Edit: Anh
_____________________
Cao Phỉ bắt đầu đỏ mặt.
Nhưng nếu đã là như vậy, cô cũng không làm ra vẻ mất hứng, thậm chí còn nhẹ nhàng đẩy tay Cố Nam Ngạn ra, thật sự chơi diễn trò dục từ còn nghêng.
Cố Nam Ngạn rõ ràng vô cùng hưởng thụ.
Cao Phỉ trở mình hết lần này đến lần khác, cuối cùng đầu gối cũng đau, cô ôm cổ Cố Nam Ngạn, ê ê a a, để anh ôm cô đến ghế sô pha bên cạnh.
Lúc bắt đầu trời vẫn còn sáng, lúc kết thúc bên ngoài trời đã tối.
Trong thùng rác là đôi tất mỏng trong suốt bị xé thành giẻ rách.
Cao Phỉ cuộn tròn như một con mèo lười, sắc mặt ửng hồng mà buồn ngủ, chỗ nào cũng không muốn động, hai người gọi cơm bên ngoài về ăn.
Bộ phim đã giải quyết ổn thỏa.
Cao Phỉ tiếp nhận bộ phim đại nữ chủ cổ trang tiên hiệp.
Đã đến lúc bắt đầu công việc.
Cao Phỉ tiến tổ sớm hơn Cố Nam Ngạn nửa tháng, bộ phim đại nữ chủ tiên hiệp, địa điểm quay phim là ở căn cứ điện ảnh Cổ Đông. Bộ phim điện ảnh của Cố Nam Ngạn chủ yếu nói về kháng chiến, một số cảnh quay chiến tranh cũng lấy bối cảnh ở thành phố Cổ Đông để quay.
Cao Phỉ tiến tổ sớm hơn Cố Nam Ngạn nửa tháng, nhưng Cố Nam Ngạn đã cùng cô bay đến thành phố Cổ Đông.
Ngắm nhìn tạo hình tiên khí phiêu phiêu của Cao Phỉ, Cố Nam Ngạn biết sự lựa chọn này không sai.
Phim tiên hiệp, đương nhiên không thể thiếu những cảnh đánh nhau bay tứ lung tung.
Cao Phỉ, địa nữ chủ của bộ phim, cảnh quay nhiều cũng nặng nhất, kịch bản chính là đã mấy trang dày ơi là dày rồi, cô là diễn viên đầu tiên tiến tổ trong đoàn phim, sau khi tiến tổ cũng không vội quay phim, mà trước tiên theo chỉ đạo võ thuật luyện các chiêu thức sẽ dùng đến trong quá trình quay phim, sau đó mỗi ngày ở trước phông xanh treo dây thép thực hành cảnh bay.
Cái này gọi là muốn chẻ củi phải mài đao.
Cố Nam Ngạn nhìn thấy xương hông Cao Phỉ mỗi ngày bị dây thép siết chặt đến bầm tím, trên người cũng bị va va đập đập trong lúc học võ thuật, khó tránh khỏi đau lòng.
Cao Phỉ nhìn thương tích của chính mình ngược lại rất kiên định: "Không sao đâu."
Lúc trước Cố Nam Ngạn diễn vai Lục Tuân, mỗi ngày bị dây thép treo trên nóc nhà bay tới bay lui, trên người cũng thường xuyên bị va va đập đập, đều đó là chuyện rất bình thường.
Nếu đã lựa chọn nghề này, như vậy liền phải chuyên tâm một chút.
Huống hồ cô còn có mục tiêu nhỏ.
Cố Nam Ngạn ôm Cao Phỉ ngủ.
Ngày hôm sau, Cao Phỉ không tập luyện treo dây cáp cũng không tập luyện võ thuật, mà đi đến một trang trại nuôi ngựa ở căn cứ điện ảnh.
Cưỡi ngựa là điều không thể thiếu trong các bộ phim cổ trang, Cao Phỉ muốn tập cưỡi ngựa.
Có diễn viên ở trên lưng ngựa cong người, thân ngựa lắc lư lắc lư chạy đi, những cảnh quay cận cảnh có thể dùng ngựa giả để thay thế, những cảnh quay xa thì dáng vẻ cưỡi ngựa chẳng đẹp chút nào.
Những con ngựa dùng để quay phim rất ngoan ngoãn, lúc quay phim trước kia Cao Phỉ đã từng cỡi qua ngựa, nhưng nó chỉ giới hạn ở loại có thể ngồi an định trên lưng ngựa và huấn luyện viên nắm dây cương trước mặt cô.
"Cơ thể nên đi theo tiết tấu của ngựa, này này, giữ lưng thẳng, không được còng lưng." Huấn luyện viên kiên nhẫn sửa lại tư thế đúng cho Cao Phỉ .
Huấn luyện di chuyển dây cương về trước, Cao Phỉ bám vào yên ngựa, ngựa rõ ràng chạy không quá nhanh, kết quả một đường chạy làm lục phủ ngũ tạng của cô thi nhau lệch ra khỏi vị trí vốn có.
Cơ thể chạy theo tiết tấu của ngựa?
Cô và con ngựa này không có cùng tiết tấu!
Cao Phỉ cố gắng điều chỉnh tư thế của chính mình, kết quả vẫn là ở trên lưng ngựa bị xóc đến đầu váng mắt hoa.
Một buổi sáng trôi qua.
Khi Cao Phỉ xuống ngựa, hai chân mềm nhũn, eo như bị bẽ gãy rồi nối lại vậy.
