Đỗ Hâm Lôi định nhắm đầu vung mạnh cho anh một cái tát, đá thứ đồ bỏ đi
làm ô nhiễm cảnh đẹp sang bên cạnh, nhưng cô biết làm như vậy hậu quả
nghiêm trọng đến cỡ nào. Dứt khoát ngồi xuống mép đá trơn nhẵn sạch sẽ
dọc theo bồn hoa, nhắm mắt dưỡng thần.
Không thể trêu vào, mình trốn tránh đi!
Thấy cô nhắm mắt lại, anh không nhìn thấy cặp mắt sáng kia, hơi thất vọng.
Anh ngồi ở bên cạnh cô, khóe miệng chứa nụ cười xấu xa, cúi đầu hôn vành tai cô.
“Chúng ta trở về đi thôi!” Nếu nhất định chạy không
thoát khỏi rác độc hại này, cô tình nguyện chọn chỗ ít người, không muốn người đi đường nhìn thấy dáng vẻ bị lăng nhục của cô.
Hoắc Vân
Phi thấy cô cuối cùng mở mắt, dễ chịu mà cười cười, nói: “Không vội, mặt trời còn chưa hạ, tôi dẫn em đi xem chùa vàng lớn! Tới Yangon không
nhìn nó, tương đương với đi một chuyến uổng công!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Không lái xe, Hoắc Vân Phi và Đỗ Hâm Lôi tay nắm tay, vừa thưởng thức cảnh đẹp bên đường, vừa đi tới chùa vàng lớn.
Chùa vàng lớn là một trong những chùa lừng danh thế giới, nó nằm ở phía bắc
thành phố, là điểm cao nhất toàn thành. Dưới trời chiều, toàn thân nó
ánh vàng chói lọi nhanh chóng, bởi vì bên ngoài dát đầy lá vàng. Trên
nóc hiện lên dạng xòe ô, đỉnh tháp đâm thẳng lên mây xanh.
Nghe
nói lúc chế tạo tòa tháp chùa vàng lớn này đã dùng bảy mươi tấn vàng,
đỉnh tháp có hơn bảy ngàn viên đá quý và một viên kim cương lớn nhất thế giới, quanh tháp treo đầy chuông bạc và chuông vàng, gió nhẹ thổi qua,
tiếng chuông thanh thúy.
Đỗ Hâm Lôi bị cảnh tượng trước mắt làm
kinh ngạc, ngước cổ lên yên lặng nhìn tòa tháp vàng vĩ đại, một hồi lâu
ngơ ngác hỏi: “Tòa tháp này lấy nhiều vàng bạc châu báu khảm lên như
vậy, buổi tối không sợ sẽ gặp trộm sao?”
“A.” Hoắc Vân Phi bật
cười, nụ cười của anh gần như làm mây chiều đầy trời cũng ảm đạm phai
mờ. Đây thật sự là một mỹ nam đẹp mắt, đáng tiếc bạn gái bên cạnh anh
rất ít khi đưa mắt lên trên người trên mặt anh, rất nhiều khi, cô tình
nguyện nhìn chằm chằm thùng rác ven đường cũng không muốn nhìn lâu anh
một cái, “Trên đời này không có trộm dám đánh chủ ý lên tòa tháp này, từ khi tháp vàng dựng lên, chưa từng bị trộm.”
Phật tháp tượng
trưng cho thần thành, người người tôn kính như thần. Nghe nói tín đồ
Phật giáo cả đời tín niệm chính là tự mình đi tới Phật tháp này hành
hương, trong không khí hoàn cảnh này, không dám sinh ra tham niệm xấu xa với kiến trúc thần thánh như thế, sợ gặp phải trừng phạt của thần linh. diee ndda fnleeq uysd doon
A, hoá ra là như vậy!
Đi vào
trong chùa vàng, bên trong to lớn hùng vĩ. Toàn bộ tượng Phật cao lớn
đều mạ vàng, xem ra huy hoàng lại cao quý, khiến người ta cảm thấy kính
nể.
Nụ cười của Phật không trộn lẫn một tia tạp chất, từ bi, yên tĩnh, đơn giản, giống như đang thương xót khắp chúng sinh.
Đỗ Hâm Lôi quỳ xuống trước một bồ đoàn, ở trong lòng thành kính cầu
nguyện: Phật à, giải cứu con thoát khỏi ma chướng đi! Con ghi khắc ân
đức của Phật cả đời, a di đà Phật!
Cô xá ba lạy, ngồi thẳng lên,
phát hiện Hoắc Vân Phi quỳ gối trên một bồ đoàn bên cạnh cô, chắp tay
trước ngực, lúc này tròng mắt đen tràn đầy nụ cười cổ quái, ý vị sâu xa
nheo mắt nhìn cô.
