Lý Ngạn Thành giật mình, dừng bước, hỏi: "Cô nói tới ai?"
Đáy mắt Thư Khả hiện lên tia tàn nhẫn, cô ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng nói: "Đó là Lâm Tuyết!"
Tin tức quan trọng như vậy tất nhiên Lý Ngạn Thành hết sức coi trọng, nhưng ông ta cũng nghi ngờ Thư Khả muốn mượn dao giết người, liền giận tái
mặt, hỏi: "Cô có lầm không?"
"Con cùng họ lớn lên bên nhau từ
nhỏ, sao có thể lầm chứ? Hơn nữa, ba có thể cho người điều tra nhóm máu
của Lâm Tuyết! Lời bác sĩ nói, ba tin chứ?" Thư Khả nhẹ giọng, nhưng
từng chữ đều có ý đưa Lâm Tuyết vào chỗ chết!
Lý Ngạn Thành khao
khát cứu được tính mạng Mạc Sở Hàn, ông ta chắc chắn sẽ không tiếc mọi
thủ đoạn. Nếu có thể nhân cơ hội này diệt trừ Lâm Tuyết, chẳng phải cô
ta sẽ một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã ư!
*
Ngôi biệt thự tựa vào núi ở ngoại thành là tài sản của Tập đoàn Xây dựng Hạo Thiên có tiếng trên thế giới, kiến trúc đứng đầu tiêu biểu cho tác phẩm mang
tính hào hùng -- vườn nhà xanh lá giữa kinh đô phồn hoa!
Nước từ trên núi được dẫn xuống tạo thành dòng suối nhỏ bên sườn núi, uốn lượn
chảy xuôi ven đường, trong suốt ngọt lành, không hề ô nhiễm. Đến hạ lưu
tập trung mấy chỗ nước chảy, trở thành một con sông nhỏ hai bên trái
phải rộng chừng 6 - 7 thước.
Vì dòng chảy này, Xây dựng Hạo Thiên đã tốn vô số tài lực và vật lực, bởi hiện tại muốn tìm một cái đầm hoàn toàn không bị ô nhiễm thật sự không dễ dàng gì, muốn biến con suối
thành sông nhỏ đương nhiên càng không dễ.
Hạo Thiên đã mời chuyên gia từ nước ngoài đến thăm dò địa chất, trên đỉnh núi đào hơn 10 cửa,
cuối cùng dẫn hơn mười cửa nước ngầm tạo thành một dòng suối nhỏ nhân
tạo. Tại hạ lưu dòng suối tiếp tục đào hơn 10 hầm mới tụ thành một con
sông nhân tạo nhỏ, đến chân núi bằng phẳng, cũng chính là dãy biệt thự
vùng ngoại thành, mấy chỗ tập hợp lại rốt cục hình thành dáng dấp xem
như đã giống sông.
Chỗ rộng nhất của sông nhỏ vừa vặn 6 - 7
thước, hẹp nhất là ba bốn thước, trong suốt thấy đáy, chỗ cạn chỉ
tới mắt cá chân, chỗ sâu nhất cũng tầm hơn một thước, không cần lo
chuyện trẻ con nghịch ngợm bất cẩn ngã xuống nước bởi độ sâu chưa đủ
khiến người ta sợ hãi. Chẳng qua vì lấy cảnh thanh sơn lục thủy, chia
biệt thự thành hai khu. Bên bờ cây cối rậm rạp, hoa và cây cảnh sum suê, oanh hót yến kêu, đẹp không tả xiết.
Đừng xem thường con sông
nhân tạo này, nhờ nó mà khu biệt thự ẩm ướt vừa xây dựng xong đưa lên
thị trường đã khiến sức mua cạnh tranh tăng vọt.
Giá tiền đã
không còn là vấn đề, vấn đề là có gía nhưng không có hàng, từ ngày lên
kế hoạch khởi công nó đã được phân chia bên trong, sau khi xây dựng
thành công hoàn toàn không mua được nữa.
Xây dựng Hạo Thiên là
Công ty tư nhân của Lưu thị, Lương Tuấn Đào mua theo giá nội bộ mà Hội
đồng quản trị quy định, khoảng chừng trên dưới 2 ngàn vạn, trên thực tế, giá cả mua bán căn nhà là trên dưới 1 tỷ.
Xe lái vào khu biệt
thự, sinh thái xanh mướt vốn có của nơi này khiến mọi người kinh ngạc
ngây người. Tại kinh đô đông đúc, từng centimet đều là sắt thép san sát, chỉ sợ đa số mọi người đã sớm quên lâm viên xanh mướt là gì nhưng khu
biệt thự ẩm ướt này lại lần nữa trở về là nơi trú ngụ đẹp đẽ trong ảo
tưởng: vùng quê rộng lớn, con sông trong veo, cây cối rậm rạp, biển hoa xinh đẹp...
Mỗi người đều trừng to mắt, nhìn nơi này không thể
tin nổi, không thể tin được ở kinh đô còn có một động tiên ngoại thế
dường này.
Đẹp đến ngây người, Lâm Tuyết cũng không phải ngoại
lệ. Cô kinh ngạc mở to mắt quan sát cả hoa viên xanh biếc chói mắt lộng
lẫy – khung cảnh này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được thấy vài
lần.
"Thích nơi này không?" Lương Tuấn Đào cúi sát tai cô, hắn thu vào tầm nhìn ánh mắt trong veo kinh ngạc của cô.
Lâm Tuyết chậm rãi xoay đầu, nhìn Lương Tuấn Đào, cô muốn nói nhưng lại thôi.
Có tiền liền có được mọi thứ vật chất xa hoa, điều này không thể nói rõ
điều gì cả. Lưu Dương cũng có thể tùy tùy tiện tiện tặng Mã Đồng Đồng
một dãy biệt thự, thật ra ... nó không có ý nghĩa nào đặc biệt, chỉ có
thể nói người đàn ông kia rất có tiền!
"Vùng ngoại thành này
không có gì gây ô nhiễm, vì trong vòng trăm dặm không cho phép xây dựng nhà xưởng, kế hoạch cây xanh trồng rừng vừa mới bắt đầu, chờ vài năm
nữa, ở đây sẽ thêm tươi tốt rậm rạp, lá cây che trời." Lương Tuấn Đào
nhìn cảnh sắc mỹ lệ, đôi mắt đẹp tràn đầy khát khao, hắn hơi thở dài:
"Đợi sau này em mang thai sẽ ở đây dưỡng thai, suối nguồn ở thượng du đã được chuyên gia kiểm nghiệm, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn nước khoáng quốc
tế, không có bất cứ chất ô nhiễm nào, so với nước của hệ thống cấp nước trong nội thành, nước ở nơi này có tác dụng tốt cho việc phát triển của thai nhi nhiều lắm!"
