Đỗ Hâm Lôi thề, nếu như ngày sau Hoắc cầm thú rơi vào trong tay của cô, cô nhất định phải phanh thây anh ta lăng trì xử tử!
Quá ghê tởm, thế mà lại bỏ thuốc cho cô, cô bị trói chặt muốn sống không
được muốn chết không có cửa, chỉ có thể khổ sở rên rỉ thét chói tai.
Cả người cũng bị tác dụng của thuốc mà ửng đỏ, cô giãy giụa thân thể mềm
mại, hận không thể cạ rớt một lớp da của mình. Cảm giác trống rỗng khổng lồ khiến cho cô nổi điên, khao khát mãnh liệt khiến cho cô mất trí,
theo bản năng muốn dựa vào thân thể to lớn gần trong gang tấc.
Động tác cởi quần áo của Hoắc Vân Phi rất tao nhã, mang theo hấp dẫn không nói ra được, cố ý hấp dẫn cô.
"Ừ... A..." Đỗ Hâm Lôi khổ sở rên rỉ, hai mắt cũng bởi vì dục vọng mà trở nên đỏ bừng. Đây là thuốc gì? Tại sao bá đạo như vậy! Cô chỉ cảm giác giống như đưa thân vào trong lò lửa nóng bỏng, cháy sạch cô đau đến không
muốn sống, “Không… Muốn… A…”
Lồng ngực mạnh mẽ ma sát cô, nhìn cô mất khống chế thét chói tai, anh cười quyến rũ như ma quỷ, “Như thế nào? Thoải mái không?”
Ưmh..." Hai gò má cô nóng đỏ, đã mất đi tỉnh táo trước sau như một, hoàn toàn bị dục vọng thống trị, “Ôm tôi… Ôm sát tôi…”
“Muốn?" Anh vuốt ve cô, hả hê nhíu mày, “Cầu xin tôi!”
Cầu xin anh? Lý trí còn tồn tại duy nhất nhắc nhở cô không thể mất đi tự
tôn cuối cùng nhưng mà, ở trong dục hỏa nóng rừng rực, cô đã gần như
hỏng mất.
Tự tôn không còn gì cả, dứt khoát cũng không cần! Cô khổ sở kêu: “Van anh… Van anh…”
Nếu nói lúc này cô ở trong địa ngục nhân gian, như vậy Hoắc Vân Phi chính
là Satan giả nhân giả nghĩa trong địa ngục! Dưới sự giày vò tàn nhẫn của anh, cô từ bỏ phòng tuyến cuối cùng, hoàn toàn hỏng mất.
"Ha ha
ha..." Rốt cuộc được như nguyện nghe được cô chủ động mở miệng cầu hoan
mình, anh hả hê cười điên cuồng. Thường ngày đòi lấy cô vô độ, nhưng bây giờ ngay cả ngón tay cũng bủn xỉn chạm vào cô.
Xoay người lấy
một chai sâm banh trong quầy bar, mở nút gỗ ra, anh không lấy ly rượu,
mà quay người đi trở về bên cạnh Đỗ Hâm Lôi, chậm rãi xối rượu vàng óng
ánh lên trên người ửng đỏ của cô.
Rượu lạnh lẽo kích thích làn da nóng bỏng của cô, hành hạ này khiến cho cô mất khống chế hu hu khóc
thút thít. Nếu lúc này tay chân cô có thể động, cô sẽ lập tức bóp chết
mình, cũng không cần tiếp tục hành hạ áp bức lăng nhục khó chịu này.
Hoắc Vân Phi cúi người, mút lấy
rượu chảy xuôi, tàn nhẫn nhìn cô co rút co quắp thét chói tai từng trận. Đáng đời, ai bảo cô dám can đảm vì Triệu Bắc Thành mà ra tay đánh anh,
anh muốn để cho cô cả đời này cũng nhớ dạy dỗ này, cả đời cũng không dám tái phạm.
“Giết tôi đi! Giết tôi đi! Van anh giết tôi đi…” Đỗ Hâm Lôi lệ rơi đầy mặt, mất khống chế thét chói tai.
