Ảnh hưởng xây dựng nhiều năm đã tạo thành thói quen, Tào Dịch Côn chợt
nghe thấy giọng Lương Tuấn Đào vang lên, trái tim gần như rơi rớt đập
mạnh, không thể tin được cậu ta thế mà lại đi tới tam giác vàng hơn nữa
còn ẩn vào trong phòng tối.
Anh không hổ là người trong nghề
nhiều năm ngâm trong âm mưu, phản ứng cực nhanh, nháy mắt liền biết rõ
nên làm như thế nào. Tay trái nắm chặt eo nhỏ của Lâm Tuyết đã không kịp rút súng rồi (Anh biết cho dù là kẻ nào cũng không có tốc độ rút súng
nhanh bằng Lương Tuấn Đào), vội vàng nâng tay bóp cổ họng Lâm Tuyết.
Đáng tiếc, cho dù là lựa chọn động tác hay phản ứng như thế nào của anh ta đều còn lâu mới bằng được Lương Tuấn Đào.
“Chíu chíu!” Một tiếng súng nhỏ bé vang lên, viên đạn xuyên qua tay trái vừa
mới nâng lên của Tào Dịch Côn, vết thương giống hệt như bên cổ tay phải
của anh ta.
“A!” Tào Dịch Côn hậu tri hậu giác kêu lên thảm
thiết, hai cổ tay của anh đều bị thương, không cách nào kiềm chế Lâm
Tuyết. Vừa định thét ra lệnh cho hai vệ sĩ ở bên cạnh nổ súng, vai trái
vai phải lại chia ra trúng một phát súng.
Lâm Tuyết nhân cơ hội một cầm nã thủ * túm lấy cánh tay Tào Dịch Côn, dùng sức vặn một cái.
(*) Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh
phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại. Yếu chỉ của cầm nã thủ thu gọn trong tám chữ: câu, giật,
buông, bắt, chộp, điểm, khóa, đẩy. Ba chữ cầm nã thủ có nghĩa đơn giản
là thủ pháp sử dụng mười ngón tay để bắt giữ, vô hiệu hóa một người đang đánh với mình.
“Cẩn thận!” Người lên tiếng cảnh giới kia vẫn là
giọng nói quen thuộc đến làm cho cô run sợ, tiếp theo đầu gối của cô bị
người đá một cước, không tự chủ quỳ xuống. Gần như cùng lúc đó, trong
miệng Tào Dịch Côn phun ra một vệt màu nâu đậm.
Lương Tuấn Đào xông tới, tùy tay bắt lấy một vệ sĩ, dùng vệ sĩ kia ngăn phía trước chặn lấy đánh lén thay anh.
“A! Mắt tôi!” Vệ sĩ kia bị vệt màu nâu đậm ở trong miệng Tào Dịch Côn phun
ra bắn lên mặt, đây là nọc độc có tính ăn mòn rất mạnh, chạm đến da và
mắt của người sẽ sinh ra tác dụng chết người.
Trong răng giả của
Tào Dịch Côn chứa thứ này, bọc kín trong một vỏ con nhông nhỏ nhất. Anh
đều không dùn, chỉ có thời khắc nguy cấp mới dùng đầu lưỡi đẩy răng giả
ra, phun vỏ con nhộng về phía mục tiêu tập kích, dùng sức đẩy, nọc độc
bên trong sẽ theo vòi phun bắn về phía mục tiêu.
Vũ khí bí mật
này là kỹ năng phải giết của anh ta, người biết được cực nhỏ, may mà
Lương Tuấn Đào biết được! Trong lằn ranh sinh tử này anh có thể kịp thời nhắc nhở cứu Lâm Tuyết, kéo một kẻ chết thay chặn tập kích của nọc độc
đoạt mạng.
Tên vệ sĩ kia hai tay che mặt, thê lương nằm trên mặt
đất lăn qua lộn lại, mắt đã bị mù, làn da trên mặt cũng bị ăn mòn, rất
nhanh nọc độc sẽ theo làn da và mắt thấm ra đoạt đi tính mạng của anh
ta.
Lâm Tuyết sợ ngây người, nếu không phải Lương Tuấn Đào kịp
thời cứu cô, cô khẳng định giống như người đàn ông lúc này nằm trên đất
vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.