Trong lòng hồi hộp giật mình, mỗi lần cô bị anh ta nhìn chăm chú như vậy đều có cảm giác con mồi bị con thú hoang để ắt tới, giống như khi anh ta đang cân nhắc ăn luôn cô nên hạ miệng từ đâu
thì tương đối thích hợp!
“Mới vừa rồi có phải van xin Phật tổ sớm ngày thoát khỏi nắm trong tay của tôi không?” Động tác nhướn mày lên
của Hoắc Vân Phi hơi mang theo vẻ tàn bạo, khóe miệng cong lên, tròng
mắt đen như hắc diệu thạch * không hề có vết cười.
(*) Hắc diệu
thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy
tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào. Nó được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh nên bên trong nó có các tinh thể rất nhỏ. (Wikipedia)
“…” Anh ta lại không có việc gì để làm, cả ngày nhìn chằm chằm từng cử động của cô
sao? Cho dù nội dung cô cầu khẩn Phật tổ cũng có thể đoán dúng tám chín
phần mười, thật sự không nói được gì.
“Ha.” Hình như Hoắc Vân Phi vui mừng, “Thật trùng hợp, mới vừa rồi tôi cũng cầu khẩn với Phật tổ,
kêu Phật tổ phù hộ tôi có thể vĩnh viễn nhốt em ở bên cạnh tôi! Em nói,
Phật tổ sẽ giúp ai?”
“…” Đương nhiên giúp cô rồi! Phật tổ thương xót con người, phổ độ chúng sinh, đương nhiên giúp đỡ người yếu đả kích khốn nạn
“Sai!” Hoắc Vân Phi giống như biết thuật đọc tâm, trong lòng cô nghĩ cái gì
cũng không lừa gạt được ánh mắt của anh, “Phật giống như người, bắt nạt
kẻ yếu, em đừng tưởng tượng Phật quá vĩ đại!”
“…” Cái quái gì!
Dám can đảm nói ẩu nói tả ở trước điện Phật, ông trời có mắt sao không
nhanh chóng hiển lộ thần uy, khiến thiên lôi trực tiếp bổ anh ta vì dân
trừ hại! di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Đáng tiếc, ông trời không có mắt, bên ngoài trời vẫn hào quang đầy trời như trước, nào có một chút dấu hiệu âm trầm?
Xem ra đánh giá của Phật tổ đại nhân và người này cũng rất phù hợp, đối với kẻ ác, từ trước đến giờ nhắm một con mắt mở một con mắt.
Khi
Hoắc Vân Phi đứng lên, cũng thuận tiện kéo cô đứng lên. Lúc này, có một
vị cao tăng đắc đạo râu tóc bạc trắng nhẹ nhàng như tiên thong thả bước
lại, khom lưng thi lễ với bọn họ: “Tam thiếu đã lâu không gặp!”
“Tìm cho tôi một phòng yên tĩnh, tôi giảng giải thiên cơ cho cô ấy!” Hoắc
Vân Phi chỉ chỉ Đỗ Hâm Lôi bên cạnh, nhàn nhạt ra lệnh với vị
cao tăng
kia.
“Được, tam thiếu mời theo lão nạp!” Ánh mắt cao tăng cũng
không nhìn lâu Đỗ Hâm Lôi, giống như cô chỉ là một bài biện bên cạnh
Hoắc Vân Phi, có thể thấy được tần số thay đổi bạn gái của Hoắc Vân Phi
thật nhanh.
Từ cửa hông chuyển tới hậu đường Phật điện, cao tăng
dẫn bọn họ vào một gian thiện phòng, bên trong bài trí lịch sự tao nhã,
những thứ đồ gia cụ kia, trà cụ cùng với tất cả đồ vật bài trí bên trong đều hết sức tinh xảo, vừa nhìn đã không phải vật phàm.
Trên
giường thấp bày kháng trác * lim khắc hoa, trên giường phủ nệm trắng như tuyết, xem ra vô cùng sạch sẽ. Trong không khí tràn ngập mùi đàn hương
dễ ngửi, loáng thoáng trong điện phía trước truyền đến tiếng tụng kinh,
càng lộ vẻ yên tĩnh thanh u.
(*) kháng trác: một loại gia cụ ở
Bắc Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên đều có sử dụng gia cụ, cùng phổ
thông bàn hình dạng giống nhau, 4 chân, cao khoảng 20-40 cm, dùng cho
mọi người ở trên giường ăn cơm, viết chữ sử dụng rất tiện lợi.
