Lâm Tuyết ngây ngốc, hoàn toàn không ngờ Đoàn Dật Phong thế mà lại nói với vợ anh ta như thế.
Lương Tuấn Đào là cười ha ha, khẽ hả hê ôm Lâm Tuyết, khoe khoang với các bạn anh: “Hết cách rồi, vợ tôi tốt quá, chọc cho người hâm mộ, đáng tiếc
danh hoa có chủ, phúc khí của tôi lớn nhất đã sớm hái được cô ấy, các
ông có thèm cũng không có cách nào nhé!”
Lời này khiến mấy người Phùng Châu Long hâm mộ không thôi, thật không ngờ lên giọng diễn ân ái, thật sự đáng đánh đòn!
Đến nay anh vẫn còn là người cô đơn, bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ,
nhưng chính là không gặp được người có thể khiến cho anh muốn dừng lại!
Ngay cả núi băng ngàn năm Đoàn Dật Phong đã hòa tan, xem thế này Phùng Châu
Long thật sự gấp gáp. Nếu không, trở về anh cũng điều chỉnh ánh mắt
thích hợp, đúng lúc nên tìm phụ nữ lập gia đình rồi!
Hà Hiểu Man
ôn con gái bảo bối Tâm Tâm đi tới, Lâm Tuyết cũng ôm Mặc Mặc từ trong
ngực bà vú, hai đứa bé chỉ vẹn vẹn chênh nhau nửa tháng, đều hơn nửa
tuổi rồi, rất thông minh đáng yêu.
Lãnh Bân và Lương Tuấn Đào nhỏ giọng trò chuyện với nhau gì đó, nhìn ra được sắc mặt của Lương Tuấn
Đào cũng không dễ nhìn lắm. Hai người nói vài lời, liền cùng nhau sóng
vai đi tới.
Hai người phụ nữ đều ôm đứa bé, hai người đàn ông này đi tới, ôm lấy đứa bé của đối phương, trêu chọc đứa bé chơi, gọi nhau
thông gia ngắn thông gia dài, đây chỉ là một phương thức giải trí mà
thôi, gọi đối phương là thông gia cũng không quá thật. Dù sao chuyện
tương lai ai cũng không thể nói chắc được, chờ đứa bé lớn, hôn nhân tự
do, bọn họ sẽ không áp đặt can thiệp. Dĩ nhiên, nếu có thể nước chảy
thành sông, hai đứa bé cuối cùng tu thành chính quả đó là tốt không còn
gì tốt hơn!
Lâm Tuyết thấy vẻ mặt Lương Tuấn Đào giống như hơi
tức giận, không biết mới vừa rồi Lãnh Bân nói gì với anh, liền nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào?”
Lương Tuấn Đào cũng không giấu giếm cô, nói thẳng: "Lâm Thông bệnh cũ tái phát lại chạy đi bài bạc, thua không ít!"
“Hả?” Lâm Tuyết tuyệt đối không ngờ Lâm Thông còn dám bài bạc, “Anh ta còn dám xuống Hoàng cung dưới lòng đất?”
“Không đi Hoàng cung dưới lòng đất, anh ta đi sòng bạc khác!” Sòng bạc cả kinh thành lấy Hoàng cung dưới lòng đất cầm đầu, những sòng bạc khác cũng
không lừa gạt được tai mắt của Lãnh Bân, “Thua vài chục vạn! Anh ta bị
ông chủ sòng bạc giam giữ, có người nhận ra khoảng thời gian trước anh
ta thua mấy chục triệu ở Hoàng cung dưới lòng đất, liền báo cho tôi!”
Thua mấy chục triệu ở Hoàng cung dưới mặt đất không có tiền trả lại yên ổn
không có chuyện gì tới sòng bạc khác tiếp tục chơi, có thể thấy được
giữa Lâm Thông và Lãnh Bân nhất định có gì đó liên quan, lập tức liền có người báo tin tức này cho Lãnh Bân.
“Tính xấu không đổi!” Lâm
Tuyết không biết nói gì với người anh cả không chịu thua kém này, “Không cần để ý tới anh ta, cứ để cho anh ta bài bạc đi! Dù sao công ty không
phải của anh ta, nhà cửa không phải của anh ta, anh ta có thể lấy gì ra
làm thế chân?”