“Tuấn Đào!” Cô quay đầu, không thể tin nhìn bóng dang anh tuấn quen thuộc của người đàn ông, lắp bắp hỏi, “Anh… Sao lại tới!”
“Nhìn thấy anh mất hứng!” Lương Tuấn Đào nhẹ nhàng nắm tay thon của cô kéo cô vào trong ngực, tất cả trong đôi mắt đen như mực đều tràn đầy dịu dàng
và quan tâm.
“Đương nhiên là cao hứng!” Lâm Tuyết vui vẻ ôm eo
khỏe của anh, cô chỉ biết anh là thần không gì không làm được. Cho dù là tình huống như thế nào, chỉ cần có sự xuất hiện của anh, liền không có
vấn đề gì không giải quyết được.
Cửa phòng tối lại một lần nữa được mở ra, Vân Phàm và Phùng Trường Nghĩa đi tới, phía sau bọn họ còn có vài chiến sĩ tinh nhuệ, đều cầm vũ khí
trong tay, trong nháy mắt đã khống chế toàn cục.
Năm sáu tên vệ
sĩ tâm phúc bên người Tào Dịch Côn nhanh chóng đều bị bắt giữ, vài chục
cây súng ngắn chĩa vào đầu bọn họ, đều giơ tay tước vũ khí đầu hàng.
Không chỉ có chiến sĩ do Lương Tuấn Đào và Vân Phàm mang đến còn có tâm phúc
của Nạp Ngõa, đều đồng tâm hiệp lực hỗ trợ Lương Tuấn Đào quay súng lại
bắn Tào Dịch Côn.
Hóa ra Nạp Ngõa là người của Lương Tuấn Đào,
khó trách sẽ giúp cô nghĩ kế. Không thể ngờ được kẻ tiểu nhân xu lợi có
ấn tượng cực kỳ kém trong mắt cô lần này lại giúp bọn họ một ơn lớn.
“Thủ trưởng, tiểu thiếu gia được tôi bố trí thật sự thỏa đáng, mời nhũ mẫu
địa phương nuôi nấng cậu ấy, bây giờ ngài muốn gặp cậu ấy không?” Nạp
Ngõa lấy lòng hỏi.
Nhắc tới Mặc Mặc với Lương Tuấn Đào, anh ta
không chỉ khoe khoang công lao của anh ta, càng bởi vì sau khi Mặc Mặc
tỉnh ngủ tìm không thấy mẹ luôn luôn khóc gào, cũng không chịu uống sữa, nhũ mẫu kia sắp chống đỡ không xong.
“Ừ, mang nó tới đây!” Lương Tuấn Đào nháy mắt ra dấu với Vân Phàm, người sau lập tức hiểu ý.
Vân Phàm đi theo Nạp Ngõa ra ngoài, Phùng Trường Nghĩa mang theo chiến sĩ
tinh nhuệ tiếp tục lưu lại bảo vệ bên cạnh Lương Tuấn Đào.
Bởi vì Lương Tuấn Đào đột nhiên xuất hiện, cục diện nháy mắt bị xoay chuyển.
Tào Dịch Côn vốn nắm giữ toàn cục bị người tú ả khỏi ghế sa
lon bằng da
thật mềm mại thoải mái, Lương Tuấn Đào mang theo vợ yêu ngồi vào, nghiễm nhiên thay thế Tào Dịch Côn nắm toàn cục trong tay.
Tát Lỵ Á bị
treo lên quất được giải cứu xuống, tiếp theo đó treo Tào Dịch Côn hai
tay cùng hai vai còn cái trán đều bị thương lên.
“Nạp Ngõa! Mày
đồ chó này, lại dám phản bội tao!” Tào Dịch Côn bị treo ngược ở đó, chửi ầm lên với Nạp Ngõa vẫn tín nhiệm mình nhất, “Mày cho rằng trợ giúp
Lương Tuấn Đào ngầm tính toán tao liền sẽ nhận được coi trọng của nó?
Tao nhổ vào! Mày đồ con chó không có đầu óc, cho dù giao vị trí của tao
cho mày ngồi, mày cũng ngồi không vững!”
Nạp Ngõa dốc hết toàn
lực trợ giúp Lương Tuấn Đào, không thể nghi ngờ chính là muốn chiếm lấy
vị trí của Tào Dịch Côn. Lúc này nghe được lời Tào Dịch Côn nói, trong
lòng không khỏi sinh nghi.