Sau này? Mang thai? Lâm Tuyết lặng im, cô
chưa bao giờ nghĩ xa như vậy, cũng chưa bao giờ ảo tưởng về tương lai
của mình và Lương Tuấn Đào.
"Buổi tối, vợ chồng Lãnh Bân mời
chúng ta dùng cơm! Đi chứ?" Lương Tuấn Đào thấy giữa cuộc trò chuyện cô
không quá nhiệt tình bèn hợp thời mà mở lời chuyển đề tài.
Lâm
Tuyết không thích nhất là xã giao, nhưng ấn tượng với vợ chồng Lãnh Bân
vẫn luôn tốt nên cô cũng không ghét liền gật gật đầu, nói: "Được! Anh
thu xếp đi!"
*
Bên ngoài biệt thự thời thượng, bên trong
xa hoa, cảnh vật tao nhã, không thể nghi ngờ là nơi ở thượng đẳng. Đồ
dùng sinh hoạt gần như không thiếu gì nhưng nguyên liệu nấu ăn
thì không dự trữ sẵn.
Lương Tuấn Đào dặn dò lính cần vụ đi mua
nguyên liệu nấu ăn, lại sắm thêm đồ đạc thường dùng, sau khi sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, hắn còn tự tay giao cho Hứa Tĩnh Dao một tấm thẻ vàng.
"Mọi người trước cứ dùng số tiền này, mỗi tháng con sẽ gửi vào bên trong một khoản sinh hoạt phí, coi như chi tiêu hằng ngày. Hơn nữa, cần gì cứ nói với con, con nhất định sẽ giúp mọi người bổ sung đầy đủ!"
Hứa
Tĩnh Dao vui mừng không hiểu, nhìn tấm thẻ vàng kia ngược lại không vươn tay nhận ngay lập tức, bà còn khách khí vài câu: "Thế này sao không xấu hổ được chứ? Ăn ở đều một tay cô gia lo liệu, tiếp tục nhận tiền của cô gia ... thật áy náy quá!"
"Cầm đi!" Lương Tuấn Đào mỉm cười, hắn nhét thẻ vào tay Hứa Tĩnh Dao. "Thân thể ba không tốt, nếu cần nằm viện cứ nói với con, con đưa ba tới bệnh viện quân khu, điều kiện nơi đó khá tốt!"
Hứa Tĩnh Dao không ngừng gật đầu liên tục, mừng đến nỗi
khuôn mặt tươi cười. Cái người này không những dễ dàng giải quyết mọi
vấn đề khó khăn, mà ngay cả việc chạy chữa cho Lâm Văn Bác cũng tìm được nơi phù hợp. Bà biết, bác ruột của Lương Tuấn Đào - Lương Bội Văn là
Phó viện trưởng bệnh viện quân khu.
"Tôi sẽ không khách khí nữa!" Hứa Tĩnh Dao nhận ra địa vị của Lâm Tuyết trong lòng Lương Tuấn Đào, bà thật sự mừng như điên. Vài lần trước còn chưa rõ ràng, hiện tại Lương
nhị thiếu đã không chút che đậy mà lấy lòng Lâm Tuyết, khắp nơi đều
giành lấy niềm vui của cô.
Bệnh hen của Lâm Văn Bác đã tốt hơn
phân nửa, uống ly trà xong, tinh thần phấn chấn, ông ta liền nói
với Lâm Tuyết: "Tiểu Tuyết à, ân tình nhà họ Lâm chúng ta nợ Nhị thiếu
gia quá lớn, con nhất định phải hầu hạ cậu ấy cẩn thận chu đáo, biết
chưa?"
Lâm Tuyết trầm mặt, không trả lời.
Hóa ra bất kể
lúc nào, trong mắt người nhà họ Lâm, cô nhiều nhất cũng chỉ là quân cờ
mà thôi, họ dùng cô làm lợi để đổi lấy sự coi trọng và ân huệ của Lương
Tuấn Đào.
"Nhị thiếu gia, em gái tôi hình dáng, tính khí ... có
chút cứng rắn!" Lâm Thông thấy thái độ Lâm Tuyết lạnh như băng, hơi hơi
thấp thỏm, gã sợ chọc giận Lương Tuấn Đào, như vậy cả nhà bọn họ sẽ lưu
lạc đầu đường lần nữa. Gã vội đi nhanh đến gần, khuôn mặt tươi cười lấy
lòng: "Nó có chỗ không hiểu chuyện, cậu cứ dạy bảo nó, không cần phải
khách khí gì đâu! Chúng tôi đưa nó đến bên cạnh Nhị thiếu gia, cả người
nó chính là của cậu, tùy cậu dạy dỗ hưởng dụng..."
Nói xong lời
cuối cùng, Lâm Thông bất giác ngừng lại, gã phát hiện ra khuôn mặt tuấn
tú vốn mỉm cười bắt đầu bao phủ sương lạnh. Nói sai câu nào rồi ư? Lâm
Thông kinh sợ, trong lúc nhất thời không dám nhiều lời nữa.
Đáng
tiếc, gã tỉnh ngộ quá muộn. Lương Tuấn Đào đã nheo mắt đi về phía gã,
dáng đi tao nhã thong thả lại giống như con báo chuẩn bị công kích con
mồi, tràn ngập tính nguy hiểm.
"Nhị, nhị thiếu, cậu..." Lâm
Thông cảm thấy không ổn, gã thấy trong mắt Lương Tuấn Đào hiện lên tia
ác độc, gã hoảng hốt, xoay người muốn chạy trốn.
Trong chớp mắt Lương Tuấn Đào đã tới trước mặt gã, hắn nhanh như điện túm lấy cổ áo gã, xách gã lại gần.
"Nhị thiếu gia, tôi, tôi nói sai cái gì rồi ư?" Khuôn mặt Lâm Thông đau khổ, không còn ra vẻ giống trước kia.
Gã từng là Lâm đại thiếu uy phong một thời, tác phúc tác uy (1), không ai bì nổi. Đáng tiếc từ khi Lâm gia suy tàn, tất cả hồ bằng cẩu hữu vây tụ bên gã đều tản đi, không còn ai tâng bốc gã. Thỉnh thoảng đi uống rượu
hoặc tụ tập náo nhiệt, đến cả người để ý gã cũng không có. Tính tình
ngày xưa dần bị mài phẳng, gã gặp người ta tự giác thấp đi ba phần, lại
không dám cuồng vọng tự đại.
Huống hồ Lương Tuấn Đào khí thế mạnh mẽ, Lâm Thông gặp liền sợ hãi 3 phần theo bản năng, chưa đợi hắn động
thủ, gã đã hoàn toàn mềm xuống, so với khóc lóc, gắng gượng tươi cười
bồi lời hay còn khó coi hơn.