Lãnh Bân khẽ mỉm cười, nói: "Yên tâm đi! Tôi đã
truyền lời xuống, tất cả sòng bạc lớn nhỏ ở kinh thành, cho dù sòng bạc
nào người nào lại nhìn thấy anh ta đi vào cửa, lập tức vung gậy đánh ra
ngoài!”
“Ừ, chủ ý này không tệ!” Lương Tuấn Đào gật đầu, cực kỳ
tán thành, “Anh ta còn dám vào sòng bạc liền đánh chết, đánh cho anh ta
không dám cất bước chân vào cửa sòng bạc mới thôi!”
Hà Hiểu Man ngẩng đầu lên, như có ý lại vô ý liếc nhìn Đoàn Dật Phong, dĩ
nhiên đồng thời thấy được vợ Đoàn Dật Phong ở bên cạnh.
Anh ấy
rốt cuộc đã kết hôn, hơn nữa vợ còn có bầu Thật lòng cao hứng dùm cho
anh ấy, cuối cùng đã đi ra khỏi bóng ma đoạn tình cảm kia.
Giống
như tâm ý tương thông, Đoàn Dật Phong ngẩng đầu lên ngoái đầu nhìn lại,
ánh mắt của hai người chạm nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau vài giây, sau
đó đột nhiên tách ra, cũng như không có việc gì dời tới trên mặt người
bên cạnh.
Cho dù không còn yêu nhau nữa, nhưng có thể nhìn thấy anh ấy (cô ấy) hạnh phúc, cũng là một kiểu vui mừng và hạnh phúc.
-
Triệu Bắc Thành ngồi yên lặng ở trong góc bưng ly rượu một mình uống rượu
buồn, không hợp với náo nhiệt chung quanh. Chỉ cần nghĩ tới Đỗ Hâm Lôi,
tim của anh liền giống như mỡ chiên hơi lửa. Tại sao anh vô dụng như
vậy, trơ mắt nhìn cô sa vào trên giường sưởi chịu khổ lại không có bản
lĩnh cứu vớt cô!
Mãnh liệt dốc rượu đắng, anh không nhịn được lã chã rơi lệ.
Phùng Trường Nghĩa cầm một lon bia đi tới, anh ngồi xuống bên cạnh đụng một cái với anh ta, “Một mình uống rượu giải sầu?”
Triệu Bắc Thành không nói gì, vẫn vùi đầu uống, giống như chuyện gì cũng không quan trọng bằng uống rượu.
“Tôi biết rõ anh vì chuyện của Đỗ Hâm Lôi mà phiền lòng, nghĩ thông suốt
chút đi!” Phùng Trường Nghĩa lắc đầu một cái, có lẽ người chưa từng nói
yêu đương vĩnh viễn sẽ không hiểu được ngọt ngào và đau khổ của tình
yêu, anh và Phùng Châu Long là anh em họ, hai người cha truyền con nối,
từ nhỏ đến lớn lại chưa từng yêu, nói ra đoán chừng sẽ chọc cho người ta bật cười, nhưng đó là sự thật!
“Như thế nào
mới có thể nghĩ thoáng?” Triệu Bắc Thành hận không thể cầm súng bắn
mình, “Nếu tôi chết có thể cứu Hâm Lôi ra, tôi sẽ lập tức đi tìm Hoắc
Vân Phi liều mạng ngay bây giờ!”
Vấn đề là, cho dù anh muốn liều mạng cũng chưa chắc có thể nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Vân Phi! Người nhà
họ Hoắc xưa nay luôn là người tới không có bóng dáng đi không có tung
tích, nếu có thể xác định hành tung, quân chính phủ đã sớm nổ chết bọn
họ, nào có chuyện sẽ nhân nhượng đến tận bây giờ!
Phùng Trường
Nghĩa nhìn dáng vẻ khổ sở của anh ta, rất không đành lòng, trấn an nói:
“Không phải lão đại kêu Lăng Lang làm thuyết khách sao, nói không chừng
sẽ nhanh chóng có tin tức!”
Triệu Bắc Thành rưng rưng lắc đầu, nức nở nói: “Tôi có dự cảm chẳng lành… Hâm Lôi sẽ không trở lại nữa rồi!”
