"Thủ trưởng, Nhị thiếu gia nhà họ Lương kết hôn, tốt xấu gì ông và Lương
Trọng Toàn cũng là đồng nghiệp lâu năm, hơn nữa ngay cả Lãnh lão gia
cũng đến... Ông không đi dễ khiến người khác chú ý!"
Hàn Thụy Tông - sĩ quan cấp tá tâm phúc của Lý Ngạn Thành ở bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nhìn tấm thiệp hỉ đỏ chót trước mặt, trên khuôn mặt già nua của Lý Ngạn
Thành không vui vẻ chút nào, nếu Huy Nhi còn sống, cũng đã cưới vợ rồi!
Đáy lòng bi thương, đương nhiên ông ta không muốn đi nhìn cảnh thương
tình.
Đến cùng, Lương Trọng Toàn vẫn có khí phách lãnh đạo, tuy
gần hai năm nay, quan hệ với Lý Ngạn Thành ầm ĩ bất hòa đến cực điểm
nhưng khi con trai kết hôn, ông vẫn bảo người đưa thiệp mời tới, về phần đi hay không, đó là chuyện của Lý Ngạn Thành.
Hiện tại danh
tiếng Lương gia đang rộng khắp, ngay cả Lãnh lão gia cũng cực kì ưu ái
Lương Tuấn Đào, đương nhiên mọi người càng chạy theo như vịt, đoán chừng hỉ yến lên đến nghìn bàn, bởi nhiều người đều đến để dệt hoa trên gấm.
Nhận được thiệp mời mà không chịu đi, e rằng cũng chỉ có mình Lý Ngạn
Thành!
"Không đi!" Lý Ngạn Thành hung hăng đấm một quyền xuống
thiếp mời đỏ thẫm, nước mắt lại rơi: "Tôi đi có ý nghĩa gì? Để bọn họ
thấy tôi vui vẻ ư? Nói tôi không có con cháu, già không chỗ dựa à?"
Thấy Lý Ngạn Thành bi thương như vậy, Hàn Thụy Tông vội vàng khuyên nhủ:
"Thủ trưởng không phải còn có Đại tiểu thư sao? Vân thiếu gia khác nào
là một nửa con trai tướng quân, mặt khác còn có... còn có Mạc thiếu gia
nữa!"
Lý Ngạn Thành hơi hơi xúc động, lúc này mới nhớ tới một việc, thì thào hỏi: "Sở Hàn có biết chuyện Lương lão nhị kết hôn không?"
"Hẳn là... Đã biết."
Hôm nay trùng hợp là sinh nhật Vân Thư Hoa, vốn Lý Văn San đã thu xếp mở
một party long trọng náo nhiệt cho anh ta, thiếp mời phát trước vài
ngày, khách khứa cũng đều mời đến. Đâu ai ngờ, Lương gia đột nhiên quyết định hôm nay kết hôn, thoáng cái làm kế hoạch lộn xộn.
Đầu tiên, khách quý tám chín phần mười vắng mặt bởi đều tham dự lễ kết hôn của
Lương nhị thiếu. Cuối cùng tới tham gia party chỉ có một số thân thích
của Lý gia, cùng một vài cấp dưới lâu năm, có vẻ hơi quạnh quẽ.
Ít người chút cũng được, vấn đề là người sinh nhật hôm nay hứng thú không
cao. Từ sáng sớm, Vân Thư Hoa đã tự giam mình trong thư phòng, làm cách
gì cũng không chịu ra. Lý Văn San phái người đi gọi vài lần anh ta cũng không để ý, đích thân cô ta đi gõ cửa, lại nghe Vân Thư Hoa bảo anh ta
muốn ở một mình!
Cái gì chứ! Lâm Tuyết anh ta thích được gả cho
người đàn ông khác, đau lòng đến mức như mẹ ruột mất đi à! Lý Văn San
rất giận, cô ta bảo người mang chìa khóa tới, kết quả làm thế nào cũng
không mở được, hóa ra Vân Thư Hoa khóa trái cửa phòng từ bên trong.
Thế này đối với Lý Văn San mà nói càng như lửa cháy đổ thêm dầu không ích
gì, cô ta dùng chân đá cửa, tuyên bố nếu đối phương không mở cửa mình
liền tìm người đến cạy cửa.
Ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng cửa thư phòng mở ra, cô ta đi vào thấy Vân Thư Hoa nằm nghiêng trong sô pha không nhúc nhích.
"Anh đứng dậy!" Cơn giận của Lý Văn San còn sót lại chưa tan, cô ta tiến lên dùng sức kéo Vân Thư Hoa. "Có gì mà khổ sở hả? Không phải cô ta lập
gia đình à! Thần sắc anh liền như vậy, có để em vào mắt không!"
Tâm tình Vân Thư Hoa cực kì mục nát, nếu là bình thường, anh ta sẽ nhường
nhịn tính tình đại tiểu thư của Lý Văn San, nhưng lúc này thật sự chịu
không nổi, liền đẩy cô ta một cái.
"A!" Lý Văn San bất ngờ không
kịp đề phòng, bị anh ta đẩy phải lùi lại phía sau vài bước, ngã ngồi
trên sàn nhà, cô ta giật mình, liền hét to một tiếng: "Vân Thư Hoa, anh
muốn tạo phản sao?"
Đặc biệt chuẩn bị sinh nhật vì anh ta nhưng
chủ nhân bữa tiệc lại không có mặt! Lý Ngạn Thành chỉ vội vã có mặt rồi
biến mất không thấy, ngược lại Lý Văn San thu xếp nửa ngày, nhưng sau
cũng không thấy bóng đâu, về phần Vân Thư Hoa - người sinh nhật hôm nay, thì từ đầu đến cuối vẫn chưa lộ mặt.
Toàn bữa tiệc chỉ có Vân
Đóa một người lui tới tiếp đón, cô bé dùng nụ cười ngọt ngào giải thích
với mọi người: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, thân thể anh trai tôi ...
không tốt, anh ấy vừa uống thuốc, lát nữa sẽ tới đây xin lỗi mọi người!"
"Vân tiểu thư khách khí rồi, Vân thiếu gia mắc bệnh nhẹ không nên gượng ép,
chúng tôi có thể tùy ý!" Khách đến tham dự đa số đều có giao tình thân
thiết sâu đậm với Lý Ngạn Thành ( giao tình nông thì đều chạy tới Lương
gia ), đương nhiên không cố ý gây khó dễ.
Nhưng họ vẫn lén bàn luận sôi nổi, đoán có phải Lý gia lại xảy ra chuyện gì không.
Vân Đóa hơi buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, sức lực cô thực sự rất
nhỏ bé, không cứu vãn được cục diện. Thấy sinh nhật anh trai biến thành
như vậy, trong lòng cô vô cùng khổ sở.