Thấy Lâm đại thiếu nhu nhược, Lương
Tuấn Đào nhướng mi, một tay túm lấy cổ áo và cà vạt đối phương, tay còn
lại tháo kính mắt của Lâm Thông ra, tiện tay ném đi, chỉ nghe "Pằng" một tiếng, mắt kính lập tức hưởng thọ an nghỉ.
Lâm Thông cận thị
nặng, nhìn cái gì cũng mơ hồ không rõ. Mắt nhỏ nheo thành một đường, cố
gắng quan sát khuôn mặt biến hóa của Lương nhị thiếu, gã cẩn thận mở
miệng: "Nhị thiếu gia, đừng... Ha ha, đừng cùng kẻ tầm thường như tôi so đo! Tôi, tôi sai rồi được chưa?"
Lâm Văn Bác vừa ngồi xuống thở
lấy hơi, thấy con trai không biết thế nào lại chọc giận Lương Nhị gia,
ông ta run rẩy mau chóng đứng lên, lắc lư từng bước đi tới, răn dạy con
mình: "Đồ không có mắt, rốt cuộc sao lại mạo phạm đến cô gia hả? Mau
nhận lỗi đi!"
"Tôi sai rồi... Nhị thiếu gia, tha cho tôi đi!" Tuy Lâm Thông không bị đánh, nhưng cổ áo và cà- vạt của gã đã bị Lương Tuấn Đào nắm đến mức chặt chẽ, suýt nữa muốn cắt đứt cái cổ mảnh khảnh, mặt mũi sưng huyết đỏ cả lên, "Khụ, khụ... Tha cho tôi đi! Tôi, tôi nói ... nói bậy bạ!"
Lương Tuấn Đào ngừng tay đúng lúc, không tiếp tục
siết gã nữa ( siết tiếp sẽ tắt thở mất), nhưng hắn chưa buông tay, tà
nịnh mà nhướng mắt, nhấn rõ từng chữ như ma quỷ: "Sai ở đâu?"
"Khụ khụ..." Cổ họng Lâm Thông sắp bị bóp đứt, gã không dám giãy dụa, sợ
chọc đến dã thú tàn bạo kia, kết quả của mình sẽ càng thảm hại hơn. Lâm
Thông dùng giọng điệu sắp khóc, lắp bắp nói: "Khụ... Tôi, tôi không
nên... Khụ, không nên nói Lâm Tuyết như vậy!"
Thần linh ơi, nếu biết Lương Tuấn Đào quan tâm đến Lâm Tuyết thế này, có cho mượn mười lá gan gã cũng không dám nói vậy!
Lương Tuấn Đào mím chặt môi, hắn từ từ buông cổ áo Lâm Thông ra, không đợi
đối phương thở nhẹ, hắn lại túm cà vạt , thoáng nhấc gã lên.
"A!
A..." Lâm Thông đành nhún nhún đầu ngón chân, để tránh bị treo cổ bởi
vóc người Lương Tuấn Đào cao lớn hơn so với gã, đầu ngón chân nhấc lên
của hắn cũng bị ghìm quá sức.
"Cô gia!" Lâm Văn Bác sợ hãi, ông
ta chống quải trượng "cộc cộc cộc" đi tới, liều mạng vác mặt mo cầu
tình hộ con trai: "Khuyển tử không hiểu chuyện, mạo phạm cô gia, ngài
đại nhân không so đo với tiểu nhân, đừng chấp nhặt với nó chứ?"
Lương Tuấn Đào kéo cà vạt Lâm Thông khiến gã xoay tròn nửa người, mặt hướng
về Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào chỉ về phía cô rồi ra lệnh cho Lâm Thông:
"Xin lỗi đi!"
Lâm Thông thiếu chút nữa bị siết chết, gã muốn đoạt lại cái cà vạt sắp lấy mạng mình nhưng tay Lương Tuấn Đào chưa buông,
gã cũng không dám giãy dụa nữa, đành đau khổ nói với Lâm Tuyết: "Em, em
ba ... Anh sai rồi! Không nên vô lễ với em ... Sau này không dám nữa! Em tha thứ cho anh đi!"
Thấy Lâm Thông bị siết đến mức mặt mũi tràn đầy sưng tím, Lâm Văn Bác ở bên cạnh gấp gáp đến độ vò đầu bứt tai,
tiểu bảo cũng bị dọa khóc, ầm ĩ tìm cha. Lâm Tuyết cũng chẳng muốn so đo cùng gã, cô lạnh lùng đáp: "Được rồi!"
Thấy Lâm Tuyết lên tiếng, lúc này mới Lương Tuấn Đào mới đẩy Lâm Thông sang một bên. Người nọ sau khi vỗ về cái cổ mảnh sắp bị cắt đứt, ngồi liệt trên sàn nhà thở dốc.
"Tôi cảnh cáo anh: Lâm Tuyết là vợ tôi, ai dám ức hiếp hoặc bất kính với cô
ấy, tôi cam đoan sẽ chỉnh hắn đến mức hối hận vì đã được sinh ra!" Thân
thể cao lớn của Lương Tuấn Đào chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn ghé sát vào
khuôn mặt đang kinh hoàng chật vật của Lâm Thông, lãnh lệ nói tiếp: "Anh - cũng - thế!"
Xem kìa, mặt mày Lâm Thông không ngừng xám ngoét, ngay cả Lâm Văn Bác cũng nghĩ mà sợ. Vừa nãy lời ông ta nói tương tự
thế này, chẳng qua không giống con trai mình nói trắng ra thôi. Kỳ thật
người họ Lâm, gồm cả Hứa Tĩnh Dao đều cho rằng Lâm Tuyết chính là nữ nô
hiến cho Lương Tuấn Đào, cô giống Lâm Á Linh, cần phải chờ đợi phục vụ
các thiếu gia nhưng so với Lâm Á Linh, Lâm Tuyết được sủng ái hơn chút.
Trong lời nói, bọn họ sẽ vô tình toát ra ý đồ trên. Hứa Tĩnh Dao và Lâm Văn
Bác là trưởng bối, Lương Tuấn Đào lúc ấy chưa phát tác, đợi khi Lâm
Thông nói thế, hắn liền không chút khách khí mà ra tay.
Chẳng
những mạnh mẽ dạy dỗ Lâm Thông ngay tại chỗ một chầu, còn gián tiếp
cảnh cáo Hứa Tĩnh Dao và Lâm Văn Bác, ai dám ở trước mặt hắn biểu lộ ý
tứ bất kính với Lâm Tuyết nữa thì đừng trách hắn trở mặt!
Cảnh cáo Lâm Thông xong, Lương Tuấn Đào thong thả mà tao nhã đứng dậy, ánh mắt chuyển về phía Lâm Tuyết bên cạnh.
Đôi mắt đạm mạc của Lâm Tuyết nhiều thêm một tia phức tạp, cô cùng Lương
Tuấn Đào bốn mắt nhìn nhau chốc lát rồi bỗng nhiên xoay người rời đi.