Bận rộn xong tiệc đính hôn của Lương Thiên Dật và Vân Đóa, Lâm Tuyết lại
gọi điện thoại mấy lần thúc giục Hoắc Gia Tường thả Đỗ Hâm Lôi. Bởi vì
cảm xúc kích động, cô nói một chút quá khích, chọc cho Hoắc Gia Tường
hết sức đau lòng.
"Tuyết Tuyết, tại sao cha phải giữ chặt bạn của con chứ? Cha muốn thả cô ta, vấn đề là anh trai con không muốn thả!”
Hoắc Gia Tường đủ thứ bất đắc dĩ, một bên là con gái, một bên là con
trai, ông nên làm như thế nào mới có thể chu toàn.
Lâm Tuyết hết
sức tức giận: "Anh ta rốt cuộc muốn như thế nào? Có điều kiện gì có thể
nói, Tuấn Đào từng nói sẽ cố hết sức thỏa mãn anh ta, anh ta còn muốn
như thế nào? Luôn giữ chặt Đỗ Hâm Lôi không thả, muốn tới khi nào?”
Hoắc Gia Tường đủ thứ chần chừ, hồi lâu, mới khó khăn nói: “Cha cảm thấy…
Hình như anh trai con thích bạn của con rồi! Nó không nỡ thả cô ta, muốn giữ lại bên cạnh làm
bạn gái!”
“Cái gì?” Lâm Tuyết khó có thể
tin, Hoắc Vân Phi đối với Đỗ Hâm Lôi… Sao lại có thể như thế nhỉ? Hoắc
Vân Phi là trùm buôn thuốc phiện, Đỗ Hâm Lôi là nữ quân nhân sĩ quan,
giữa bọn họ làm sao có thể! “Quả thật là bậy bạ! Tôi thấy anh ta không
phải thích Hâm Lôi, chính là ham muốn chiếm giữ và dục vọng chinh phục
đang tác quái thôi! Anh ta có thể cho Hâm Lôi cái gì? Mạnh mẽ cướp lấy
hay ức hiếp bắt nạt! Thật quá mức! Lại nói Hâm Lôi đã có bạn trai bàn
chuyện cưới gả, tại sao anh ta có thể như vậy!”
Cô vốn không tin
Hoắc Vân Phi sẽ có tình cảm chân thật gì với Đỗ Hâm Lôi, nếu thật sự có
tình cảm, anh cũng không nên đối xử với Đỗ Hâm Lôi như vậy, tối thiểu
nên để cho Hâm Lôi có quyền lựa chọn! Mà không phải một mực cầm tù bên
người như thế, mặc anh ta cần ta cứ lấy.
“Miệng của cha đều đã
nói rách rồi, nó vốn không nghe lọt! Phái người định đưa bạn của con về, nó trực tiếp cho người ngăn cản, ngay cả bên cạnh cũng không cho gần.
Tuyết Tuyết à, con phải thông cảm cho khó xử của cha, cũng không thể sử
dụng bạo lực với anh trai con đi! Cho dù hạ quyết tâm dùng vũ lực giải
quyết, vấn đề là lực lượng của cha bây giờ chưa chắc địch nổi anh trai
con!” Hoắc Gia Tường nói có một nửa là thật tình, bởi vì thực lực hiện
tại của Hoắc Vân Phi xác thực không phải do ông có thể khống chế hoàn
toàn được
Lại nói vì một người phụ nữ vốn
không quen mà xích mích với con trai mình, chuyện như vậy được không bù
nổi mất, ông đương nhiên không muốn làm. Nhưng bên chỗ Lâm Tuyết lại
không cách nào ăn nói lại, ông chỉ có thể ra sức giả bộ đáng thương,
muốn cho Lâm Tuyết biết bâ giờ ông là một lão già phế vật vô dụng. Thiên hạ và quyền lợi đều hoàn toàn giao cho các con rồi, ông là Đường Minh
Hoàng tuổi già thất thế, hữu danh vô thực.
Quả nhiên, nghe giọng
nói nức nở của Hoắc Gia Tường nói lời đáng thương như vậy, lòng Lâm
Tuyết lại mềm rồi. Cô đã biết thái độ ngang ngược mạnh mẽ cố chấp của
Hoắc Vân Phi, nếu nói anh ta ngang lên với Hoắc Gia Tường rồi, thật đúng là không dễ giải quyết.
