Ba ngày sau, anh và Thẩm Doanh Doanh tổ chức hôn lễ trong đơn vị, mấy
lãnh đạo trình diện phát biểu một vài lời, bắn súng chào mừng, một loạt
súng vang lên, các chiến sĩ náo loạn một phên, kết hôn này coi như kết
thúc.
Anh cất từng món đồ đạc của mình vào trong ba lô quân dụng, động tác rất chậm chạp, giống như đang nghĩ tới chuyện gì.
Đồ không nhiều lắm, anh ít quan tâm, thứ duy nhất để cho anh quý trọng chính là một chiếc khăn tay bình thường.
Ở tam giác vàng, khi anh và Mộng Mộng chia tay, nghẹn ngào khó tách ra,
lệ rơi đầy mặt, Lâm Tuyết đưa cho anh chiếc khăn tay này để lau nước
mắt, từ đó anh coi nó như báu vật, vẫn mang trong người. Mỗi đêm, nó làm bạn với anh vượt qua đêm dài cô đơn đằng đẵng.
Vô số lần cảnh
báo cho mình, đừng suy nghĩ viển vông, Lâm Tuyết nhất định không thuộc
về anh, nhưng anh không quản được tim mình!
Thật sự không thể suy nghĩ viển vông nữa, anh đã kết hôn, từ nay gần gũi một người phụ nữ
khác cùng nhau vượt qua nửa đời sau, Lâm Tuyết, chỉ là một giấc mộng xa
xôi mà tốt đẹp!
Dán khăn tay lên ngực, người đàn ông như thép giội đúc bằng sắt, một lần nữa miễn cưỡng đỏ vành mắt.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Hôm nay là cuối tuần, Lâm Tuyết và Vân Đóa đã hẹn cùng đi dạo phố mua quần áo cho đứa bé còn có một chút đồ dùng cần thiết.
Lâm Tuyết mở miệng gọi một tiếng chị dâu nhỏ, khiến cho Vân Đóa xấu hổ không thôi.
“Làm ơn, đừng gọi em là chị dâu nhỏ!” Vân Đóa xấu hổ đến mặt đỏ ửng, hai má
hồng hồng càng xinh đẹp rồi “Giống như trước đây, gọi tên em là được!”
“Vậy cũng không được! Chị là chị dâu danh chính ngôn thuận của em, chỉ có
điều về tuổi hơi nhỏ một chút mà thôi, vậy kêu chị là chị dâu nhỏ đi!”
Lâm Tuyết cười ha hả trêu đùa cô ấy, thích nhất trêu chọc Vân Đóa chơi,
cô gái đơn thuần đó, động một chút là gấp gáp còn thích đỏ mặt.
Hai người cùng nhau đi từ trong trung tâm thương mại ra, vừa đi vừa cười
giỡn, một chút cũng không ý thức được nguy hiểm đang phủ xuống.
Đi đến khu đậu xe, khi Lâm Tuyết móc chìa khóa xe chuẩn bị lên xe, điện
thoại di động trong giỏ xách chấn động, cô mở túi, lấy điện thoại di
động ra, thấy trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ.
Từ sau sự kiện điện thoại quỷ dị mấy lần, bây giờ cô đều đề phòng theo bản năng đối với những số điện thoại xa lạ.
“Sao em không nhận điện thoại?” Vân Đóa kỳ quái nhắc nhở.
“Ưmh” Lúc này Lâm Tuyết mới phát hiện mình đã đờ đẫn thật lâu về phía điện
thoại di động, thì ra là, sâu trong nội tâm, cô có sợ hãi không ngờ với
số điện thoại xa lạ. Hít sâu một hơi, thả lỏng tinh thần, liếc nhìn bầu
trời trong xanh, lại nhìn dòng người như dệt cửi chung quanh, không hề
có hoảng loạn. Bấm nút nghe, cô không lên tiếng. diee ndda fnleeq uysd
doon
“Vợ, ở đâu?” Bên trong thế mà lại truyền đến giọng Lương
Tuấn Đào, quen thuộc như vậy, ngay cả giọng điệu hời hợt không nghiêm
túc cũng không có khác biệt.
Trái tim đập mạnh, giống như nhìn thấy quỷ vào ban ngày, tóc Lâm Tuyết dựng lên, rợn cả tóc gáy.
“Sao vậy? Sao em không nói câu nào?” Lương Tuấn Đào hơi kỳ quái, “Em ở đâu?”
“Em, em…” Giọng Lâm Tuyết không hề che giấu được run rẩy, cô lắp bắp nói, “Em… Đang đi siêu thị!”
“Oh, hôm nay anh xin nghỉ, muốn mời ăn em bữa tiệc lớn!”