Thấy Lâm Tuyết đi rồi, Lương Tuấn Đào giật mình, hắn đương nhiên lập tức theo sau.
Hứa Tĩnh Dao cũng vội đuổi theo, kéo kéo Lâm Tuyết nói vài câu: "Đại ca con chỉ ác khẩu chứ lòng dạ đôn hậu, con đừng so đo với nó!"
"Mẹ,
" giọng nói của Lâm Tuyết toát ra sự bất đắc dĩ nhàn nhạt và sự thất
vọng: "Con biết anh ta là hạng người nào, mẹ không cần thay anh ta giảng hòa nữa!"
Đây là một thói quen, từ nhỏ đến lớn mỗi khi cô và Lâm Thông hoặc Lâm Á Linh phát sinh mâu thuẫn tranh chấp, Hứa Tĩnh Dao vì
tự bảo vệ mình, vì lấy lòng Lâm Văn Bác đều dạy bảo cô nhường nhịn anh
em họ Lâm.
"Được! Được!" Hứa Tĩnh Dao hận không thể cắn rụng đầu
lưỡi mình, bà giữ chặt Lâm Tuyết rõ ràng là muốn nói với cô vài câu ấm
lòng, dặn cô thường xuyên đến thăm bọn họ. Dù là người một nhà, nhưng bà biết Lâm Tuyết không có nhiều tình cảm với cha con họ Lâm, đối với bà
cô cũng chỉ dựa trên quan hệ ruột thịt, trên thực tế cho tới bây giờ,
giữa hai người vẫn không có nhiều tiếng nói chung. "Xem mẹ già cả hồ đồ cũng không biết nói sao nữa! Ai, Lâm Tuyết, mẹ muốn nói, dù đại ca con
không tốt, nó cũng là anh trai con! Còn nữa, ba con thân thể quá yếu,
người một nhà chúng ta chỉ trông cậy vào con, con... có thời gian có thể đến thăm chúng ta không?"
Lâm Tuyết gật gật đầu, không nói nữa.
Đối với người nhà này, cô thật sự không thể lãng phí cung cấp ít nhiều
tình cảm, bởi bọn họ chưa bao giờ cho cô sự ấm áp và quyến luyến. Quả
thực cô không cách nào trơ mắt nhìn bọn họ lưu lạc ngoài đường, nhưng
nếu muốn bảo cô coi bọn họ như người thân từng giờ từng phút nhớ mong
thì đúng là gắng gượng mà làm.
"Bà xã, chúng ta đi thôi!" Lương
Tuấn Đào nắm bàn tay mềm, đôi mắt vừa rồi còn tràn ngập tàn bạo với Lâm
Thông giờ lại tràn đầy nhu tình. Nhìn kiểu gì vợ hắn cũng mê người thế
chứ! Bất kể là tức giận, cao hứng, nhăn mi, giương môi... Loại khí chất
độc đáo và luận điệu của cô thật khiến hắn mê muội! Đương nhiên, điều
duy nhất chưa được chính là Lâm Tuyết đối với hắn vẫn có chút lạnh nhạt, điểm nhỏ ấy sau này cần giúp cô sửa chữa.
"Cô cô!" Tiểu Bảo quơ quơ cánh tay nhỏ bé, lộ ra nụ cười đáng yêu hồn nhiên: "Bái bai!"
Lâm Tuyết rút khỏi bàn tay to của Lương Tuấn Đào, cô ngoái đầu nhìn Tiểu
Bảo một cái rồi mỉm cười nhàn nhạt, nói lời tạm biệt với đứa nhỏ: "Bye
bye!"
(1) tác phúc tác uy: ý nói dựa vào quyền thế, khinh thị, lấn ép người khác.
Vốn tưởng bữa ăn buổi tối chỉ là xã giao, đâu ngờ hoàn toàn không có ai,
hơn nữa cũng không tới khách sạn, Lương Tuấn Đào đích than lái xe đưa
Lâm Tuyết tới nhà Lãnh Bân.
Biết qua sự huy hoàng tráng lệ và cực kì xa xỉ của Hoàng Cung ngầm, quả thực Lâm Tuyết không thể tưởng tượng
ra nơi ở của Lãnh Bân sẽ xa hoa đến cỡ nào. Nhưng khi xe lái vào sân một khu biệt thự nhỏ 2 tầng không quá thu hút, cô lại cảm thấy kinh ngạc.
Tại kinh đô tấc đất tấc vàng, có được một khu biệt thự độc lập thế này,
chắc chắn không phải không chuyện dễ, nhưng đối với thân phận của Lãnh
Bân - người đang được nhắc đến thì khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Sân nhỏ miễn cưỡng có một tứ hợp viện lớn, chỗ đậu xe cũng chiếm mất nửa
diện tích, có bồn hoa nho nhỏ, cây cối bên trong rất phổ biến, không
thấy loại hoa cỏ quý báu đặc biệt chói mắt nào.
Vừa xuống xe,
liền ngửi thấy mùi thức ăn, vợ chồng Lãnh Bân và Hà Hiểu Mạn ôm con trai Hạo Hạo vừa bước ra vừa nở nụ cười nghênh đón.
"Mau vào nhà
thôi, cơm canh đã chuẩn bị xong rồi! Hai người thật có lộc ăn nha, chúng tôi và dì Vương cùng xuống bếp, nếm thử chút tay nghề xem thế nào!" Hà
Hiểu Mạn hoạt bát nhiệt tình, đã làm mẹ mà vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Lãnh Bân ôm con trai Hạo Hạo hai tuổi, chỉ vào Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết bảo nó gọi bọn họ là chú thím.
Hạo Hạo trắng ngần, xinh đẹp như đồng tử hạ phàm, bộ dáng nhỏ nghiễm nhiên có khí phách khuynh quốc khuynh thành của Lãnh Bân.
"Chú Lương, thím!" Hạo Hạo hồn nhiên ngây thơ mà cười, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.
Lâm Tuyết nhịn không được đi ra phía trước, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt
nhỏ nhắn đáng yêu, hỏi: "Tiểu suất ca, cháu tên là gì?"
"Cháu
tên Hạo Hạo!" Hạo Hạo và Tiểu Bảo lớn xấp xỉ nhau, năng lực biểu đạt
ngôn ngữ và lý giải của thằng bé rõ ràng cao hơn so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi.
"Thật không?" Thấy tiểu tử kia lanh lợi đáng yêu, Lâm Tuyết nhịn không được vươn tay, hỏi: "Có thể để dì ôm không?"
Hạo Hạo nghiêng đầu nhỏ, khó hiểu hỏi lại: "Dì không phải thím ư? Sao lại biến thành dì rồi?"
Đứa bé này, còn rất so đo nữa! Lâm Tuyết cười nói: "Dì và thím đều giống nhau!"
"Không đúng!" Hạo Hạo lắc lắc đầu nhỏ, nghiêm túc sửa lại cho đúng: "Dì là chưa có kết hôn, thím là đã kết hôn rồi!"