Anh trai cô vì hôn lễ của
Lâm Tuyết mà đau lòng, cô hiểu điều đó! Cho nên, cô dịu dàng từ chối lời mời làm phù dâu cho Lâm Tuyết, hơn nữa... cô rối rắm cắn cắn môi, thầm nghĩ, rốt cuộc mình vẫn sâu nặng với anh trai hơn chút, không đi tham
dự hôn lễ của Lâm Tuyết được. Thật ra trong lòng Vân Đóa cảm thấy hào
hứng với hôn lễ của Lâm Tuyết, nhưng vì anh trai, cô đành ở lại Lý gia.
Lý Ngạn Thành đi vào phòng khách, thấy Mạc Sở Hàn đang ngồi ở ghế dựa
trước cửa sổ sát đất, trong tay đùa nghịch một chiếc khăn tay.
Ông ta cúi thấp đầu, cong thắt lưng, bóng dáng thoạt nhìn có chút suy sút thê lương.
"Đang làm gì thế?" Lý Ngạn Thành đi tới, hỏi.
Mạc Sở Hàn không để ý, vẫn gấp vào tháo ra khăn tay, cảm giác như nhàm chán hết mức.
Lý Ngạn Thành tập trung nhìn vào, hóa ra hắn gấp "con chuột nhỏ", loại trò ấu trĩ này hiện tại trẻ con cũng không chơi, vậy mà hắn còn chơi cái
này.
"Đừng đùa, mau ngừng lại đi!" Lý Ngạn Thành ra lệnh.
Cầm con chuột nhỏ đưa ra trước mắt nhìn nhìn lần nữa, cảm thấy vừa lòng, hắn liền thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Cửa phòng lại bị đẩy ra, Thư Khả đi tới. Khuôn mặt cô ta đã đóng vảy hết,
bác sĩ không cho phép tiếp tục quấn băng tránh nhiễm nấm mốc, yêu cầu cô ta để nguyên ra ngoài không khí giúp sẹo nhanh kín miệng hơn. Nhưng cô
ta rất sợ nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình, càng sợ bị Mạc Sở Hàn thấy
nên đã sai người đặc biệt chế tạo một cái mũ che nắng, bốn phía dùng vải đen dày bao quanh, thoạt nhìn tựa như nữ hiệp trong phim cổ trang.
Dù ở trong nhà, cô ta vẫn đội, cũng không tháo xuống.
Lúc này tiến vào, thấy Mạc Sở Hàn một mình ngồi ở trước cửa sổ, sắc mặt
buồn bực không vui, Lý Ngạn Thành đứng bên cạnh, cô ta biết hai cha con
lại không nói với nhau nửa lời.
"Sở Hàn, anh buồn bực à? Đúng lúc ba tổ chức tiệc sinh nhật cho Vân đại thiếu, anh cũng đi đi, giải sầu
vẫn tốt hơn cứ buồn bực!" Thư Khả cẩn thận khuyên nhủ.
Nghe tiếng Thư Khả, Mạc Sở Hàn ngước mắt lên, thấy cô ta đội mũ đen liền nhịn
không được thở dài, nói: "Có phải chúng ta nên rời đi không?"
Thư Khả không thể tin vào tai mình, cô ta ngạc nhiên mừng rỡ không hiểu,
giọng nói đáp lại Mạc Sở Hàn run rẩy không thôi: "Sở Hàn, anh ... anh
thực sự nghĩ thông suốt rồi!"
Tốt quá, vốn tưởng Lâm Tuyết gả cho Lương Tuấn Đào, Mạc Sở Hàn sẽ có phản ứng quá khích, đâu ngờ hắn lại đề nghị cô ta cùng rời khỏi đây! Xem ra Mạc Sở Hàn đã hoàn toàn hết hy
vọng với Lâm Tuyết!
Hắn đứng dậy, thân thể cao lớn có chút tiêu điều, Mạc Sở Hàn cười nhạt chua sót: "Đúng vậy! Nghĩ thông suốt rồi!"
Lý Ngạn Thành hơi không yên lòng, liền khuyên nhủ: "Tạm thời có thể ra
ngoài giải sầu, đừng quá để ở trong lòng! Chẳng qua cũng chỉ là đàn
bà... chỉ cần con nguyện ý, bao nhiêu cũng có!"
Thư Khả bị hủy
hoại nhan sắc, ông ta lo nhất Mạc Sở Hàn ghê tởm nuốt không trôi cô ta,
để nhanh chóng được bế cháu nội, ông ta thật tình hy vọng Mạc Sở Hàn có
thể từ bỏ tình yêu xưa với Lâm Tuyết, cũng bỏ rơi tình mới Thư Khả, tìm cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, sinh cho ông ta đứa cháu nối dõi
hàng đầu.
"Tôi có Thư Khả là đủ rồi!" Mạc Sở Hàn nhẹ nhàng ôm vai Thư Khả, ánh mắt lại dường như bay đến nơi hư vô nào đó, giọng điệu u
lạnh: "Sau này tôi không muốn bất cứ người đàn bà nào nữa!"
Thư
Khả mừng phát khóc, cô ta ôm chặt lấy Mạc Sở Hàn, vội vàng nói: "Sở Hàn, hôm nay chúng ta đi được không? Không, bây giờ chúng ta đi luôn, đi
ngay lập tức, không bao giờ trở về nữa!"
Chưa đợi Mạc Sở Hàn bày
tỏ thái độ, đột nhiên một lính cần vụ thần sắc hớt hải chạy tới, trước
đánh tay chào Lý Ngạn Thành và Mạc Sở Hàn theo nghi thức, sau đó nói:
"Thủ trưởng, không ổn rồi!"
"Làm sao hả? Vội vàng hấp tấp thế!" Lý Ngạn Thành nhíu mày bất mãn hỏi.
"Đại tiểu thư và Vân đại thiếu... Đánh nhau!"
***
"Hu hu ... Vân Thư Hoa, đồ vô lương tâm! Anh dám đi à! Anh dám đi à!" Lý
Văn San khóc đến hụt hơi, tóc tai bù xù, liều mạng lôi kéo Vân Thư Hoa,
sống chết không chịu buông ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Vân Thư Hoa
trắng bệch trong suốt, bên má trái còn hằn dấu tay 5 ngón ( do bị Lý Văn San đánh ), 3 chiếc khuy trên áo sơ mi hồng nhạt bị rớt, lộ ra lồng
ngực trắng nõn rắn chắc. Lúc này, tất cả phong độ nho nhã đều biến mất,
anh ta bộp chộp nóng nảy lôi kéo với Lý Văn San, lạnh giọng trách mắng:
"Buông ra! Đồ đàn bà chanh chua!"