“Giết cô? Sao tôi nỡ chứ!” Bàn tay vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt nóng bỏng của cô, sau đó dưới ánh mắt điên cuồng của cô, anh thong thả ung dung mặc từng
chiếc quần áo vào, chỉnh trang lại cho mình cẩn thận tỉ mỉ. Cuối cùng
tao nhã ấn xuống một cái mổ hôn nhàn nhạt lên cánh môi ứ máu của cô,
“Bảo bối, tôi đi đây! Tác dụng của thuốc đoán chừng có thể kéo dài hai
giờ, tự cô ở đây từ từ hưởng thụ đi!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Chiến tranh lạnh với Lương Tuấn Đào mấy ngày rồi, Lâm Tuyết cảm thấy thật vô vị.
Mỗi ngày, cô ở nhà chăm sóc tiểu Mặc Mặc, thỉnh thoảng đi công ty xem một
chút, trong lòng rất nhớ nhung Mộng Mộng, ngay cả nằm mơ cũng thường mơ
thấy con bé.
Mấy ngày nay, Mộng Mộng chắc cũng rất nhớ cô đi!
Không biết con bé có khóc rống giống như khi mới vừa rời khỏi Thạch Vũ
không. Vừa nghĩ như thế, Lâm Tuyết lại không nhịn được đỏ mắt lên.
Chỉ có điều, cô vẫn không gọi điện thoại cho Thạch Vũ.
Cho dù không nỡ bỏ được Mộng Mộng đi nữa, đó cũng không phải là con gái
ruột thịt của cô! Sau khi Thạch Vũ trở về nước, cô nhất định phải giao
trả Mộng Mộng cho anh, đây là sự thật không thể tranh cãi.
Ban
ngày còn tốt một chút, cùng với Mặc Mặc, bất tri bất giác thời gian đã
trôi qua rồi! Nhưng buổi tối, một mình cô ngủ trong phòng ngủ rộng rãi
trống trải, liền có vẻ cô đơn chiếc bóng.
Buổi tối Mặc Mặc ở
phòng trẻ, có bảo mẫu chuyên chăm sóc cho trẻ sơ sinh và thím Nguyệt
cùng chăm sóc, cô vốn không chen lọt tay.
Nhàm chán mở mạng, lên web, để giết thời gian, tiện thể đăng nhập vào QQ.
Khi đang nhàm chán đến chết, nhận được điện thoại Hoắc Gia Tường gọi tới.
Hai ngày nay, cô một mực nghĩ cách liên lạc với Hoắc Gia Tường, đến bây giờ mới có thư hồi âm.
“Tuyết Tuyết, tìm cha có việc sao?” Hoắc Gia Tường vẫn giọng nói ôn hòa trước sau như một.
“Gần đây thân thể ông còn tốt chứ?” Lâm Tuyết thăm hỏi.
“Hoàn hảo! Tuyết Tuyết biết quan tâm cha, thật vui mừng!” Hoắc Gia Tường vui vẻ nói.
Lâm Tuyết trầm ngâm một lát, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: “Đơn xin điều về
của Triệu Bắc Thành đã được quân đội phê duyệt, không xảy ra tình huống
gì bất thường, trong vòng một tuần lễ anh ta có thể trở về nước!”
“Ồ!” Hoắc Gia Tường hiểu, “Con đây là định nhắc nhở cha, thả Đỗ Hâm Lôi ra sao?”
Lâm Tuyết trầm mặc, tương đương với cam chịu.
“Chuyện này…” Hoắc Gia Tường hơi khó xử, “Đỗ Hâm Lôi bị anh ba con mang tới Myanmar rồi!”
"Cái gì?" Lâm Tuyết hơi giật mình, “Anh ta mang Hâm Lôi đi Myanmar làm gì?”
“Anh ba con đi bàn chuyện làm ăn, tiện thể mang theo cô ta!” Hoắc Gia Tường
ngẫm nghĩ một lát, nói, “Như vậy đi! Cha gọi điện thoại cho anh ba con,
thúc nó mau chóng trở về! Đoán chừng chờ đến khi Triệu Bắc Thành được
gọi về kinh đô, bọn họ sẽ trở lại rồi!”
“Ừmh.” Nếu Hoắc Gia Tường đã
nói như vậy, Lâm Tuyết cũng không nên cưỡng cầu nữa. Thuận miệng hàn
huyên mấy câu, không có gì hơn là hỏi thăm tình hình gần đây, sau đó nói tới Mặc Mặc.