Hóa ra đây chính là lời giải thích của người lớn trong nhà cậu bé đối với
"dì" và "thím". Lâm Tuyết bật cười, cô thực sự yêu thích đứa trẻ xinh
đẹp thông minh này.
"Để thím ẵm đi!" Lãnh Bân rất phối hợp đưa
Hạo Hạo đến trong lòng Lâm Tuyết, anh ta liếc cô một cái, cười cười trêu ghẹo: "Tôi cho rằng cô còn mang hận sẽ không đến nhà tôi chứ!"
Lâm Tuyết đùa với Hạo Hạo một chút, ánh mắt hướng về Lãnh Bân, khó hiểu hỏi lại: "Tôi nhớ thù gì nhỉ?"
"A, " Lãnh Bân cười nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Lần đó nhảy dù. . ."
Ồ, hóa ra là lần đó! Nói thật, vị Lãnh mỹ nam này đôi khi thật nhẫn tâm!
Lâm Tuyết quay đầu nói với Hà Hiểu Mạn: "Hà đại chủ biên, ông xã cô có
nhẫn tâm với cô không?" Thấy vẻ mặt nghi ngờ không hiểu của Hà Hiểu Mạn, cô nói tiếp: "Ví dụ như cùng cô chơi nhảy dù, khi cô không dám nhảy,
anh ta lại đẩy cô khỏi máy bay!"
Hà Hiểu Mạn vừa nghe liền biết
xảy ra chuyện gì, cô che miệng cười nói: "Anh ấy chưa bao giờ để
tôi nhảy dù, nghe nói có 0,001% tỉ lệ mở dù thất bại, còn có 0,001% tỉ
suất dù dự bị mở ra thất bại, anh ấy sợ tôi xui xẻo rơi vào trường hợp
0,001% đó!"
Nghe chút đi, đâu phải Lãnh mỹ nam không biết thương
hương tiếc ngọc, mà là người ta chỉ thương bà xã của mình, chỉ tiếc bà
xã của mình thôi.
Hai người đàn ông, hai người phụ nữ cộng thêm một đứa trẻ nói nói cười cười cùng đi vào nhà.
Bên trong trang hoàng và bố trí thực ấm áp, nhưng tuyệt đối không liên quan tới sự xa hoa . Phóng tầm mắt bốn phía nhìn quanh không thấy bày biện
đắt tiền, chỉ có tấm bình phong ở phòng trà thoạt nhìn như đồ cổ đắt
tiền.
Bắt gặp ánh mắt Lâm Tuyết dừng lại trên tấm bình phong bằng gỗ tử đàn, Hà Hiểu Mạn nói: "Đây là quà ông nội tặng tôi! Nói là đồ cổ
triều Nguyên, là đồ bày trong cung đình. Kỳ thật đặt ở nơi này quá lãng
phí, suốt ngày tôi bảo muốn quyên góp cho bảo tang nhưng Lãnh Bân phản
đối muốn giữ lại, đơn giản vì trên bình phong đề hai câu từ: "Hà xử
thính sanh tiêu, khinh ca mạn vũ diệu!"
(nơi nào nghe tiếng sanh tiêu, nhạc êm dịu múa uyển chuyển tuyệt vời)
Hóa ra tên Hà Hiểu Mạn khảm trong đây, khó trách Lãnh lão gia lại tặng cháu dâu tấm bình phong này, từ điểm nhỏ đó cũng có thể nhìn ra, Lãnh Bân
không ngừng đối với Hà Hiểu Mạn hàng nghìn hàng vạn sủng ái tụ vào một
thân, Lãnh lão gia cũng thập phần ưu ái cô cháu dâu này.
Uống trà trong chốc lát, hàn huyên chút chuyện phiếm, trong lòng Lâm Tuyết tốt
lên nhiều. Lãnh Bân tao nhã lịch sự, ăn nói rất có phong độ, hơn nữa
rất hiểu lịch thiệp săn sóc phu nhân. Hà Hiểu Mạn thẳng thắn cởi mở,
hung vô thành phủ,
cô hạnh phúc vui vẻ, tình cảm bộc lộ trong lời nói,
còn từ từ lây truyền cho Lâm Tuyết vẫn luôn u sầu, khiến Lâm Tuyết hiểu
hóa ra thế gian thật sự có thể đắm chìm trong bể tình, ngấm dần trong
ngọt ngào của người đẹp rạng rỡ.
Khi dọn cơm, Lãnh Bân cùng chị
quản gia đến phòng bếp bưng đồ ăn, Hà Hiểu Mạn thì tiếp tục cùng Lâm
Tuyết hàn huyên. Hai người khác nhau về tính cách lại hợp nhau một cách
thần kỳ, họ giống như bạn cũ biết nhau từ nhiều năm trước, không có gì
giấu diếm cả.
"Lâm Tuyết, sinh một đứa nhỏ đi! Có con cô sẽ phát
hiện hóa ra cuộc sống hôn nhân có thể muôn màu muôn vẻ hơn! Ngàn vạn lần đừng sợ trẻ con sẽ om sòm ầm ĩ, bởi vì bị chúng làm ồn cũng là hạnh
phúc đấy!" Hà Hiểu Mạn một tay ôm con, vừa nhiệt tình tán gẫu với Lâm
Tuyết vừa bận rộn quan tâm ông xã: "Bân, ngồi xuống ăn cơm đi!"
Lãnh Bân cởi tạp dề, dùng khăn ướt lau tay, lúc này anh ta mới ngồi xuống
cạnh vợ, nhiệt tình tiếp đón Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết: "Đồ ăn tuy đơn giản nhưng do chúng tôi đích thân xuống bếp, hương vị rất được, nếm thử coi!"
Hà Hiểu Mạn cười khanh khách, bưng một đĩa thịt Mộc Tu tới trước mặt Lâm Tuyết, dâng vật quý nói: "Đây là tôi làm!"
Lâm Tuyết gặp một đũa, hình như hơi nhạt nhưng ăn cũng ngon miệng, cô liền gật đầu khen ngợi: "Không tồi!"
"Nghe thấy chưa? Lâm Tuyết khen em làm không tồi nhé!" Hà Hiểu Mạn vui tươi hớn hở quay đầu khoe khoang với ông xã.
Lãnh Bân mỉm cười, đứng dậy đem một đĩa cá sông kho tàu tới trước mặt Lâm
Tuyết và Lương Tuấn Đào, "Đây là tay nghề của tôi, hai người đánh giá
xem ai làm ngon hơn!"
Lương Tuấn Đào gắp cá vào bát, hắn cẩn thận gỡ hết xương cá mới bưng tới trước mặt Lâm Tuyết."Vợ à, tài nấu nướng
của Lãnh thiếu tướng rất có tiếng, không kém đầu bếp cấp sao đâu, em nếm thử đi!"