"Hu hu . . . Anh lại dám bảo
tôi là đồ đàn bà chanh chua! Tôi ngang ngược ở đâu chứ? Vì anh, cái gì
tôi cũng đồng ý làm! Anh còn muốn thế nào nữa? Hôm nay vì con tiện nhân Lâm Tuyết kia kết hôn, anh không chịu để ý đến tôi, tôi trút ra vài câu thì sao? Đã đặc biệt chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh, ngay cả lộ mặt
anh cũng không chịu, anh đặt thể diện của tôi ở đâu hả?" Lý Văn San khóc đến mức rất thương tâm, cô ta gắt gao bám lấy Vân Thư Hoa, sợ đối
phương trong cơn tức giận thực sự sẽ ra đi. "Vân Đóa, em lại đây! Lại
đây khuyên nhủ anh trai vô lương tâm của em đi, anh ta muốn bỏ rơi chị. . ."
Vân Đóa đứng ở bên cạnh, nơm nớp lo sợ, vừa rồi cô bé muốn
tiến lên can ngăn, nhưng Lý Văn San bảo cô bé cút ngay! Chờ cô đi rồi,
Lý Văn San lại bảo cô tiến lên giữ chặt anh trai, cô nên làm thế nào
đây!
Tay nhỏ bé vặn xoắn vào nhau, trái tim Vân Đóa đập "bịch bịch", khuôn mặt trắng như tờ giấy.
"Cô đừng hét lên với Vân Đóa! Có biết con bé nhát gan không hả!" Vân Thư
Hoa giận dữ, đối với bản thân mình thế nào anh ta không quan tâm, nhưng
nếu hung ác với em gái anh ta, anh ta không đồng ý.
"Vậy anh quay lại đừng đi, đừng rời khỏi em!" Lý Văn San sợ anh ta rời đi, khóc ròng
nói: "Không phải anh đồng ý với em, muốn công bố hôn lễ của chúng ta
trong tiệc sinh nhật của anh sao? Anh nói không tính toán gì hết!"
"Tôi chịu đựng cô đủ rồi! Tính tình đại tiểu thư điêu ngoa ương ngạnh, tôi
không xứng với cô, được rồi chứ!" Vân Thư Hoa dùng sức bứt khỏi tay Lý
Văn San, quay đầu lại kéo Vân Đóa đi về phía cửa lớn.
Lý Ngạn
Thành vội vàng ngăn anh ta lại, tức giận hỏi han: "Hai người là thế nào
đây?" Có để ông ta bớt lo hay không? Thật là tức muốn chết!
"Tính tình Văn San rất ngang ngược, tôi không chịu nổi cô ta!" Vân Thư Hoa
xoa xoa bên mặt có dấu tay, anh ta hơi uất giận buồn bực nhìn lại Lý
Ngạn Thành.
Đứa con gái này bị ông ta làm hư, 30 năm qua chưa gả
được ra ngoài. Bình thường mắt cao hơn đỉnh, hoặc là cô ta chướng mắt,
hoặc là người ta chướng mắt cô ta, cao không tới thấp không phải, vất vả lắm mới gặp được một người như Vân Thư Hoa ( nếu Vân gia không xuống
dốc phỏng chừng cũng không muốn cô ta ), hiện tại xem ra sắp thất bại,
Lý Ngạn Thành vừa tức vừa nôn nóng, liền ngăn Vân Thư Hoa không cho anh
ta đi, ngược lại còn quát con gái mình: "Văn San, lại đây!"
Lý
Văn San biết cha gọi mình đến nhận lỗi với Vân Thư Hoa, liền đi tới, oan ức nhào vào ngực cha mình, nức nở nói: "Ba, Thư Hoa ăn hiếp con!"
Lý Ngạn Thành vỗ vỗ lưng cô ta khuyên nhủ: "Vợ chồng son nào không cãi
nhau! Tính cách con mạnh mẽ, Thư Hoa sao có thể bắt nạt được con? Ba
thấy con ức hiếp Thư Hoa còn có vẻ đúng! Mau xin lỗi nó đi!"
Nghe Lý Ngạn Thành nói vậy, Lý Văn San liền biết thời biết thế đi tới, lau
nước mắt, thu lại tính tình mạnh mẽ, cúi đầu nói với Vân Thư Hoa nói:
"Rất xin lỗi!"
Vân Thư Hoa do bị cô ta bắt nạt nên nóng nảy, nếu không sẽ không có khả năng tức đến khó thở như vậy, lúc này nhớ tới tâm nguyện chưa hoàn thành của mình, anh ta cứng rắn nuốt xuống cơn giận,
cấp bậc thang xuống theo cha con họ Lý: "Anh cũng có chỗ không đúng,
không nên mất kiên nhẫn với em!"
"Không, đều tại em cả!" Lý Văn
San thấy thái độ anh ta dịu đi, lại khôi phục hình tượng tao nhã hàng
ngày, không khỏi nhào vào ngực đối phương, nức nở nói: "Thư Hoa, em biết trong lòng anh khổ sở! Nhưng cô ta đã gả cho Lương lão nhị rồi, là vợ
người khác rồi, sau này anh có thể . . đừng nhớ tới cô ta không?"
Vỗ về vai Lý Văn San, Vân Thư Hoa rũ mắt tiệp, che dấu đáy mắt toát ra bi thương của mình, không nói gì cả.
Vân Đóa thấy cuối cùng hai người đã làm hòa, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi. Một lúc lâu sau, không thấy ai chú ý đến mình, mà sinh nhật anh trai đã kết thúc, cô muốn tới tham dự hôn lễ của Lâm Tuyết.
Anh trai bên kia vừa làm hòa với Lý Văn San, cô đương nhiên không thể chậm đến thùng thuốc nổ, bèn bước đến bên cạnh Lý Ngạn Thành, hạ giọng gấp rút nói:
"Bác, cháu muốn . . . muốn tham dự hôn lễ của chị Lâm Tuyết, lại sợ anh trai biết mà đau lòng!"
Lý Ngạn Thành liếc nhìn cô bé một cái,
cô gái nhát gan đến nói chuyện cũng không dám lớn tiếng này chưa bao giờ khiến ông ta chú ý đến, nhưng ông ta cũng không ghét Vân Đóa, chỉ là
một cô bé ôn nhu hoà thuận, tính tình cũng không ầm ĩ, chẳng giống con
gái bảo bối Lý Văn San, ba ngày không làm chút chuyện ầm ĩ mới thấy kỳ
quái.
Ông ta lập tức phất tay, nói: "Đi đi! Về sớm một chút là được!"
