh vò nát rồi! Cô chỉ hy vọng anh có thể cố gắng sống tiếp nữa, cô
không so đo tất cả quá khứ!
Cho dù tình yêu còn đó hay không, bọn họ đã từng thật sự nắm lấy mà yêu! Đã trải qua thế sự xoay vần, thì ra
là, người đàn ông ban đầu yêu nhau, thủy chung yêu cô như một.
Nụ hôn rời rạc ấn đầy lên gương mặt cô, trước khi ý thức mơ hồ, anh cúi đầu thở dài, “Anh… Thật sự muốn… Yêu em một lần nữa!”
Có tiếc nuối có khó bỏ càng
nhiều hơn là bất đắc dĩ tràn ngập chua xót và hết cách xoay chuyển.
Lâm Tuyết mặc cho anh ôm cô, mặc cho anh ôm cô hôn rồi hôn, nước mắt thấm
ướt gương mặt của nhau, không biết là nước mắt hay là máu.
“Khụ!” Một búng máu tươi lớn lại một lần nữa văng tung tóe, tất cả động tác
đều ngưng, Mạc Sở Hàn mềm nhũn ngã xuống, một tay còn lưu luyến ôm lấy
cô, không chịu buông ra.
“Sở Hàn! Sở Hàn!” Lâm Tuyết tê tâm liệt
phế kêu lên, cô quỳ gối bên cạnh anh, lay anh, nhưng anh không hề có bất kỳ tiếng thở và phản ứng nào, “Anh tỉnh lại đi!”
Cô lảo đảo bò dậy, lảo đảo chạy đến bên xe, liều mạng gõ cửa xe, cất giọng kêu: “Tài xế, anh xuống xe cứu người đi!”
Cửa xe bị khóa chặt rồi, tài xế ngồi trong xe lạnh lùng nhìn về phía cô, giống như hoàn toàn thờ ơ.
“Khốn kiếp!” Lâm Tuyết móc súng lục ở bên hông ra, đây là cô mang theo phòng
thân, mà người của Hoắc Gia Tường cũng không lục soát người cô, cho nên
vẫn ở đây, “Nếu không xuống xe cứu người, tôi sẽ bắn chết anh!”
Lúc này tài xế kia mới chậm rãi mở cửa xuống xe, dưới sự uy hiếp của Lâm
Tuyết cầm súng, vô cùng không tình nguyện đi tới bên cạnh Mạc Sở Hàn,
cúi người đưa tay dò dưới mũi anh ta thăm dò chút, mặt không thay đổi
tuyên bố: “Anh ta đã chết!”
“Anh…”
Lâm Tuyết gần như không kiềm chế nổi muốn nổ súng! Tên đáng chết này, cô thật sự hoài nghi anh ta có phải là người bình thường không! “Tôi kêu
anh ôm anh ấy lên xe, đi bệnh viện, có nghe không?”
Tài xế kia thấy dáng vẻ kích động của Lâm Tuyết, sợ cô nổ súng thật, cũng chỉ đành phải ôm lấy Mạc Sở Hàn, chuẩn bị chạy xe.
Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã ngụy trang màu xanh lá nhanh chóng chạy
tới đây, vừa đúng dừng lại trước mặt bọn họ. Cửa xe mở ra, hai người một già một trẻ nhảy xuống.
“Sở Hàn!” Một giọng nói già nua khổ sở
kêu lên, sau đó như gió lốc xông tới cướp đi Mạc Sở Hàn đã hoàn toàn mất đi tri giác trong ngực người tài xế kia.
Lâm Tuyết nhận ra ông
cụ này là Lý Ngạn Thành, sao ông ta lại xuất hiện ở đây? “Bác Lý, Sở Hàn nôn rất nhiều máu, bác mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi!”
“Cút
ngay!” Hai mắt Lý Ngạn Thành đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, giống như hận không thể cắn chết cô, “Mày đồ hồng nhan họa thủy, rốt cuộc hại chết Sở Hàn! Bệnh tình của nó nghiêm trọng như vậy, hộc máu sẽ nguy
hiểm tới tính mạng… Bây giờ nó nôn máu đầy đất, mày cho rằng nó có thể
sống được sao?”
“…” Trong ngực giống như có một bàn tay vô hình
đang xé lòng cô, đau đến cô co rút từng cơn. Không sai, Mạc Sở Hàn phát
bệnh lần này, anh phải chết không thể nghi ngờ!
“Thiếu gia!”
Thiếu niên kia là A Mặc Nghê thân tín bên cạnh Mạc Sở Hàn, nhìn chủ nhân khắp người máu tươi, không khỏi chảy nước mắt, “Tại sao ngài nhất định
hại chết mình?”
Có lẽ anh vĩnh viễn không thể hiểu được trong đầu chủ nhân chứa đựng cái gì, hao tổn tâm sức hủy diệt đi NT như thế,
chẳng lẽ anh vì cuối cùng có thể hộc máu bỏ mình trước người phụ nữ tên
Lâm Tuyết này sao?
Lý Ngạn Thành có dáng vẻ như hổ điên, ai cũng
không để ý tới nữa, ông ôm Mạc Sở Hàn lên xe, hoàn toàn không để ý tới
thân thể của đối phương đã từ từ lạnh cứng. Ông muốn cứu sống nó, cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, ông đều phải dùng hết một vạn phần nỗ lực
tới cứu sống nó.
A Mặc Nghê không nói một lời ngoái đầu lại liếc
nhìn Lâm Tuyết một, trong cái nhìn kia tràn đầy oán hận và phẫn nộ. Đều
do người phụ nữ này hại chết chủ nhân của anh, nếu có thể, lúc này anh
thật sự muốn rút súng bắn chết cô ta!