Có cần khoa trương như vậy không? Lâm Tuyết dùng đũa
gắp một chút cho vào miệng, cô lập tức khiếp sợ. Vị cá sông ngon quá,
vào miệng tươi mới thơm mát, ăn qua một lần tuyệt đối nhớ kỹ không quên.
"Thật sự rất ngon!" Lâm Tuyết ngẩng đầu ngạc nhiên, cô nhìn Lãnh Bân rồi tiếp tục cười với Hà Hiểu Mạn, sau đó đánh giá đúng sự thật: "Tay nghề của
cô so với ông xã còn kém xa!"
Hà Hiểu Mạn nhăn mũi, không phục mà hừ, nói: "Cô không có thể bênh vực tôi một hai câu sao!"
Lãnh Bân cũng gắp cá, gỡ xương cho vợ yêu, gắp đến trước mặt cô, khuôn mặt đẹp tiếp tục cười nói: "Ăn đi nào!"
"Trước kia Lãnh Bân chỉ biết làm cơm Tây, sau khi kết hôn cùng Hà Hiểu Mạn, do cô ấy thích đồ ăn Trung Quốc, anh ta liền cố ý đi đào tạo tay nghề, còn lấy được chứng chỉ đầu bếp đặc biệt đó!" Lương Tuấn Đào nói xong, lại
cúi gần sát bên tai Lâm Tuyết, nói nhỏ: "Nếu em thích, anh cũng đi học
nấu nướng, sau này em muốn ăn gì, anh sẽ tự mình làm cho em ăn!"
Lâm Tuyết liên tục xua tay, nói: "Coi như không đi! Anh tự mình xuống bếp ư? Còn không khiến mẹ anh mắng chết em!"
Hà Hiểu Mạn cười rộ lên, che miệng nói: "Mỗi lần A Bân xuống bếp, mẹ chồng tôi đều lên lớp một khóa chính trị cho tôi, bà nói vì tôi nấu quá
khó ăn nên anh ấy mới đi học nấu nướng. Để không bị mắng, tôi cũng đi
học một thời gian nhưng học kỹ thuật này cũng cần thiên phú đó!"
Hai đĩa đồ ăn khẩu vị chênh lệch khá xa, ai hơn ai kém chắc chắc vừa nhìn đã biết.
Bữa cơm này khách và chủ cùng vui, sau khi dùng cơm uống trà trong chốc
lát liền nhận được điện thoại của Lãnh Lệnh Huy, thúc giục muốn phái
người tới đón cháu trai nhỏ.
"Đúng là hết cách, ông nội mà không
thấy Hạo Hạo một lúc là không yên! Đêm nay nhờ hai người qua làm khách,
Tuấn Đào đặc biệt chỉ đích danh muốn Hạo Hạo tiếp khách nên mới nhân cơ
hội đưa thằng bé đến đây trong chốc lát, bình thường thì hai chúng tôi
muốn gặp nó đều phải về với ông bà mới được!" Hà Hiểu Mạn vừa hạnh phúc
vừa bất đắc dĩ mà thở dài nói.
Hóa ra Hạo Hạo luôn ở cùng Lãnh lão gia, hơn nữa đêm nay Lương Tuấn Đào còn cố tình yêu cầu đưa thằng bé tới.
Rất nhanh đã có người lái xe riêng của Lãnh lão gia tới đón Hạo Hạo, thoạt
nhìn tiểu tử kia cũng quen ở cùng ông nội, nó ngoan ngoãn vẫy vẫy tay
tạm biệt ba mẹ và chú thím, đi tìm ông nội của nó thôi.
Trở lại
phòng trà lần nữa, Hiểu Mạn cười nói tiếp: "Chắc cô không hiểu nổi, vì
sao Tuấn Đào nhất định muốn Hạo Hạo đến tiếp khách nhỉ?"
Lâm Tuyết quả thật có chút khó hiểu nhưng cô không lên tiếng mà thôi.
Lương Tuấn Đào liên tục ho hắng, ý bảo Hà Hiểu Mạn đừng mở miệng không che dấu như thế.
"Ha ha, " Hà Hiểu Mạn cười gập người, "Anh ho cái gì chứ? Có phải A Bân cho quá nhiều muối vào món cá sông hay không?"
". . ." Lương Tuấn Đào quay đầu trừng Lãnh Bân, ý bảo anh ta quản lý cho
tốt cô vợ nhỏ đã được mình cưng chiều lên tận trời kia đi.
Lãnh Bân chỉ mỉm cười uống trà, mặc kệ bà xã cười đùa.
Lâm Tuyết không khỏi mỉm cười, cảm xúc bị ảnh hưởng từ Hà Hiểu Mạn vui vẻ,
mây đen sương mù chung quanh cô cũng tiêu tán không ít.
"Tôi cho
cô biết!" Hà Hiểu Mạn ghé người, cúi xuống bên tai Lâm Tuyết, nhỏ giọng
nói: "Anh ta muốn để cô thấy Hạo Hạo đáng yêu cỡ nào, sau đó kích thích
phục hồi bản năng làm mẹ của cô, để cô có thể tích cực phối hợp với anh
ta tạo trẻ con hơn!"
". . ." Trời ơi, đúng là chết người! Lương
Tuấn Đào đặc biệt đứng dậy, một mình hắn không thể ngăn nổi cái miệng Hà Hiểu Mạn, phải có năng lực kháng mìn siêu cường mới có thể sống cạnh
bọn họ.
Xem ra Lãnh Bân đã hoàn toàn có sẵn năng lực này, bất kể
vợ mình nói gì, anh ta đều mỉm cười chống đỡ, ánh mắt ôn nhu sủng nịch
kia chưa từng rời khỏi Hà Hiểu Mạn. Giống như bất luận cô nói gì, làm
gì, chỉ cần cô vui vẻ, mọi thứ đều được.
"Này, con gái chúng tôi
có lời nhỏ muốn nói, con trai các anh tránh đi một chút được không?" Hà
Hiểu Mạn hạ lệnh đuổi khách với hai vị suất ca mỹ nam bên cạnh.
Lãnh Bân quen chiều theo các yêu cầu dù là hợp lý hay không hợp lý của vợ
mình, cũng không tỏ ý phản đối. Lương Tuấn Đào thì không vui, hắn chế
nhạo: "Đều là mẹ trẻ con rồi, còn tự xưng con gái làm gì nữa! Kêu bà còn có vẻ được!"
"Anh thật tốn hơi thừa lời, đi nhanh đi! Tôi và vợ anh tán gẫu chuyện phụ nữ trong chốc lát , đàn ông không được nghe lén!"
"Ừ, " Lương Tuấn Đào lúc này mới gật đầu, cười đáp: "Cách nói này còn đáng tin!"