Hoắc Gia Tường cực kỳ nhớ thương cháu ngoại nhỏ
chưa từng gặp mặt này, nảy sinh ác độc nói: “Trước khi chết, cha nhất
định phải tận mắt nhìn thấy cháu ngoại nhỏ của cha!”
Lời này
khiến Lâm Tuyết nghe được mà trong lòng chua xót một trận, biết tình
hình gần đây vô cùng căng thẳng, Hoắc Gia Tường không thể nào trở lại
kinh đô được rồi!
Chiến dịch lưỡi liềm vàng thu được đại thắng,
mà nhà họ Hoắc ở tam giác vàng vẫn đứng vững không ngã, điều này khiến
cho bên quân đội rất tức giận. Hơn nữa Triệu Bắc Thành nửa đường yêu cầu trở về kinh đô, trong lúc nhất thời căn bản không làm gì được nhà họ
Hoắc.
Nhưng quân đội không phải ngồi không, nắm được lưỡi liềm
vàng, chuẩn bị tập trung vũ khí đối phó với nhà họ Hoắc. Chỉ chờ Triệu
Bắc Thành rút về, thay quan chỉ huy mới, lập tức khai chiến.
Dưới tình huống giới nghiêm
toàn chiến tuyến này, nguyện vọng tự mình bay về thăm cháu ngoại nhỏ của Hoắc Gia Tường không thể tránh khỏi bị nhỡ.
“Đợi đến mùa thu, mùa khô ở tam giác vàng, tôi lại mang Mặc Mặc qua một chuyến, tiện thể du lịch!” Lâm Tuyết nhẹ giọng cam kết.
“Thật sao? Tốt quá!” Hoắc Gia Tường ngày nhớ đêm mong chính là những lời này
của con gái, cô rốt cuộc chịu mang theo đứa bé về nhà mẹ đẻ nhìn ông,
“Tuyết Tuyết, con cũng không được lừa gạt cha, gần đây thân thể của cha
thật sự không tốt, cả người không có chút sức lực nào, tinh thần
hoảng hốt, còn thường nằm mơ thấy mẹ con, có lẽ thời gian không còn
nhiều!” Nói tới đây giả vờ ho khan vài tiếng.
Lại nữa, đối với
hành động gần tới ngây thơ này của Hoắc Gia Tường, Lâm Tuyết chưa bao
giờ vạch trần. Ngược lại cô mờ mờ ảo ảo cảm thấy lòng hơi chua xót. Có
lẽ, khi con người ta già nua, hy vọng nhất chính là đoàn tụ với con
cháu, mà bọn họ lại nhất định chung đụng thì ít xa cách thì nhiều.
“Bảo trọng thân thể cho tốt, đừng quá phí công phí sức! Chuyện buôn bán kia… Cứ giao cho những người con kia của ông làm là được! Ông không có việc
gì thì ôm Lai Tây đi tản bộ, tập chút thái cực quyền với bạn già!” Lâm
Tuyết dặn dò.
“Ừ, Tuyết Tuyết nói thật đúng!” Hoắc Gia Tường vui tươi hớn hở, “Cha cũng muốn thoái ẩn giang hồ!”
Hàn huyên một lát với Hoắc Gia Tường, khi cúp điện thoại, cô lại liên tục
dặn dò chuyện có liên quan tới Đỗ Hâm Lôi để cho ông nhất định dốc hết
toàn lực đi trợ giúp.
“Được, ngày mai cha sẽ gọi điện thoại cho
anh ba con, thúc giục bọn họ mau mau trở lại!” Nói tới đây Hoắc Gia
Tường thở dài, kể khổ với cô, “Cha đã già, anh ba của con càng ngày càng không để cha vào trong mắt, không nghe lời cha giống như trước kia!
Tuyết Tuyết, cha biến thành lão phế vật, giống như Đường Minh Hoàng
trong lịch sử, cuối cùng bị con trai ông ta nhốt trong lãnh cung biến
thành Thái thượng hoàng có tiếng mà không có miếng!”
Nghe Hoắc
Gia Tường nói không giống như đang làm bộ, Lâm Tuyết hơi giật mình.