"Ôi!" Vân Đóa mừng rỡ, cuối cùng cô đã có thể đi xem Lâm Tuyết làm cô dâu đẹp cỡ nào!
Khách khứa tràn ngập
trong giáo đường, khi cha xứ chúc phúc, hai người trao nhau nhẫn cưới,
chú rể hôn cô dâu, hiện trường nổ ra tràng pháo tay mãnh liệt thật lâu
không dứt, nghi lễ kết hôn theo kiểu châu Âu kết thúc!
Tân khách đến chúc mừng thật sự rất đông, trong đầu khó hình dung nổi, Lâm Tuyết hoàn toàn không nhận ra ai.
Cô cứ cúi đầu, mặc kệ Lương Tuấn Đào dắt tay mình, đi qua những bề bộn trong hôn lễ.
Dưới chân không phải thảm đỏ thì là hoa tươi, tóm lại thời gian bước trên
sàn không nhiều lắm. Người đàn ông bên cạnh mặc âu phục thuần sắc trắng, thân thể cường tráng càng được tôn thêm - anh tuấn to lớn, người đàn
ông xuất sắc như thế, chỉ sợ so với minh tinh còn chói mắt hơn.
Lâm Tuyết khoác tay hắn, mặc hắn đưa mình đến bất cứ đâu, đáy mắt nhẹ hạ, khóe miệng cô bắt đầu cong lên hạnh phúc.
Bầu không khí hôn lễ náo nhiệt vui vẻ thu hút cô, khiến cô trong thoáng
chốc cảm thấy người đàn ông bên cạnh dường như có thể mang đến niềm hạnh phúc nhất trần đời cho mình.
Bàn tay to của hắn ấm áp hữu lực, cánh tay hắn kiên cố rộng lớn, ở cạnh hắn giống như đất rung núi chuyển cũng không cần sợ hãi.
Từ lúc quen biết đến lúc tiến vào lễ đường với Lương Tuấn Đào chỉ vẻn vẹn
ba tháng ngắn ngủi. Ba tháng - giữa lúc con người ta đang sống có lẽ chỉ là khung cảnh trong nháy mắt, còn đối với cô mà nói là từ thiên đường
đến địa ngục lại từ địa ngục nhảy vọt lên thiên đường.
"Tay em hơi lạnh!" Lương Tuấn Đào nghiêng mắt nhìn về phía cô, hắn thân mật ghé sát bên tai cô mà hỏi: "Sao rồi? Lạnh không?"
Hắn đối với cô thật sự quá tốt, Lâm Tuyết tìm không ra còn có chỗ nào chưa
đủ, đồng thời cũng ngạc nhiên vì sự cẩn thận và săn sóc này. Tay cô đột
nhiên lạnh hắn cũng có thể cảm thấy ư? Hơn nữa tại đây, là tiêu điểm
trung tâm, hắn đã không bị sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài ảnh hưởng mà
xem nhẹ bất cứ thay đổi nhỏ bé nào của cô.
Đúng vậy, vừa rồi nghĩ tới cảnh tượng đính hôn với Mạc Sở Hàn, Lâm Tuyết lại lạnh cả người,
chẳng qua so với cả người cứng ngắc trước kia, nay đã tiến bộ hơn rất
nhiều. Điều này cho thấy ảnh hưởng của Mạc Sở Hàn với cô càng ngày càng
nhỏ, cô dần dần thoát khỏi đoạn tình cảm suýt nữa đã hủy diệt bản thân
mình.
Nâng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô nhẹ mỉm cười, nói: "Không việc gì đâu, có anh ở bên , em không lạnh!"
Lời này đáng thưởng thức, Lương nhị thiếu ngẩn ngơ, giờ hắn mới nhận ra:
hóa ra bà xã mình cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt đấy chứ! Hắn không
khỏi cao hứng, dứt khoát thưởng cho cô một nụ hôn cổ vũ khen ngợi.
Thấy chú rể hôn cô dâu, người chung quanh đều ồn ào, yêu cầu hôn lần nữa!
"Bà xã, làm thế nào đây? Mọi người còn chưa nhìn đủ đó!" Lương nhị thiếu
khó xử nhìn bà xã mình xin chỉ thị: "Em muốn làm lần nữa không?"
Gò má Lâm Tuyết hiện lên hai rặng mây hồng, cô liếc hắn một cái, không nói câu nào.
Không nói gì chẳng khác gì ngầm thừa nhận, Lương Tuấn Đào ôm cô vào ngực, hôn lên môi cô lần nữa. Lần này không phải chuồn chuồn lướt nước, mà là
tình cảm mãnh liệt từ bốn phía.
"Huýt!" Tất cả mọi người uống
rượu bắt đầu hét lên, ra sức vỗ tay, pháo mừng nổ vang, mưa hoa đổ xuống đầy trời, mọi người đều nhiễm vui sướng hân hoan.
Khu vực đậu
xe trước cửa khách sạn Vân Hải đầy ắp, bãi đỗ xe ngầm 3 tầng cũng chật
ních, để đáp ứng sự tăng vọt về số lượng xe, Thiệu Kiệt đã cố tình thuê khu vực đỗ xe chung quanh với giá cao, lúc này mới xoa dịu được vấn đề
khó khăn.
Thiệu Kiệt nhịn không được tố khổ với Lãnh Bân: "Quá
đột ngột, nếu tiểu tử này thông báo sớm hôm nay kết hôn thì tôi đã có sự chuẩn bị trước. . ."
Lãnh Bân cười nói: "Đâu ai biết trước được, nghe nói thân thể Lương lão gia đã tốt hơn rồi, xem ra xung hỉ quả có tác dụng!"
"Thiệt hay giả vậy?" Khi Thiệu Kiệt cười rộ lên cũng rất gợi cảm mê người,
hắn ngăm đen đẹp trai, hình thành sự đối lập rõ nét với Lãnh Bân trắng
nõn tuấn mỹ, hai người đều là mỹ nam tử hiếm thấy thế gian khiến những
nữ nhân viên phục vụ và các tiểu thư chung quanh liên tiếp ao ước, quăng ra làn thu thủy. Chẳng qua đối với những thứ này Thiệu Kiệt đã thành
quen, coi như không khí, làm như không thấy, cứ tiếp tục tán gẫu cùng
Lãnh Bân: "Nghe nói ngày hôm qua nhìn không ổn, hôm nay kết hôn liền tốt lên rồi!"
Xưa nay Hà Hiểu Mạn luôn như như hình với bóng cùng
chồng, nghe bọn họ nói đến việc này, cũng chêm vào: "Anh còn không tin
ư, loại chuyện xung hỉ này đúng là khéo! Lương lão gia đã khá lên rồi!"