*
Lương Tuấn Đào và Lãnh Bân ra ngoài tản bộ, Hà Hiểu Mạn liền cùng Lâm Tuyết bắt đầu trò chuyện.
"Nói thật, đêm nay tôi được Đào Tử nhờ vả đến làm thuyết khách đấy!" Hà Hiểu Mạn hé miệng cười.
Toàn bộ chuyện trên đời trong mắt cô giống như đều thú vị buồn cười nên cô
luôn cười. Người bên cạnh cô cũng khó hiểu, vì sao cô có thể vui cười
nhanh như vậy. Nhưng chờ tới khi gặp Lãnh Bân, mọi nghi vấn trong nháy
mắt đều được cởi bỏ -- có người chồng như Lãnh Bân, bất kì người con gái nào đều sẽ hạnh phúc vui vẻ!
Lâm Tuyết nhàn nhạt giương môi, cô không nói lời nào.
Hà Hiểu Mạn thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: "Nghe Đào Tử nói, gần đây hai người vì mối tình đầu của anh ta mà giận dỗi nhau! Nhiều ngày rồi cô
không chịu để ý đến anh ta!"
Lâm Tuyết rũ mắt, ngón tay nhỏ nhắn thu lại nắm chặt theo bản năng.
"Đào Tử nói với tôi anh ta rất buồn, vì việc này mà anh ta làm thế nào cũng
chưa dỗ dành được cô!" Hà Hiểu Mạn tới gần cô, nhìn khuôn mặt thanh lệ
của Lâm Tuyết, hỏi: "Lâm Tuyết, cô yêu anh ta không?"
Thân thể
mềm mại chấn động, yêu ư? Từ này xa lạ quá. Cô vội lắc đầu phủ nhận,
giống như để muộn sẽ khiến Hà Hiểu Mạn hiểu lầm mình yêu Lương Tuấn Đào.
Hà Hiểu Mạn đâu tin, "Không yêu anh ta thì sao lại ăn dấm chua chứ? Cô vẫn cứ quan tâm tới anh ta!"
Đúng không? Lâm Tuyết tiếp tục im lặng.
"Lâm Tuyết, cô quá lặng lẽ rồi!" Hà Hiểu Mạn nắm tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Như vậy không được! Cô phải nói với anh ta ý nghĩ trong lòng mình, cô
không nói làm sao anh ta biết cô nghĩ gì chứ. Anh ta không biết thuật
đọc tâm đâu!"
Cô nói ra thì sao? Hắn sẽ để trong lòng ư?
"Tôi không giống cô! Có chỗ không thoải mái liền nói ra để Lãnh Bân biết!
Anh ấy biết tôi không thích gì thì sẽ tránh làm chuyện chọc tôi mất
hứng một chút! Biết tôi thích gì, sẽ làm việc có thể khiến tôi vui vẻ
một chút! Cô xem, tôi và anh ấy hiện giờ sống rất hạnh phúc!"
"Đúng vậy!" Lâm Tuyết gật gật đầu, trong giọng nói lờ mờ có sự hâm mộ và khát khao: "Người đàn ông như Lãnh thiếu, chỉ sợ thế gian này không được mấy cô gái có phúc hưởng thụ đâu!"
"Xùy!" Hà Hiểu Mạn lại cười rộ
lên, "Đào Tử cũng không kém! Tôi thấy anh ta thật lòng với cô, cũng rất quan tâm cô! Chỉ là phương thức chung sống giữa hai người chưa chính
xác, anh ta không biết 'cho' thế nào, cô thì không biết 'đòi hỏi' thế
nào!"
Lâm Tuyết giật mình, cô phát hiện: thật ra Hiểu Mạn tùy
tiện lại có cái nhìn thấu đáo với tình yêu. Đúng vậy, cô không đòi gì từ Lương Tuấn Đào, còn hắn thì liên tục cho cô nhưng không phải thứ cô
muốn nhất!
"Tôi với cô khác nhau, tôi muốn gì liền nói với Lãnh
Bân! Tôi nói cho anh ấy biết, tôi không thích anh ấy ái muội với bất cứ
người phụ nữa nào, không thích anh ấy vì công việc mà lạnh nhạt với tôi, tôi còn không thích anh ấy nghiện sạch sẽ quá mức! Anh ấy đều vì tôi mà thực hiện được hoặc thay đổi!" Giọng nói thanh thúy của Hà Hiểu Mạn
nghe sao tự tin mà ngọt ngào: "Vì anh ấy yêu tôi!"
Một lúc lâu sau, Lâm Tuyết nói: "Lương Tuấn Đào đâu yêu tôi! Anh ta có người phụ nữ mình yêu thực sự rồi!"
"Không phải đâu!" Giọng Hà Hiểu Mạn rất chắc chắc: "Tôi tin Đào Tử có thể phân rõ tình cảm của mình! Nếu anh ta còn yêu người đàn bà họ Hoàng kia thì
sẽ không dễ dàng đi đăng ký kết hôn với cô, cũng không cố gắng xa lánh
giữ khoảng cách với cô ta, mặt khác, anh ta càng không cần đặc biệt chạy tới năn nỉ tôi khuyên cô, còn coi Hạo Hạo ôm trong lòng làm đạo cụ. .
."
Thật không? Hắn thật sự vì cô mà làm nhiều vậy ư? Hắn thật sự
để ý đến tình cảm của cô sao? Hắn thật sự để ý đến sự xa cách và lạnh
lùng của cô sao?
Lâm Tuyết có chút dao động, nhưng vẫn không có
cách nào ôm hi vọng về tương lai giữa mình với Lương Tuấn Đào. Cô sợ, có hi vọng thì sẽ bị thất vọng! Cô không cách nào chịu đựng nổi việc tình
cảm tan vỡ, bị đau lòng lần nữa.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy hạnh
phúc của Hà Hiểu Mạn, Lâm Tuyết mở miệng, lời nói ra lại khiến đối
phương có chút bất ngờ. "Hiểu Mạn, cô có biết chuyện Lãnh Bân thống trị
Báo Bầy không?"
Vợ chồng ân ái khăng khít như vậy, giữa bọn họ
hẳn không có bí mật nào! Cô tin rằng Lãnh Bân đã sớm thanh trừ sạch sẽ
mọi bóng ma có khả năng gây trở ngại, ảnh hưởng tới quan hệ giữa vợ
chồng họ.
Quả nhiên, Hiểu Mạn không thấy kinh ngạc hoặc khó hiểu chút nào với lời Lâm Tuyết nói, cô nở nụ cười ấm áp ngọt ngào như cũ:
"Tôi biết! Anh ấy có chuyện gì tôi đều biết, giữa hai chúng tôi không có bất cứ bí mật nào!"
". . ." Lâm Tuyết thực sự hâm mộ Hà Hiểu
Mạn. Tình cảm hai bên rốt cục đạt tới trình độ nào mới có thể thân mật
khăng khít cua nước giao hòa?