Lương Tuấn Đào hơi nhếch môi, ngón tay thon dài khẽ vịn lên tay vịn ghế sa lon, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:
“Tôi cảm thấy Nạp Ngõa biết làm việc hơn anh, cậu ta càng nghe lời hơn
anh!” dfienddn lieqiudoon
Lời nói của thủ trưởng không thể nghi
ngờ chính là miệng vàng lời ngọc, Nạp Ngõa vui mừng không thôi, vội vàng tích cực tỏ thái độ: “Cám ơn thủ trưởng thưởng thức, Nạp Ngõa dốc hết
toàn lực dựa theo chỉ thị của thủ trưởng đi làm!”
Nạp Ngõa không có xuất thân quân đội, chính là tay chân thân tín của Tào Dịch Côn.
Lần trước khi Lương Tuấn Đào tới tam giác vàng thi hành nhiệm vụ, thu phục
Thạch Vũ ở mỏ vàng, Tào Dịch Côn phái Nạp Ngõa tới canh chừng Lương Tuấn Đào, sợ Lương Tuấn Đào rắp tâm bất lương chiếm lấy, không thể ngờ được
khi đó Lương Tuấn Đào liền nhân cơ hội âm thầm lôi kéo Nạp Ngõa.
Anh tỏ ý cực kỳ bất mãn với Tào Dịch Côn với Nạp Ngõa, có ý muốn tìm người
lấy vị trí của Tào Dịch Côn. Điểm ấy quả nhiên hợp với chuyện Tào Dịch
Côn lo lắng, nhưng bản thân Lương Tuấn Đào không có khả năng lưu lại làm trùm thuốc phiện, anh ần phải lựa chọn một người để thay thế Tào Dịch
Côn.
Nạp Ngõa biết được bản thân hân hạnh được Lương Tuấn Đào
chọn, vui mừng khôn xiết. Ngoài mặt vẫn trung thành và tận tâm với Tào
Dịch Côn, thật ra trong lòng đã sớm thay lòng.
“Tôi thưởng thức
chính là nghe lời của cậu!” Lương Tuấn Đào hài lòng gật đầu với Nạp
Ngõa, anh cần một con chó trung thành đến thay anh ổn định cục diện ở
tam giác vàng, Nạp Ngõa có dã tâm nhưng không có mưu lược vừa vặn phù
hợp với yêu cầu của anh.
Hiện giờ thế cục ở tam giác vàng vi
diệu, vị trí của Tào Dịch Côn có thể đặt một quân cờ là có thể, nhưng
Tào Dịch Côn có dã tâm quá lớn, không phù hợp làm quân cờ. Cho nên anh
muốn triệt tiêu anh ta, đổi thành quân cờ Nạp Ngõa nghe lời này.
“Mẹ nó, có bản lĩnh mày giết tao! Bày thủ đoạn âm hiểm này, thu mua lòng
người! Lương Tuấn Đào, đồ chó hoang!...” Tào Dịch Côn điên cuồng mắng
Lương Tuấn Đào, trong lòng cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu không
phải đau đớn kịch liệt do súng bắn ở trên hai cổ tay và hai vai truyền
tới nhắc nhở anh rằng không phải đang nằm mơ, anh thật sự coi lần này
như đang mơ ác mộng.
Từ lần đầu tiên Lương Tuấn Đào đặt chân tới
tam giác vàng, gần như mỗi đêm anh đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lương
Tuấn Đào xách anh từ trên vị trí bá chủ xuống, một súng bắn chết anh.
Một ngày này, quả nhiên đến rồi!
Suy cho cùng anh không thể phá tâm ma, nhúng chàm người phụ nữ Lương Tuấn
Đào yêu mến! Như thiêu thân lao đầu vào lửa mà bổ nhào vào lưới, anh
biết rõ sẽ chọc giận ma vương, nhưng vẫn làm việc không chùn chân.
Đối mặt với mắng chửi của Tào Dịch Côn Lương Tuấn Đào thủy chung nhếch nhẹ
khóe miệng, tia sáng trong mắt rét lạnh. Anh ôm lấy vợ yêu trong ngực,
đột nhiên cúi gần bên tai cô nhẹ giọng mềm mỏng, giống như đang an ủi vợ yêu còn sợ hãi, muốn tâm tình của cô nhanh chóng khôi phục.