Bọn họ đang ngồi nói chuyện ở bàn trà điêu khắc bằng gỗ trong đại sảnh, đàm luận hôn lễ hôm nay của Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết.
Khách sạn Vân Hải cũng thuộc sản nghiệp trên danh nghĩa của tập đoàn Hoa
Hoàng, Thiệu Kiệt chính là thành viên ban giám đốc của tập đoàn này.
Việc buôn bán của Hoa Hoàng rất nhiều, bình thường anh ta không đích
thân tới đây.
Do hôm nay là ngày Lương Tuấn Đào kết hôn, xưa nay
giao tình giữa bọn họ sâu sắc, bắt đầu từ hôm qua, Lương Tuấn Đào đã đặt anh ta 1 vạn bàn tiệc hỉ, phỏng chừng muốn mở tiệc 3 ngày nên anh ta
liền đích thân qua đây sắp xếp, đúng lúc gặp hai người nhà Lãnh Bân,
liền ngồi xuống uống trà nói chuyện ở sảnh lễ tân.
Do khoảng cách bàn trà với khu lễ tân quá gần, vẻn vẹn chỉ cách một bức bình phong thủ công mỹ nghệ nên tiếng nói chuyện của nhân viên lễ tân truyền tới rất
rõ ràng.
Lúc này, nghe thấy nhân viên lễ tân nói với 1 cô gái:
"Rất xin lỗi, hôm nay khách sạn của chúng tôi không kinh doanh với bên
ngoài!"
"Nhưng ... !" Cô bé kia nhíu đôi mi thanh tú, dường như nghi ngờ: "Tôi nhớ rõ đúng là khách sạn này mà!"
"Chỗ chúng tôi hôm nay tổ chức tiệc cưới, đã bao hết, giám đốc dặn không
kinh doanh với bên ngoài!"Cô gái lễ tân lễ phép lạnh nhạt giải thích với đối phương.
"Các vị tổ chức tiệc cưới cho Lâm Tuyết và Lương
Tuấn Đào ư?" Cô bé không tha mà hỏi đến cùng: "Không phải là hai người
bọn họ sao?"
Nghe cô bé nói, còn nói ra tên hai vị kia, nữ nhân
viên lễ tân quan sát Vân Đóa lần nữa, miệng nói chuyện cũng khách khí
hơn chút: "Đúng vậy! Xin hỏi cô là khách quý tới tham dự tiệc cưới ư?
Xin đưa ra thiếp mời, chúng tôi lập tức bảo người sắp xếp chỗ ngồi cho
cô!"
Hà Hiểu Mạn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua tấm bình phong có
tính chất trang trí, nhìn cô bé nói chuyện ở trước khu vực lễ tân, rất
nhanh đã nhận ra đối phương, "Em biết cô ấy, hình như là bạn của Lâm
Tuyết đó! Tên . . . Vân Đóa!" Cô đứng dậy, nói với Thiệu Kiệt và chồng
mình: "Các anh tán gẫu đi, em qua xem!"
Đúng vậy, cô gái đang
thương lượng trước bàn lễ tân chính là Vân Đóa! Lúc này nghe người ta
hỏi thiệp mời của mình, cô không khỏi khó xử, bởi cô không có thiếp mời!
Trước đó, Lâm Tuyết đề nghị cô làm phù dâu, cô đã từ chối - bảo hôm nay bận
với tiệc sinh nhật anh trai, kết quả, để không làm cô khó xử, Lâm Tuyết đã không bảo người
đưa thiếp mời. Đương nhiên còn có tầng ý tứ khác,
Vân Đóa cũng hiểu, đại khái sợ Vân Thư Hoa thấy thiệp cưới tâm tình sẽ
mất vui.
Lâm Tuyết luôn lo lắng chu đáo, sợ làm Vân Thư Hoa nghi
ngờ mình định khoe khoang, hơn nữa quan hệ giữa cô và Vân Đóa thắm
thiết, chẳng qua là thông báo qua điện thoại, đâu có đưa thiếp mời đâu.
Thấy cô bé xấu hổ, Hà Hiểu Mạn bước lên phía trước, hòa nhã hỏi han: "Vân tiểu thư, cô đến tham gia tiệc hỉ sao?"
Vân Đóa quay đầu, thấy là Hà Hiểu Mạn, trong trí nhớ có chút ấn tượng, biết đối phương là bạn Lâm Tuyết, liền gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nhưng em . . . không có thiệp mời!"
"Không sao!" Hà Hiểu Mạn giới thiệu
Vân Đóa với nữ nhân viên lễ tân: "Vị này là Vân tiểu thư, là bạn của tôi và Lâm Tuyết, không mang thiếp cưới, cô lập tức bảo người sắp xếp một
chút!"
Không đợi nữ nhân viên phục vụ lên tiếng, Vân Đóa lắc đầu
liên tục, nói: "Không cần đâu! Em, không phải em tới dùng cơm, em chỉ
muốn nhìn chị Lâm Tuyết một chút, ngắm nhìn dáng vẻ cô dâu xinh đẹp của
chị ấy!"
"Ồ " Hà Hiểu Mạn hé miệng cười rộ lên, cô cảm thấy cô bé trước mắt quả thực ngây thơ đáng yêu, khí chất thuần khiết, nhất là
đôi mắt sáng kia, sạch sẽ đến mức không dính bất cứ hạt bụi nào. "Được
rồi, cô theo tôi!"
Vân Đóa vui sướng đi theo Hà Hiểu Mạn vào
thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, thỉnh thoảng lên tiếng trả lời câu hỏi của Hà Hiểu Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, thoạt nhìn rất
vui vẻ.
Ra khỏi thang máy rẽ vào một hành lang mới tới chỗ ngồi của cô dâu chú rể và một số vị lãnh đạo trong quân đội, chính trị.
Trước khi vào ghế lô phải đi qua cửa kiểm tra an toàn, vũ khí, kim loại trên
người, súng ống và tất cả đồ vật nguy hiểm đều sẽ bị phát hiện. Cho nên
đang lúc Vân Đóa nghe thấy tiếng cảnh báo sắc bén, những chiến sĩ cảnh
giới được võ trang đầy đủ trên mặt tràn đầy sự đề phòng đi về phía cô,
bảo cô lấy ra vật nguy hiểm trên người, cô bị dọa sợ run.
"Do chị sơ xuất!" Hà Hiểu Mạn vỗ trán, cười với Vân Đóa đã sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, nói: "Trước đó chị quên nói cho em biết,
không thể đem đồ vật bằng kim loại vào đây!"
Hóa ra là thế! Vân
Đóa cẩn thận lấy ra một hộp trang sức hình chữ nhật, bên trong là chiếc
kẹp tóc màu vàng thủ công, là quà kết hôn cô chuẩn bị tặng cho Lâm
Tuyết.