"Tôi tôn trọng lý tưởng và sự
nghiệp của Bân, cũng tin tưởng ông xã mình là nam tử hán chân chính,
việc anh ấy làm là hiệp nghĩa, thay trời hành đạo!" Hà Hiểu Mạn nhẹ
nhàng nghịch nghịch lọn tóc mỏng trên trán, đôi mắt trong vắt chứa đựng
tất cả tình yêu sâu đậm dành cho ông xã của mình."Cô thấy đấy, cuộc sống của hai chúng tôi là như vậy! Anh ấy là thiếu tướng không quân, tiền
trợ cấp không thấp, tôi là biên tập tạp chí, tiền lương cũng không thấp! Sinh hoạt hàng ngày của cả hai hoàn toàn dựa vào khoản thu nhập bình
thường hợp pháp, thậm chí ngay cả lợi nhuận được chia hàng năm từ Công
ty trong dòng tộc anh ấy cũng quyên góp tất cả cho tổ chức từ thiện!"
Lâm Tuyết tin vào lời nói của Hà Hiểu Mạn bởi cuộc sống của vợ chồng Lãnh
gia không hề xa xỉ, giống cuộc sống bậc cao, có nhà có xe, nhưng nhà
không xa hoa cao cấp, xe là loại bình thường trên đường và BMW cũng
không phải dòng xe nổi tiếng xa hoa trên thế giới.
"Từ khi tôi
quen Lãnh Bân đến giờ, anh ấy không lái chiếc xe nào hơn 200 vạn, cũng
không sắp đặt mua nhà cao cấp, nơi này là quà kết hôn ông nội tặng chúng tôi!" Hiểu Mạn nhợt nhạt mà giương môi, trong đường cong kia ẩn chứa
tình yêu lưu luyến với ông xã. "Anh ấy chưa bao giờ sử dụng phân tiền
nào trong kho bạc của Báo Bầy, anh ấy nói muốn dùng những đồng tiền đó
cho dân, hướng về dân! Lão đại hắc đạo, tham quan chính trị, còn cả trùm buôn thuốc phiện, súng ống đạn dược. . . Tiền của bọn họ đều cướp trong tay dân chúng nên Bân dùng những đồng tiền ấy chấm dứt sinh mệnh cặn bã cũng coi như vật về chỗ cũ!"
Lâm Tuyết nhợt nhạt mỉm cười, nói:
"Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Lãnh thiếu mê luyến cô như vậy, bởi vì
chỉ có cô mới xứng với ngàn vạn sự yêu thương của anh ta!"
*
Khi trở về đã là 9h tối, cuộc sống về đêm tại kinh đô vừa mới bắt đầu.
Tâm tình Lâm Tuyết khá hơn nhiều, sương giá đóng trong đôi mắt trong veo
cũng tan đi không ít, cô cũng không bài xích đề phòng Lương Tuấn Đào
nữa.
"Giờ ngủ hẵng còn sớm, đi thăm nhà mẹ em đi!" Lương Tuấn Đào chủ động đề nghị.
Không phải hắn có ấn tượng đặc biệt tốt với nhà mẹ đẻ cô, ngược lại, người
nhà họ Lâm, trừ Lâm Tuyết, hắn không thấy ai thuận mắt cả. Nhiệt tình
như vậy hoàn toàn vì muốn tạo niềm vui cho cô. Hắn thật sự không biết
nên biểu đạt sự quan tâm và yêu thương của mình thế nào, đành lợi dụng
sự quan tâm tới người nhà Lâm Tuyết mà thổ lộ tâm ý của mình.
Lâm Tuyết không phản đối. Dù không có tình cảm gì với Lâm gia nhưng nói tới cùng, bọn họ vẫn là người thân của cô, thời điểm mấu chốt, cô không thể trơ mắt nhìn họ lưu lạc đầu đường. Lương Tuấn Đào trượng nghĩa trợ
giúp và ưu ái với người nhà mình, nhiều ít gì cô cũng có chút cảm động.
Lâm Tuyết có thể cảm thấy hắn đang cố gắng muốn cải thiện quan hệ giữa hai
người nhưng phương thức có hơi ngốc nghếch và không nắm được trọng
điểm.
Chẳng lẽ câu nói kia của Hiểu Mạn là thật ư? Hắn không biết 'cho' thế nào, cô không biết 'đòi hỏi' thế nào.
*
Đêm xuống khu biệt thự càng thêm mê người, nơi này ban ngày cây cối rậm
rạp, hoa tươi sáng lạn, oanh kêu yến hót, đến buổi tối thì đèn nê ông
lóe ra lại biến thành một biển đèn.
Vùng ngoại ô yên tĩnh không
lộ ra nửa điểm hoang vắng, bởi đèn đóm rực rỡ không kém với khu náo
nhiệt phồn hoa nhất. Dọc đường, bóng đèn che phủ, bóng hoa sum suê, đẹp
không sao tả xiết.
Sau khi cửa chống trộm điện tử quét qua biển số xe liền tự động mở ra cho qua, xe chậm rãi lái vào sân biệt thự rồi dừng lại.
Xuống xe, Lâm Tuyết cảm thấy có chút gió lạnh thổi tới, không nóng như lúc dùng cơm chiều.
Lương Tuấn Đào thân mật nắm tay cô, nhìn ngọn đèn huy hoàng sáng lạng trong
trong phòng, hắn vừa đi lên bậc thang vừa nói : "Xem ra mọi ngươi trong
nhà em đều là con cú nhỉ!"
Lâm Tuyết không để ý tới lời trêu
chọc, đương nhiên cũng không tránh khỏi tay hắn, mặc kệ hắn nắm, hai
người cứ như vậy tay trong tay tiến vào.
Trong phòng khách đèn
đóm rực rỡ, đèn có thể bật đều bật hết ( dù sao bọn họ cũng đâu phải
thành toán tiền điện ), Lâm Văn Bác ngồi trên sô-pha uống trà, Hứa Tĩnh
Dao ôm Tiểu Bảo đang dỗ thằng bé ngủ, Lâm Thông thì chỉ vào mặt Lâm Á
Linh ra sức mắng mỏ không ngớt.
". . . Mày còn mặt mũi về gặp
chúng tao sao? Nếu không có Lâm Tuyết, đêm nay cả nhà chúng ta phải qua
đêm ở bãi rác rồi! Con mẹ nó chứ, mày đúng là lòng lang dạ sói, thấy
chúng tao bị bà già họ Lưu kia đuổi ra khỏi cửa, con mẹ nó chứ, mày đến
cả rắm cũng không dám đánh một cái. . ."
Lâm Văn Bác thoáng thấy
Lương Tuấn Đào đến, vội vàng dùng sức ho khan muốn nhắc nhở con trai nói chuyện chú ý một chút, đáng tiếc Lâm Thông đang mắng quá hứng đã hoàn
toàn không chú ý tới.