Lâm Tuyết lấy lại bình tĩnh, hỏi, “Bây giờ anh ở đâu?”
“Ha ha, đang ở gần em!” Lương Tuấn Đào bật cười, “Muốn cho riêng em một niềm vui bất ngờ!”
Đang ở gần đây? Tay Lâm Tuyết run lên, thiếu chút nữa khiến điện thoại di
động rơi xuống đất, nhưng vì sợ bứt dây động rừng, cô không dám tùy tiện cúp điện thoại. Liều mạng nháy mắt với Vân Đóa ở bên cạnh, để cho cô ấy lấy điện thoại ra.
Vân Đóa hồ đồ lờ mờ, thấy Lâm Tuyết vừa xua
tay lại chớp mắt, cô không dám nói lung tung, liền đưa điện thoại di
động của mình cho cô ấy.
Lâm Tuyết vừa nói chuyện tào lao với
“Lương Tuấn Đào” kéo dài thời gian, vừa dùng điện thoại của Vân Đóa bấm
số điện thoại của Lương Tuấn Đào.
Đường dây lại bận! Nếu không
phải hiển thị cuộc gọi đến không thể là giả, cô thật sự hoài nghi người
hiện giờ đang nói chuyện điện thoại với cô là Lương Tuấn Đào chân chính.
Đều không phải do cô đa nghi, mà sự kiện quỷ dị liên tiếp xảy ra, cô không thể không đề phòng.
Cũng may điện thoại di động của Lương Tuấn Đào cài chế độ nhắc nhở cuộc gọi
tới, cô cầu nguyện anh có thể nghe điện thoại nhanh chút. Nếu là điện
thoại di động của chính cô thì tốt rồi, Lương Tuấn Đào cài đặt chế độ
nhắc nhở cuộc gọi tới ưu tiên, chỉ cần gọi vào, là có thể tự động chuyển được. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Nhưng đây là điện thoại di động của Vân Đóa, có lẽ Lương Tuấn Đào vốn không biết số điện thoại di động này!
“Vợ, anh đã đến! Em đừng lái xe, ngồi xe của anh đi! Bên cạnh trung tâm
thương mại chỗ em có một cửa hàng bánh ngọt, bánh xốp nướng ở đó đặc
biệt ngon, mua rất nhiều cho em! Em đi vào là có thể nhìn thấy anh!
“…” Lòng bàn tay Lâm Tuyết chảy đầy mồ hôi, cô cảm giác nguy hiểm đang từng bước đến gần. Làm sao bây giờ? Vân Đóa còn đang ở bên cạnh, cô sợ liên
lụy cô ấy rơi vào nguy hiểm!
Thời khắc mấu chốt, điện thoại di
động của Vân Đóa gọi cho số điện thoại của Lương Tuấn Đào lại tiếp
thông. Bên trong truyền ra giọng nói đàn ông quen thuộc dễ nghe: A lô?
Ai vậy?
Trái tim Lâm Tuyết lại kinh hoàng, quả nhiên… Điện thoại gọi tới số điện thoại của mình không phải là Lương Tuấn Đào!
“Nhanh chút, anh đang ở trong tiệm bánh ngọt chờ em! Sang đây xem xem thích ăn cái gì!” Trong điện thoại di động của cô vẫn truyền ra giọng Lương Tuấn Đào, trong di động của Vân
Đóa cũng truyền ra giọng Lương Tuấn Đào, hai Lương Tuấn Đào đang đồng thời nói chuyện.
“Này? Rốt cuộc là ai
gọi điện thoại?” Lương Tuấn Đào nghe không thấy ai đáp lại có phần
không kiên nhẫn, dù sao anh không biết dãy số này, còn tưởng rằng cố ý
đùa dai, anh việc quân bận rộn đương nhiên không có thời gian rảnh liền
chuẩn bị cúp điện thoại.
“Đợi một chút!” Lâm Tuyết úp điện thoại
di động của mình vào trong ngực, không để cho đối phương nghe được cô
nói chuyện, sau đó hạ giọng nói vào điện thoại của Vân Đóa, “Tuấn Đào,
em lại nhận được một cú điện thoại kỳ quái! Lần này “Quỷ” kia giả bộ là
giọng nói của anh, gạt em vào cửa hàng bánh ngọt bên cạnh trung tâm
thương mại…”
“Cái gì?” ương Chấn Đào chấn động, anh không thể ngờ được cú điện thoại này lại do Lâm Tuyết gọi tới. Cũng may anh phản ứng
cực kỳ nhanh, nhanh chóng nắm được trọng điểm vấn đề, “Em ở đâu? Mau nói vị trí cụ thể!” di1enda4nle3qu21ydo0n
Lâm Tuyết vội vàng nói vị trí của mình, lại hỏi: “Tuấn Đào, bây giờ em nên làm gì?”