Kẹp tóc được lấy ra, cảnh báo cũng không vang lên, hóa ra
chỉ cần là đồ dùng bằng kim loại đều không thoát khỏi sự bắt giữ của tia x.
Khách tham dự tiệc rất nhiều, khách sạn Vân Hải bày mấy ngàn
bàn, nếu lần lượt đi mời rượu từng bàn, không thể nghi ngờ là một chuyện khổ sai!
Lương thủ trưởng săn sóc bà xã mình, không để cô chịu mệt, thương lượng với Thiệu Kiệt một hồi, đã tới video ăn mừng.
Khách quý trong ghế lô xa hoa là lão lãnh đạo quân bộ và chính trị có tầm ảnh hưởng lớn, trong đó có Lãnh Lệnh Huy. Lương Tuấn Đào quyết định gặp mặt mọi người ở đây.
Trước kính rượu mười mấy lão lãnh đạo, còn
nhận lời chúc phúc và quà tặng, sau đó mở màn hình, chào hỏi tất cả
khách khứa đến chúc mừng, nói lời cảm ơn, rồi tiếp tục cùng Lâm Tuyết
nâng chén, ngửa đầu uống cạn trước màn hình, coi như là mời tất cả tân
khách tham gia bữa tiệc.
Bên ngoài pháo mừng nổ đùng đoàng, tiệc
cưới chính thức bắt đầu, lúc này một vị quản lý ở sảnh lớn gõ cửa tiến
vào, lập tức đi đến bên cạnh cô dâu Lâm Tuyết, nhỏ giọng nói câu gì đó.
Lâm Tuyết vừa nghe liền mừng rỡ, vội vàng kéo Lương Tuấn Đào đang bận xã giao, "Này, Vân Đóa vừa đến, em ra ngoài xem!"
Người họ Lương nào đó quay đầu lại nhìn nhìn cô, cũng không phản đối, hỏi: "Anh đi cùng em nhé?"
"Không cần đâu, anh ở trong này tiếp lãnh đạo đi!" Lâm Tuyết nói xong liền đi theo vị quản lý kia ra sau ghế lô.
Vân Đóa và Hà Hiểu Mạn ngồi trên ghế sa lông ngoài phòng tiếp khách, thấy
Lâm Tuyết ăn diện trang điểm đi ra, nhất thời kinh động không thôi.
"Chị Lâm Tuyết!" Vân Đóa hoan hô một tiếng, như nai con chạy qua, giữ chặt
tay cô, cô bé vui vẻ dạo quanh một vòng. "Hi hi, chị thật đẹp a!"
Lâm Tuyết thấy trên khuôn mặt cô gái đang vui vẻ không có bất cứ điểm ưu
sầu và lo lắng nào, cô không khỏi có chút bất ngờ, nhưng vẫn cảm thấy
vui vẻ vì Vân Đóa. Cô hé miệng nhỏ cười hỏi: "Nói thật đi, có phải em
lén chạy đến không?"
Hôm nay là sinh nhật Vân Thư Hoa, Vân Đóa
đương nhiên phải giúp anh ta thu xếp, hiện tại dựa theo trình tự thông
thường còn chưa tới lúc chấm dứt, cô bé hẳn đã lén chạy tới.
"Không phải!" Nhắc tới việc này, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của Vân Đóa hơi
xịu xuống u sầu, "Anh trai và chị dâu em cãi nhau. . . nên kết thúc
trước thời hạn!"
Hóa ra là vậy! Lâm Tuyết lắc đầu, kéo Vân Đóa
ngồi xuống rồi nói với Hà Hiểu Mạn: "Sắp xếp cho em ấy ở cùng với mọi
người đi! Tôi và Tuấn Đào tiếp đãi xong sẽ qua!"
Hà Hiểu Mạn cười nói: "Đương nhiên rồi, không thành vấn đề! Chẳng qua, cô bé xinh đẹp
quốc sắc thiên hương như vậy, tôi thấy Thiệu Kiệt kia là sắc lang, đừng để lúc ăn cơm anh ta cũng nuốt luôn cô bé!"
Lâm Tuyết che miệng
cười rộ lên, biết Hà Hiểu Mạn và đám người Thiệu Kiệt đặc biệt gần gũi
thân quen, Thiệu tổng giám đốc trong truyền thuyết cũng từng theo đuổi
Hà Hiểu Mạn, nhưng từ khi Hà Hiểu Mạn gả cho Lãnh Bân, anh ta đã chết
tâm, rồi cưới em họ của Hà Hiểu Mạn, như vậy cả đời này liền có quan hệ
không thể gỡ bỏ.
Cuối cùng, dưới sự đề nghị của Hà Hiểu Mạn, ba
người cùng chụp ảnh. Lâm Tuyết ở giữa, hai người bọn họ ở bên cạnh, ba
khuôn mặt hoặc thanh lệ xuất trần, hoặc sáng diễm động lòng người hoặc
xinh đẹp tuyệt trần, thật sự mà nói tuổi trẻ quá tốt!
Cuối cùng
Vân Đóa vẫn dịu dàng từ chối lời mời dùng cơm, cô chỉ cần tận mắt thấy
Lâm Tuyết mặc áo cưới, tự tay tặng quà cho Lâm Tuyết là đã rất vui vẻ
rồi.
Mau chóng bước vào thang máy, Vân Đóa hài lòng định trở về
nhà. Lúc đến giữa đại sảnh, cô đột nhiên bị một người ngăn lại, đối
phương khách khí nói với cô: "Vân tiểu thư, xin dừng bước!"
Vân
Đóa ngẩng đầu, thấy người kia hơi quen mắt, cẩn thận nhớ lại, đúng là
Trương quản gia nhà họ Lương, lần trước ông còn tự tay đưa cô một tấm
thiệp mời, nghe nói Lương đại thiếu gia mời cô đi. Nhưng Vân Đóa làm
thế nào cũng không nhớ nổi vị Lương đại thiếu kia là người ra sao, cũng không nhớ ra giữa mình và anh ta có lui tới gì.
"Vân tiểu thư,
đây là Đại thiếu gia bảo tôi giao cho cô!" Trương quản gia tiến nhanh
tới một bước đưa cho Vân Đóa một phong thư, đồng thời chỉ chỉ cách đó
không xa, nói tiếp: "Xem xong thư, cậu ấy ở đó chờ cô!"
Vân Đóa
hoàn toàn không biết ông ta có ý gì, cô cầm thư, quay đầu nhìn theo
hướng Trương quản gia chỉ, bắt gặp một người đàn ông ngồi trong xe lăn
cũng đang nhìn về phía mình ở bên này.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông kích động, mà cô cũng mờ mịt không biết làm sao.