Nghe Lâm Tuyết trầm mặc, Hoắc Gia Tường
cũng biết cô tin hơn phân nửa, lập tức nhân cơ hội yêu cầu: “Theo cha
nói, còn không bằng con mang theo đứa bé tự mình tới một chuyến. Thứ
nhất chính miệng khuyên nhủ anh trai con, thứ hai, có lẽ nể tình đứa bé, nó người làm cậu sẽ không cố chấp tiếp!”
Lâm Tuyết cười lạnh: “Thôi đi! Tôi sợ đi sẽ không về được!”
“Haizzz, con đứa bé này!” Hoắc Gia Tường hơi ngượng ngùng, giải thích: “Con là
em gái của nó, đứa bé là cháu ngoại ruột của nó, chẳng lẽ nó còn xuống
tay được với hai đứa sao!”
“Thứ cầm thú tình lý không thông này,
ngay cả ông là cha cũng không để vào trong mắt, chứ đừng nói tới tôi đây một đứa em gái từ nhỏ đã không có tình cảm gì!” Nói xong cô thở phì phò cúp điện thoại.
Mặc dù biết đối xử như vậy với Hoắc Gia Tường sẽ khiến cho ông đau lòng, nhưng cô trừ phát tiết một chút cơn giận của
mình ra bây giờ không có cách nào khác.
Gọi điện thoại cho Hoắc
Vân Phi, đối phương vốn không nghe, lại gọi nữa nghe tiếng hệ thống báo
nhắn tin lại, mỗi lần đều như vậy, khiến cho cô muốn biểu đạt ra đều
không tìm thấy mục tiêu, lần này Hoắc Gia Tường thành vật hy sinh vô
tội.
Tỉnh táo lại, cô quyết định mùa thu vẫn tuân thủ ước định đi tam giác vàng một chuyến! Cho dù không cứu được Hâm Lôi ra, có thể gặp
được cô ấy một lần, hỏi tình hình cụ thể của cô ấy ở bên cạnh Hoắc Vân
Phi cũng tốt.
Tối hôm đó, Lương Tuấn Đào có nhiệm vụ khẩn cấp ở đơn vị không thể trở về, Lâm Tuyết đi ngủ sớm một chút.
Đến hơn chín giờ, điện thoại ở đầu giường vang lên, cô vội vã đứng dậy nghe, ngủ mơ màng cũng không nhìn kỹ số điện thoại.
“Lâm Tuyết, là tôi!” Lại là giọng Thạch Vũ, giọng điệu của anh tràn đầy nóng nảy, “Em có thể ra ngoài một chuyến không?”
Thạch Vũ gần như chưa từng chủ động gọi điện thoại cho cô, thời điểm này
khẳng định gặp phải chuyện gì khó giải quyết rồi! Lâm Tuyết bật sáng đèn tỏng phòng, tất cả buồn ngủ đều bị xua đi không còn thấy bóng dáng tăm
hơi, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì!”
“Tôi và Mộng Mộng mới từ bệnh
viện ra ngoài, không trở về đơn vị, bây giờ đang ở trong khách sạn! Con
bé khóc hoài muốn tìm em, tôi không biết nên làm như thế nào mới tốt!”
Thạch Vũ có phần cầu xin nói, “Tới đây một chuyến có được không? Tôi bị
con bé khóc đến sắp không có cách nào!”
Đầu Lâm Tuyết “Ầm” một
tiếng vang lên, Mộng Mộng, bệnh viện, khách sạn, khóc không ngừng… Những nội dung này khiến cho cô nhất thời hoàn toàn rối loạn, “Mộng Mộng bị
bệnh? Rốt cuộc con bé đã xảy ra chuyện gì? Anh nói mau đi!”
“Bị
viêm ruột, đã truyền xong thuốc ở bệnh viện rồi, con bé khóc gào không
chịu ở đó! Đã trễ thế này, đơn vị cũng không về được, tôi không có cách
nào khác đành đưa con bé vào khách sạn ở!” Thạch Vũ một lần nữa yêu cầu, “Tới đây một chuyến, con bé khóc suốt, tôi không có cách nào dỗ con
bé!”
Lâm Tuyết vội vàng đồng ý nói: “Được! Anh nói địa chỉ khách sạn, tôi lập tức đến.”