Chẳng lẽ Hoắc Vân Phi thật sự không để cha ruột của anh ta vào trong
mắt, muốn tạo phản sao?
“Cha sẽ cố hết sức khuyên nó, hy vọng lần này nó có thể nghe lời của cha!” Hoắc Gia Tường rất khó khăn thở dài.
“Ừm.” Lâm Tuyết suy nghĩ một chút, nói, “Nếu Triệu Bắc Thành trở lại kinh đô, Hoắc Vân Phi còn không chịu thả Hâm Lôi, tôi sẽ tự mình đi qua một
chuyến!” Nói xong, không đợi Hoắc Gia Tường mừng thầm, lại tặng thêm một câu, “Dĩ nhiên, tôi sẽ không mang theo Mặc Mặc!”
Hoắc Gia Tường
vội vàng nói: "Cha nhất định sẽ khuyên anh ba con thả bạn của con ra,
chờ mua thu… Con nhất định phải mang theo Mặc Mặc tới thăm cha!”
"Ừm!" Lâm Tuyết đồng ý.
Cúp điện thoại, nhìn xem thời gian đã sắp chín giờ. Cô không hề buồn ngủ, xoay xoay lưng, tiếp tục lướt web.
Biểu tượng QQ nhấp nháy, cô mở ra nhìn, lại là Thạch Vũ.
Rất lâu không tán gẫu trên QQ với anh, đang do dự có cần gọi điện thoại cho anh hỏi tình huống của Mộng Mộng một chút không, không ngờ lại gặp được trên QQ.
Hai người dùng đều là tên thật, cũng không theo đuổi
trào lưu lấy những cái được gọi là nickname, có lẽ ở phương diện tính
tình hai người rất tương tự.
Thạch Vũ: "Vẫn chưa ngủ sao?"
Lâm Tuyết: “Chưa! Anh lên QQ trong ký túc xá quân đội sao?”
Thạch Vũ: "Đúng vậy."
Lâm Tuyết: “Mộng Mộng đâu? Anh sắp xếp cho con bé như thế nào?”
Thạch Vũ: “Bộ đội có nhà trẻ nguyên ngày, tạm thời sắp xếp ở đó!”
Lâm Tuyết: “Ôi, đứa bé đáng thương! Có nhớ tôi không?”
Thạch Vũ: “Con bé rất nhớ em, chỉ có điều buổi tối khi đi ngủ rất biết điều, không khóc!”
Lâm Tuyết khẽ mỉm cười, xem ra dưỡng thành thói quen độc lập cho con nít
vẫn rất cần thiết. Cũng bởi vì Mộng Mộng đã quen mỗi đêm ngủ một mình
trong phòng ngủ nhỏ của mình, cho nên buổi tối sẽ không bởi vì muốn tìm
cô mà khóc nháo.
Thạch Vũ: “Cuộc sống của hai cha con tôi rất
tốt, tốt hơn cuộc sống ở mỏ vàng tam giác vàng không biết mấy trăm lần!
Tôi rất thỏa mãn, cám ơn em!”
Lâm Tuyết buông tiếng thở dài nhẹ
đến không thể nghe thấy, cũng đành phải như vậy! Dù không nỡ bỏ được
Mộng Mộng đi nữa, chung quy vẫn phải giao trả con bé cho cha ruột của
bé.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh gõ lên bàn phím laptop: “Chăm
sóc tốt cho Mộng Mộng! Nếu như có cơ hội, hy vọng anh có thể mau sớm tìm được một nửa kia tình đầu ý hợp, hợp thành một gia đình hoàn chỉnh, để
Mộng Mộng một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình!”
Nhà
trẻ nguyên ngày không thể thay thế được gia đình hoàn chỉnh, cả ngày ký
thác đứa bé vào trong nhà trẻ, cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Nhưng mà, lần này sau khi cô nhấn nút enter gửi đi, lại rất lâu không nhận được hồi âm của Thạch Vũ.
Anh trầm mặc hơi khác thường, khiến cô không khỏi kiểm điểm lại một lần xem có phải mình nói sai cái gì rồi không?
Trong lúc rối rắm đó, biểu tượng của Thạch Vũ tối đi, anh rời mạng rồi!
Yên lặng nhìn chằm chằm biểu tượng màu xám tro đó, cô hơi buồn bực.