Triệu Bắc Thành hoàn
toàn ở vào tình thế bị động, một chiêu sai, thua toàn bộ, bảy tấc của
anh hoàn toàn bị Hoắc Vân Phi nắm được, bị ép buộc với tình địch chơi
một trò chơi này. Thật ra thì, chơi như thế nào anh đều không được kết
quả tốt, nhiều lắm xem như là tên ngốc làm nền mà thôi.
Trong lòng bị bi ai nồng đậm lấp kín, anh nản lòng thoái chí, một hồi
lâu, lạnh lùng thốt: “Không được làm tổn thương đến ông bà nội tao! Bọn
họ vô tội!”
Anh đã mệt mỏi, không muốn tiếp tục tham gia trận so tài tàn khốc kịch
liệt này nữa, chỉ cầu mong ông bà nội của anh có thể bình an vượt qua
tuổi già.
“Lỗ tai của mày bị điếc sao? Tao nói rồi, mày đừng thêu dệt chuyện, hai
cụ già đó sẽ trường mệnh trăm năm! Mày dám con mẹ nó đùa giỡn ngầm với
tao, tao để cho bọn họ sớm đi đoàn tụ với cha mẹ mày, bọn họ chết cũng
sẽ nói cho cha mẹ mày, là bị thằng cháu bất hiếu là mày hại chết!” Hoắc
Vân Phi nắm giữ được không ít tư liệu về tình địch, biết cha mẹ Triệu
Bắc Thành đều đã chết, la do ông bà nội nghèo khó vất vả đi mót rác tạo
điều kiện cho Triệu Bắc Thành đọc sách, phần tình cảm này không tầm
thường.
Triệu Bắc Thành hận không thể hung hăng xé nát khuôn mặt tuấn tú gian
manh trước mắt này, rõ ràng đang coi anh như con khỉ mà đùa giỡn, cố
tình còn tỏ vẻ rất công bằng rất vô tội, ghê tởm!
Ngẩng đầu lên, Triệu Bắc Thành lạnh lùng nói: “Tao sẽ không nói hành
tung của mày cho bất kỳ ai biết, cũng hy vọng tự giải quyết cho tốt, lỡ
như…”
“Lỡ như bị người khác phát hiện ra hành tung của tao báo cho cảnh sát,
cũng sẽ tính lên trên đầu mày!” Hoắc Vân Phi không chút do dự nói cho
anh ta biết, “Cho nên mày không chỉ phải chú ý tới bản thân không được
phạm sai lầm, mà còn phải bất cứ lúc nào cũng ngăn cản không cho người
khác phạm lỗi hiểu chưa?”
Cho dù Triệu Bắc Thành có mật báo cho chính phủ hay không, chỉ cần bị
đuổi bắt, cũng sẽ lấy ông bà nội Triệu Bắc Thành ra khai đao trước.
Điều khoản bá vương như vậy, khiến Triệu Bắc Thành trừ cắn răng nghiến lợi ra, không thể nghĩ tới biện pháp nào khác?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cứ ép Triệu Bắc Thành rời đi như vậy, Đỗ Hâm Lôi càng nghĩ càng thấy
không đúng điệu! Chọc phải Hoắc Vân Phi chính là khổ tám đời, như thế
nào cũng không đấu lại được người phúc hắc lại âm hiểm này.
“Này, tôi cảnh cáo anh! Không được tổn thương đến ông bà nội của Bắc
Thành, có nghe không?” Để tránh tạo thành bi kịch không thể cứu vãn, Đỗ
Hâm Lôi vội vàng phòng hờ trước cho anh, “Mắc mớ giữa anh và Triệu Bắc
Thành, không thể liên lụy đến người già! Người già lớn tuổi bảy mươi như vậy,
tổn thương bọn họ sẽ bị sét đánh đấy!”
“Không có việc gì! Ông trời muốn đánh tôi đã sớm đánh, sẽ không chờ tới
bây giờ!” Dáng vẻ Hoắc Vân Phi cà tưng, móc ra một điếu thuốc, vừa định
đốt, lại nhớ ra Đỗ Hâm Lôi đang mang thai, vội vàng dập, “Nếu hai tổ
tông chết cũng do Triệu Bắc Thành liên lụy, chuyện không liên quan đến
tôi!”
“…” Lý luận với cầm thú, hết sức khó khăn, Đỗ Hâm Lôi chẳng thèm khua môi múa mép với anh.
Cũng may thái độ của Hoắc Vân Phi rất rõ ràng, chỉ cần Triệu Bắc Thành
không trêu chọc anh, không tiết lộ tin tức anh ở thành phố A cho phía
chính phủ, hai ông bà cũng sẽ nhận được chăm sóc rất tốt.
Lưu Nga mua thức ăn trở lại, thấy Hoắc Vân Phi ở đây, hơi ngoài ý muốn
lại không giật mình. Vui tươi hớn hở nói: “Tam thiếu tới thật đúng lúc,
tôi mua rất nhiều đồ ăn, tối nay làm bữa tiệc lớn phong phú chút!”
Hoắc Vân Phi gật đầu một cái, thuận tiện phân phó: “Sắp xếp lại một phòng cho tôi, tạm thời tôi và Hâm Lôi phải tách ra ngủ!”
Lưu Nga còn chưa kịp nói chuyện, Đỗ Hâm Lôi đã đứng lên trước: “Bớt
không biết xấu hổ đi! Ai cho phép anh ở đây? Tách ra ngủ cũng không
được, tôi không đồng ý cho anh ngủ lại!”
Kêu gào xong rồi, hồi lâu mới nghe thấy Hoắc Vân Phi nhỏ giọng giải
thích: “Tôi… không có biện pháp vào ở khách sạn, sẽ có người bắt tôi
đấy!”
Thế này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thân phận của Hoắc Vân Phi khiến cho anh không cách nào giống như người bình thường đi
thuê phòng khách sạn, thời gian xuất hiện bên ngoài của anh càng nhiều
thì khả năng bị người phát hiện càng lớn.
Đỗ Hâm Lôi lập tức ngậm miệng, nhìn vòng quanh phòng khách nho nhỏ, một
hồi lâu mới nói: “Chỉ có hai gian phòng, hơn nữa nhỏ như vậy, bụng của
tôi như thế, nếu như chen một giường lớn với dì Lưu…”
“Ai bảo em chen một giường lớn