Tội chủ yếu của Đỗ
Hâm Lôi chính là bắn bị thương Triệu Bắc Thành, nếu Triệu Bắc Thành
buông bỏ truy cứu trách nhiệm của cô ấy, về phương diện này không đáng
truy cứu. Nhưng Triệu Bắc Thành kiên trì để cho cô phá bỏ thai nhi trong bụng, nếu không sẽ tiếp tục khiếu nại lên tòa án quân đội, nghiêm trị
Đỗ Hâm Lôi tội cố ý gây thương tích.
Kẹp ở giữa Lâm Tuyết và Triệu Bắc Thành, Lương Tuấn Đào rơi vào tình thế khó xử. Hai người này đánh giằng co càng lúc càng quyết liệt, khuyên ai cũng không nghe.
Nghe nói Triệu Bắc Thành nhất định truy cứu trách nhiệm Đỗ Hâm Lôi gây
thương tích cho anh, hoàn toàn chọc giận Lâm Tuyết. Vốn mang thái độ
đồng tình và áy náy với Triệu Bắc Thành, cứ như vậy lợi thế đồng tình
hoàn toàn nghiêng về phía Đỗ Hâm Lôi.
Lâm Tuyết đích thân đến tìm Triệu Bắc Thành, tức giận chất vấn: “Triệu
Bắc Thành, tôi thật sự không hiểu tại sao anh một mực cắn lấy Hâm Lôi
không buông! Cô ấy bị Hoắc Vân Phi chiếm đoạt cũng không phải do cô ấy
tình nguyện, bắn anh bị thương cũng là do cô ấy nhất thời uất ức, anh
thiếu chút nữa nổ chết cô ấy có biết không?...”
Chuyện tình cảm vô cùng tế nhị, không ai nói rõ được!
Chuyện đã đến mức độ như vậy, tại sao Triệu Bắc Thành không thể lùi một
bước trời cao biển rộng. Đỗ Hâm Lôi từng là cô gái yêu anh sâu đậm, lại
là bà xã được pháp luật thừa nhận, anh lại nhẫn tâm một mực cắn lấy cô
không buông, khiến Đỗ Hâm Lôi khó thoát được tai ương lao ngục.
Đối mặt với chất vấn và căm phẫn của Lâm Tuyết, Triệu Bắc Thành không hề vì vậy mà thay đổi, đợi cô nói xong, mới lạnh lùng trào phúng nói: “Cho dù Đỗ Hâm Lôi mang thai cháu ruột của cô, cô cũng đừng kích động như
thế! Dù sao cô là bà xã của thủ trưởng Lương, xin dù ít dù nhiều cũng
mang phong độ của phu nhân thủ trưởng đi, đừng biểu hiện rõ ràng như
vậy!”
“…” Lâm Tuyết bị anh ta làm nghẹn nói không ra lời, lần đầu tiên phát
hiện người đàn ông như hũ nút này thì ra còn có một mặt khác cô hoàn
toàn không biết.
“Tôi kiên trì truy cứu trách nhiệm của cô ấy! Cô muốn bảo vệ cô ấy thì
tùy cô, có bản lĩnh gì cứ thi triển ra!” Triệu Bắc Thành nói xong lạnh
lùng xoay người, không bao giờ nhìn Lâm Tuyết nữa.
Đỗ Hâm Lôi biết được chuyện này, ngược lại bình tĩnh lại, cô biết mình và Triệu Bắc Thành hoàn toàn xong rồi!
Tình yêu, thì ra không chịu đựng được khảo nghiệm của thực tế tàn khốc!
Nếu cô không
đi tam giác vàng, giữa bọn họ không có biến cố và kiếp nạn
này, có lẽ cô vẫn còn say mê trong mộng đẹp của tình yêu, vui vẻ tự
nhiên.
Lương Tuấn Đào cuối cùng không thể chịu được thế công của Lâm Tuyết, cán cân lợi thế có khuynh hướng nghiêng về phía Đỗ Hâm Lôi. Hết cách rồi,
vì bà xã, anh chỉ có thể lựa chọn một lần nữa có lỗi với anh em!
Dưới nhúng tay của Lương Tuấn Đào, quân đội rất nhanh đưa ra phán xử cho Đỗ Hâm Lôi. Từ bỏ chức vụ quân đội trung úy của cô, khai trừ quân tịch, từ nay về sau vĩnh viễn không cho phép bước vào quân đội nữa.
Đây là kết quả tốt nhất đối với Đỗ Hâm Lôi mà nói rồi, thật ra thì cô
vốn cũng không muốn ở lại quân đội. Cô mang thai đứa bé của Hoắc Vân
Phi, tiếp tục lưu lại quân đội chỉ có rối rắm và lúng túng.
Đi ra khỏi phòng phán xử của quân đội, bầu trời bên ngoài hoàn toàn sáng sủa. Ánh mặt trời chói chang mãnh liệt khiến Đỗ Hâm Lôi hơi mở mắt
không ra, cô lấy tay che trên trán, một lần nữa quan sát thế giới này.
Giống như cách một đời, cô cảm giác mình già nua thêm hai mươi tuổi.
Lâm Tuyết lái xe chờ cô ở bên ngoài, vẫy vẫy tay đi về phía cô. Cô đi
tới, mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Cuối cùng có thể rời đi! Có lẽ đời này cô sẽ vĩnh viễn không đặt chân đến chốn này nữa!
Ánh mắt dời về phía ngoài cửa xe, cô nhìn thấy dáng người thon dài quen
thuộc của Triệu Bắc Thành cô độc đứng đó, đưa mắt nhìn cô rời đi.
Trong lòng chán nản chua xót, cô không khỏi ươn ướt hốc mắt. quay đầu,
cô ôm lấy hai vai mình cúi đầu ngồi trong ghế, nhúc nhích cũng không
muốn nhúc nhích.
Đỗ Hâm Lôi cũng coi như thiên kim quân môn, cha của cô là lão đoàn trưởng về hưu, mẹ qua đời sớm, trong nhà còn có một