“Nhanh chóng lên xe với Vân Đóa, cố gắng chạy về nơi đông đúc nhiều dòng xe!
Giữ điện thoại thông suốt, anh sẽ liên hệ với em bất cứ khi nào!” Lương
Tuấn Đào không gác điện thoại, để điện thoại di động của Vân Đóa luôn
giữ trạng thái trò chuyện, sau đó anh cấp tốc hành động, căn cứ vào vị
trí tín hiệu di động hiện lên mà đuổi tới.
Lâm Tuyết cúp điện
thoại của mình, sau đó mở cửa lên xe với Vân Đóa. Cô nhanh chóng khóa
chặt cửa xe, định rời khỏi trung tâm thương mại.
Xe vừa mới quay
đầu, liền nhìn thấy mấy chiếc xe phổ thông màu đen khả nghi chạy đến
gần, ngăn chặn cửa ra vào của trung tâm thương mại.
Tay mắt Lâm Tuyết lanh lẹ, cô đánh lái một cái, xe quẹo vào một ngã rẽ.
Cô thường xuyên đến trung tâm thương mại này, cho nên rất quen thuộc. Cô biết rẽ vào bãi đỗ xe ngầm, nơi đó nhiều cửa ra hơn.
Xe hơi màu đen bám chặt phía sau, đuổi theo hơi gấp gáp, có một chiếc xe
thậm chí quẹt vào chiếc xe con màu vàng dừng trong khu.
Chuyện
này khiến cho bảo vệ chú ý, bước lên phía trước chặn lại, thiếu chút nữa bị đánh ngã. Chỉ có điều tốt xấu gì đưa tới chú ý, bảo vệ sẽ nhanh
chóng báo động.
Lâm Tuyết thừa cơ hội này thành công rẽ vào trong cửa bãi đậu xe ngầm, tăng tốc độ xông xuống dưới.
Ngọn đèn ở bãi đậu xe mù mờ, cô hoảng hốt chạy bừa trong đường ngầm như tơ nhện, hy vọng có thể cắt được cái đuôi chạy phía sau.
“Đừng sợ, anh lập tức tới ngay!” Giọng Lương Tuấn Đào lộ ra từ trong điện
thoại di động của Vân Đóa, vì an ủi Lâm Tuyết, anh nửa đùa nói, “Còn nhớ lần trước ở trong bãi đậu xe em lọt vào trong vòng vây sát thủ không?”
“Nhớ!” Lâm Tuyết nghe được giọng nói của anh, thần kinh căng thẳng cũng dần
thả lỏng xuống. Không sai, lần trước ở bãi đậu xe có kinh hãi nhưng
không nguy hiểm, tin tưởng lần này cũng như vậy!
“Anh lập tức tới ngay! Có chồng em ở đó, cái gì cũng không phải sợ!”
“Vâng, em biết.” Khóe miệng cô nhếch lên nở nụ cười, thật sự không sợ.
Vân Đóa ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái vẫn không biết xảy ra chuyện gì, cảm giác vẻ mặt Lâm Tuyết không thích hợp, định mở miệng hỏi một chú, bởi
vì Lâm Tuyết dùng tay ra hiệu không cho cô nói chuyện, cô chỉ luôn giữ
trầm mặc.
Lúc này lại không nhịn được, đè thấp giọng, lén lút hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Tuyết thật sự không muốn khiến cho Vân Đóa bị sợ hãi, nhưng tình huống
khủng hoảng, giấu giếm lại không thể gạt được, đành phải nói sự thật cho cô ấy biết: “Chúng ta gặp phải bọn cướp, chỉ có điều đừng sợ, Tuấn Đào
lập tức sẽ tới ngay cứu chúng ta!”
“Bọn cướp… Ở đâu?” Vân Đóa vội vàng bám cửa sổ nhìn bên ngoài, quả nhiên thấy sau đó có vài chiếc xe
hơi màu đen đuổi theo. Cô hoảng loạn lên, “Ôi… Đúng là bọn cướp, Lâm
Tuyết, mau lái xe!
Càng không ngừng nhấn ga, nhưng bãi đậu xe
ngầm quẹo cua rất nhiều, nhất định không chạy nhanh được. Cũng may cô
tương đối quen thuộc tình hình giao thông nơi này, trong lúc nhất thời
không để cho xe hơi phía sau vượt lên.
Có thể kéo dài thêm một
lúc thì có thể thêm một phần cơ hội thắng được, chỉ cần Lương Tuấn Đào
kịp thời chạy tới, cô và Vân Đóa liền có cơ hội được cứu.
Nhưng mà, quẹo qua một khúc cua, không ngờ phía trước xuất hiện hai chiếc xe hơi màu đen, sắp chặn cửa ra.