"Tam thiếu xin cứ tự nhiên, lão nạp không quấy rầy!" Cao tăng mắt nhìn
thẳng, xoay người rời đi khi rời phòng còn thuận tiện đóng kỹ cửa phòng.
Đỗ Hâm Lôi không nhịn được mỉa mai đùa cợt nói: “Thì ra bề ngoài Phật
đường có ánh sáng tươi mới, trên thực tế đúng là nơi chứa đồ bẩn thỉu!
Để cho người như anh vào thiện phòng tham thiền cơ, thật sự tức cười!”
Hoắc Vân Phi nhếch môi cười, nhắc nhở: “Thiện phòng này là sương phòng
chuyên dụng của tôi, lần trước khi tới đây tôi còn cất sợi dây thừng,
chuyên dùng để đối phó với món đồ chơi cứng đầu cứng cổ!”
Vừa
nghe có dây thừng, cô gái nào đó lập tức câm như hến. Nhớ tới kinh
nghiệm thê thảm lần trước, chân tay cô như nhũn ra. Khuất nhục và khổ sở đó khiến cho cô muốn chết không được, còn không bằng róc xương lóc thịt cô thì tốt hơn. di1enda4nle3qu21ydo0n
Thấy Đỗ Hâm Lôi nghẹn họng, anh hả hê nhếch môi, kéo tay thon của cô, hòa hoãn giọng điệu, nói: “Nào, chúng ta tham thiền!”
Hương trà lượn lờ, tiếng chiêng tao nhã, không ngờ trong gian phòng thiền này còn có bối cảnh âm nhạc. Đỗ Hâm Lôi thưởng thức trà thơ, lắng nghe ý
nhạc cao sơn lưu thủy *, nếu không có Hoắc Vân Phi ăn nói lung tung
huyên náo, cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
(*) Cao sơn lưu thủy: dùng để chỉ tiếng nhạc hay tuyệt diệu hoặc dùng để ví về tri âm khó tìm.
“… Quan Thế Âm hai lần hóa thành mỹ nữ, lấy sắc độ người! Lần đầu tiên, vì chuẩn bị tiền sửa cầu, bà nói ai có thể dùng tiền bạc đánh tới bà sẽ gả cho người đó làm vợ! Lã Động Tân sinh lòng trêu tức, giúp một người đốn củi dùng tiền đánh trúng bà…”
“Quan Thế Âm là thần tiên muôn
người kính ngưỡng, sao có thể cùng giường ngủ chung với một người đốn
củi nghèo, nhưng bà đã nói lại không thể đổi ý, nên làm vợ chồng đối mặt với người đốn củi đó, cùng được cung phụng trong miếu thờ hưởng thụ
hương khói, người đốn củi kia ngay cả ngón tay của Quan Thế Âm cũng chưa từng chạm tới, chính là cùng bà làm vợ chồng đối mặt đến cảm động vô
cùng…”
Đỗ Hâm Lôi thưởng thức trà, thỉnh thoảng ngầm trợn trắng.
Chuyện thần thoại thối nát tục tằng như vậy mà anh cũng không biết xấu
hổ lấy ra để nói. Tham thiền cái gì, đắc chí!
“Minh Vương giết
hại Phật đồ bốn phía, Phật tổ siêu độ mấy lần không có kết quả, cuối
cùng vẫn phái Quan Thế Âm thi triển mỹ nhân kế làm gì cũng thuận lợi của bà. Lần này Quan Thế Âm vẫn hóa thân thành mỹ nữ, dẫn dụ Minh Vương
giao hợp với bà…”
Bất tri bất giác ngước mắt, đại khái không ngờ
còn có chuyện cười như vậy. Là thật hay do đồ rác rưởi này bịa ra? Dù
thế nào đi nữa trong đầu óc xấu xa của anh ta cũng sẽ không có thứ đồ
tốt đẹp gì.
“Minh Vương say mê sắc đẹp của Quan Thế Âm, rốt cuộc ở trong hương dịu dàng giải trừ sát niệm, lấy được siêu độ. Phật viết: Bỏ đao xuống, lập tức thành Phật!” Khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Vân Phi
hiện lên vẻ phấn khởi, trong tròng mắt đen như mực lóe lên tia sáng kỳ
dị, như ráng mây sáng xán lạn bên ngoài, “Người đốn củi một lòng hướng
thiện, Minh Vương giết người như ngóe, cuối cùng có thể được một thân
dung nhan mỹ nhân cũng là Minh Vương! Đây nói rõ Phật tổ cũng nịnh nọt,
bắt nạt kẻ yếu!”