Dưới sự đốc thúc của Trương quản gia, Vân Đóa mở phong thư, rút lá thư bên
trong ra, vừa mở đã thấy .. oa, bút pháp rất mạnh mẽ, có thể sánh với
nhà thư pháp!
Bức thư chỉ có 2 câu ngắn ngủn, không đề tên cũng
không có phần đề chữ, càng giống một tờ giấy ghi chép hơn, mà ý tứ bên
trong hoàn toàn khiến cô không biết nói gì: Lâm Á Linh đã đi rồi! Em yên tâm, cô ta không trở về nữa, dù có trở lại, tôi cũng sẽ sai người đuổi
cô ta đi!
Thế này là có ý gì? Vân Đóa căn bản xem không hiểu.
Nâng lên đôi mắt nghi hoặc, nhìn trộm Lương đại thiếu ngồi trong xe lăn, đối phương cũng đang dò xét cô, thậm chí cô có thể thấy khóe miệng anh
ta hơi giương lên.
Người đàn ông rất anh tuấn, ngồi trong xe lăn
cũng khó giấu được dáng người to lớn và tướng mạo xuất chúng, sống lưng
thẳng, phong thái tự nhiên toát ra một loại tư thái hiên ngang.
Cô biết kia hẳn là khí chất đặc biệt của quân nhân, bởi cô đã tiếp xúc với không ít quân nhân bên cạnh. Nhưng . . . bọn họ biết nhau sao?
Bàn tay nhỏ bé nắm tờ giấy viết thư, cô do dự không chịu tiến lên.
"Vân tiểu thư, đại thiếu gia đuổi Lâm Á Linh đi rồi! Từ nay về sau cô không
cần lo lắng người đàn bà kia ức hiếp mình nữa! Hơn nữa đại thiếu gia
cũng đã thông suốt, nếu cô không tính toán chuyện này, cậu ấy cũng
nguyện ý bỏ qua thành kiến, một lần nữa tiếp nhận cô!" Trương quản gia
nhỏ giọng nói cạnh Vân Đóa.
Gì cơ? Cô hoàn toàn không hiểu a! Lâm Á Linh. . . Hình như có chút ấn tượng, hẳn là chị gái Lâm Tuyết! Bọn họ thế nào. . . Trong đầu cô dường như hiện lên những đoạn ngắn có chút mơ hồ vụn vặt , nhưng lại cực nhanh cực loạn, cô căn bản rất mơ hồ.
Đầu đau quá, Vân Đóa vươn tay vỗ vỗ trán, tờ giấy viết thư trắng muốt cũng
chầm chậm rớt xuống trên mặt đất."A!" Cô nói: "Đau đầu quá!"
"Sao rồi?" Trương quản gia vội vàng hỏi; "Cô không thoải mái sao? Tôi đưa cô tới bệnh viện nhé?"
"Không cần đâu!" Cô lảo đảo đi hai bước, cảm giác như bước trên mây, đột
nhiên mơ hồ nhẹ nhàng như mộng du."Tôi .. tôi phải về nhà!"
Nhìn
bộ dạng cô hẳn là không định chấp nhận sự bày tỏ của Lương đại thiếu
rồi! Sắc mặt Trương quản gia nhất thời hơi khó coi, ông ta nói: "Vân
tiểu thư, như vậy thật làm kiêu quá! Dù đại thiếu gia sai hay không,
hiện tại cậu ấy đã đuổi người đàn bà kia đi rồi, sau này cũng không tiếp tục để cô bị oan ức, cô còn gì chưa hài lòng chứ? Nhất định muốn cậu ấy đích thân đến giải thích với cô ư? Đâu phải cô không biết, đại thiếu
gia kiêu ngạo cỡ nào, sao cậu ấy có thể đến giải thích với cô chứ?"
Màng nhĩ Vân Đóa ong ong, hoàn toàn không nghe rõ Trương quản gia đang nói
cái gì, cô chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này. Nguy hiểm, nơi này nguy
hiểm! Giác quan thứ sáu phát ra cảnh báo, nói cô phải rời khỏi đây ngay!
Màng nhĩ ong ong cũng là một loại bảo vệ bản thân, Vân Đóa cảm thấy tin tức
đối phương truyền tới sẽ phá hủy thần trí mình lần nữa, cô liền từ chối
lắng nghe. Có lẽ trong lòng loáng thoáng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô từ chối nghe tiếp, từ chối suy nghĩ!
"Tôi phải về nhà!" Vân
Đóa khóc lên, cô đột nhiên bỏ chạy, trong khi Trương quản gia trợn mắt
há hốc mồm nhìn chăm chú, còn Lương đại thiếu ngạc nhiên giật mình ngưng mắt, cô hoảng hốt chạy bừa bỏ trốn mất dạng!
***
Dù Lương thủ trưởng săn sóc tỉ mỉ, tại hiện trường còn phát huy sáng tạo một số
điểm mới quan trọng để giảm bớt gánh nặng cho cô dâu nhưng hôn lễ long
trọng thế này, sau một ngày thể lực bị cạn kiệt là điều tránh không
được.
Xã giao thì không cần phải nói, chỉ nói tới việc không
ngừng phải thay quần áo trang điểm đã muốn đòi mạng rồi! Mỗi lần đổi một bộ quần áo sẽ thêm một lần trang điểm, Lâm Tuyết không nhớ rõ rốt cuộc
hôm nay mình đã thay bao nhiêu bộ y phục, cảm giác mặt mũi mình sắp
biến thành bảng pha màu rồi.
Thế cũng thôi, vấn đề là mỗi lần đối mặt với khuôn mặt tuấn tú mê người của Alan, cô cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhất là khi anh ta hữu ý vô tình nhẹ nhàng thở ra trên
mặt cô càng khiến cô phiền muộn.
"Anh đừng đứng gần tôi như vậy được không?"
Đến lúc chạng vạng, qua vô số lần đổi cách trang điểm, cuối cùng Lâm Tuyết không thể nhịn được nữa nhắc tới kháng nghị của mình.
"Tiểu thư, cánh tay tôi dài như vậy, đứng xa sẽ không đủ chạm đến mặt cô!" Alan chưng ra vẻ mặt vô tội, còn nhún vai.
Ròng rã một ngày, Lâm Tuyết không ngừng cùng người đàn ông này mặt đối mặt,
ngửi mùi nước hoa đàn ông trên người anh ta, quả thực là một loại dày
vò. Đàn ông cũngg có thể sửa sang đến mức thơm như vậy sao? Từ lúc quen
Lương Tuấn Đào đến nay, chưa bao giờ cô ngửi thấy trên người hắn có mùi
nước hoa, có lẽ đây là thói quen của quân nhân, không được dùng mùi lộn
xộn trên người, phòng khi có nhiệm vụ khẩn cấp sẽ dễ bị bại lộ.
Quân nhân vẫn tốt hơn! Thói quen cuộc sống tương đối hợp với cô! Lâm Tuyết
nhắm mắt, mặc kệ chuyên gia hoá trang dày vò, cô cũng không quản. Tốt
xấu gì cũng chỉ một ngày, hơn nữa lần này dày vò xong còn muốn đến bệnh
viện vấn an ông nội, nghiêm túc chải chuốt vẻ ngoài cũng là tôn trọng
ông cụ.
Lúc thay quần áo, cô không để ý, dù sao ngày này cô thay
không dưới mấy chục bộ rồi, đối với những bộ váy này cảm giác gần như đã bị tê liệt, thậm chí cũng không nhìn kỹ xem chính mình hiện tại đang
mặc loại trang phục nào.
"Tốt lắm!" Cuối cùng đã nghe thấy giọng nói hài lòng của Alan: "Quả nhiên cô vẫn hợp với loại trang phục này nhất!"
Lâm Tuyết mở to mắt, đứng lên, nhìn vào gương trang điểm, cô không khỏi
ngẩn ngơ, trời ạ! Cô hung hăng liếc Alan một cái, vô cùng phẫn nộ: "Vì
sao biến tôi thành bộ dạng này?"
Nghe thấy giọng nói bực bội của
Lâm Tuyết, tất cả mọi người đều chạy tới! Đỗ Hâm Lôi vội quan sát quần
áo Lâm Tuyết một hồi, lại thở dài kinh hãi lần nữa: "Quá đẹp! Lâm Tuyết, cô mặc đẹp đến mức không thể phản đối! Cô không hài lòng gì hả!"
Người khác cũng phụ họa không ngờ lại quá đẹp, từ trước đến giờ chưa thấy qua cô dâu xinh đẹp như vậy!
Lương thủ trưởng biết bà xã nổi giận liền nhanh chóng qua đây, hắn kéo cô vào lòng, cẩn thận xem xét, trong đôi mắt đẹp cũng không ngoại lệ mà hiện
lên kinh động "Rất đẹp! Bà xã, hóa ra em mặc sườn xám nhìn lại đẹp vậy!"
Đúng thế, hiện tại Lâm Tuyết đang mặc bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ, tóc dài
chấm vai, Alan đã nối tóc giả cho cô, tạo ra búi tóc vấn mây cao ngất.
Son môi đỏ thẫm, mắt ảnh cùng trang điểm duyên dáng đều dựng nên một
loại mỹ cảm vui mừng sôi động.
Lâm Tuyết dung mạo thanh tú, khí
chất thanh tao lịch sự, tạo hình trang phục cổ hoàn toàn hợp với cô, lộ
ra phong phạm và ý vị của tiểu thư khuê các thời dân quốc.
Nhưng
việc khiến cô phẫn nộ chính là: cách ăn mặc này giống với lúc cô mặc ở
Thu Cẩm Viên, đêm đó trước khi Mạc Sở Hàn đưa cô tới Hoàng Cung ngầm đã
bảo Alan chuẩn bị trang phục và đạo cụ giống bây giờ như khuôn đúc! Điểm duy nhất không giống chính là lần này Alan nối thêm tóc giả cho cô,
cuối cùng phiên bản tạo hình này đã khiến anh ta hài long, đạt tới cảnh
giới cao nhất, lại không có bất cứ khuyết điểm nào!
"Hủy đi cho
tôi!" Lâm Tuyết quá phẫn nộ rồi, cô buồn bực trừng Lương Tuấn Đào một
cái: "Từ đâu mà anh kiếm ra một kẻ tạo hình dở hơi cho em như vậy hả? Em ghét anh ta!"
Chưa thấy Lâm Tuyết tức giận như vậy trước mặt
mọi người bao giờ, bình thường cô luôn đem lại cảm giác nhã nhặn lịch
sự, nội tâm cho người khác, thất lễ thế này quả thực hơi hiếm thấy.
Lương Tuấn Đào không hiểu cách ăn mặc này vì sao chọc cô tức giận đến
thế, nhưng nếu bà xã không vui, hắn cũng không muốn ép cô, liền nói với
Alan: "Đổi đi!"
Đâu biết Alan cũng là người có cá tính, đối với
kiệt tác mình vừa lòng nhất, làm thế nào anh ta cũng không chịu động thủ phá hỏng! Alan lập tức nói với Lương Tuấn Đào: "Tôi không đổi! Tạo hình này hợp với cô ấy nhất, sao lại muốn đổi? Hừ! Không phải là tại đó Mạc
thiếu đã để cô ấy ăn mặc vậy ư? Tôi muốn nói, cô ấy đối với Mạc thiếu
vẫn là tình cũ khó quên! Nếu không sao lại để ý thế chứ!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người rất bất ngờ nhưng đồng thời cũng hiểu vì
sao đối với cách ăn diện này Lâm Tuyết lại phản ứng mãnh liệt như thế,
trong lúc nhất thời sắc mặt mọi người đều có chút quái dị.
Thật
lâu sau, khuôn mặt Lương Tuấn Đào hơi trầm xuống, hắn lên tiếng: "Tìm
chuyên gia hóa trang khác đến đây!" Đồng thời chỉ vào alan nói: "Anh,
mau đi đi! Nơi này không cần anh!"
"Hừ!" Alan phẫn nộ cười lạnh
nói: "Rõ ràng cách hóa trang này hợp với cô ta nhất, hai người các vị
đều vì không từ bỏ được chuyện đã qua mà không muốn thay đổi, chẳng lẽ
không cảm thấy ngại vì đang lừa mình dối người sao? Quản người khác làm
gì? Chưng ra mặt đẹp nhất của cô ta, chẳng lẽ do người đàn ông khác mà
Lương nhị thiếu không dám thưởng thức vẻ đẹp hiện tại của cô ta ư, quá
không tự tin đấy!"
Lương Tuấn Đào mím chặt môi, nâng mắt đối diện với Lâm Tuyết, hai người nhất thời đều không nói gì.
Lúc này, có cảnh vệ binh chạy qua thông báo, nói: "Lão thủ trưởng phái xe chuyên dụng đến, mời hai vị tân nhân cấp tốc lên xe!"
Chưa kịp đợi người ở đây kịp phản ứng, Lâm Tuyết liền hít sâu một hơi, nắm
chặt cánh tay Lương Tuấn Đào, bình tĩnh nói: "Đừng để ông nội sốt ruột
chờ, chúng ta đi thôi!"