Trong giờ nghỉ trưa, huấn luyện viên kiên nhẫn an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ cần tập thêm vài ngày là được".
Cao Phỉ gật đầu: "Được."
Cô vừa trả lời, vừa duỗi tay che bụng mình lại.
Tính ngày thì có vẻ như kỳ kinh nguyệt của cô sắp đến rồi, mấy ngày nay thỉnh thoảng bụng sẽ bất thình lình bắt đầu đau.
Đặc biệt là sau những cú xóc mạnh hoặc cường độ vận động lớn.
Cao Phỉ đi vào nhà vệ sinh, nhưng quần vẫn còn sạch sẽ.
Dì cả không đến.
Cũng may, buổi trưa nghỉ ngơi một lúc, lát sau không đau nữa.
Buổi chiều luyện tập so với buổi sáng cường độ còn lớn hơn.
Huấn luyện viên đưa dây cương cho Cao Phỉ, muốn cô trực tiếp cưỡi ngựa chạy chầm chậm.
Chạy chậm là lúc xóc nhất.
Cao Phỉ cảm thấy gió thổi trên mặt, cẩn thận nhớ lại động tác cần thiết mà huấn luyện viên dạy, lập tức giẫm đạp, mông hơi hơi nâng lên, cơ thể theo tiết tấu của ngựa vận động, cố gắng làm cho người và ngựa hòa vào làm một.
Cao Phỉ một mình cưỡi ngựa chạy hai vòng.
Hướng dẫn viên khen sự tiến bộ vượt bậc của cô, một chút là thông.
Cao Phỉ cười ha ha hai tiếng: "Cám ơn thầy."
Huấn luyện viên nhẹ nhàng vỗ vỗ mông ngựa: "Chạy thêm hai vòng nữa đi, cùng Tiểu Phi quen thuộc hơn nữa, lát nữa chạy sẽ càng nhanh hơn."
Tiểu Phi là tên ngựa.
Cao Phỉ gật đầu, đang muốn kẹp bụng ngựa để Tiểu Phi chạy đi, đột nhiên, cô cảm thấy bụng dưới đau nhói.
Lần này đau so với buổi trưa rõ ràng hơn.
Cao Phỉ nhíu mày, khom lưng, nhịn không được rên lên một tiếng.
Cô cắn chặt răng, còn nghĩ rằng cơn đau này một lát rồi sẽ dần dần qua đi, kết quả cơn đau không qua đi, ngược lại càng ngày càng đau.
Huấn luyện viên nhìn thấy sắc mặt Cao Phỉ không đúng, ẩn ẩn trắng bệch, vội hỏi: "Làm sao vậy?"
Cao Phỉ biết bây giờ tuyệt đối không thể chạy được nữa, chật vật xuống ngựa, một tay che bụng dưới, một tay vịnh lấy cánh tay của huấn luyện viên đang duỗi ra: "Thầy, tôi có chút không thoải mái."
Hướng dẫn viên nhìn Cao Phỉ không ngừng ôm bụng: "Bụng không thoải mái? Bụng đau?"
Cao Phỉ gật đầu: "Ừ."
Huấn luyện viên vội vàng đỡ Cao Phỉ ngồi trên ghế đá bên ngoài, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi, còn đau không? Đỡ hơn chút nào không?"
"Có phải kỳ kinh nguyệt không?"
Cao Phỉ yếu ớt gật đầu.
Hướng dẫn viên: "Tôi đi lấy cho cô ít nước ấm."
Cao Phỉ ngồi trên ghế ôm bụng.
Cô còn nghĩ cơn đau này sẽ giống buổi trưa qua một lúc sẽ hết, kết quả không hết, thậm chí bắt đầu đau đến mức cô đúng ngồi không yên.
Cô lúc trước tới kỳ kinh nguyệt cũng đau, nhưng cũng không có đau dữ dội như vậy.
Hơn nữa Cao Phỉ đột nhiên cảm thấy, loại đau đớn này và đau bụng kinh, có vẻ không giống nhau.
Trong kỳ kinh, toàn bộ bụng dưới và tử cung đều bị đau, còn loại đau này là đến từng đợt từng đợt, đau ơi là đau, như có thứ gì đó sắp biến mất khỏi cơ thể cô.
Hướng dẫn viên bưng cốc nước ấm trở về, nhìn thấy Cao Phỉ đau đớn đến mức mặt hoàn toàn không còn chút máu.
"Nước ấm, nước ấm." Hướng dẫn viên vội vàng đem nước ấm đến chỗ Cao Phỉ.
Cao Phỉ không nhận cốc nước nóng, bắt lấy cổ tay hướng dẫn viên: "Thầy, tôi cảm thấy tôi cần phải ... đến bệnh viện."
Hướng dẫn viên bị sắc mặt của Cao Phỉ dọa sợ, nhanh chóng bấm số 120.
...
Khi Cố Nam Ngạn nghe tin Cao Phỉ được đưa đến bệnh viện, anh đang nói chuyện với đạo diễn về bộ phim mới trên điện thoại.
Rất lâu sau cuộc gọi từ bệnh viện mới được thông qua.
Cố Nam Ngạn nhận điện thoại của bệnh viện, nghe được vài câu, sắc mặt bỗng chốc thay đổi, liền nắm lấy chìa khóa xe điên cuồng chạy ra ngoài cửa.
Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Cổ Đông.
Phòng cấp cứu
Các bác sĩ và y tá thay đổi hết đợt này đến đợt khác.
Từ khi bắt đầu phẫu thuật tổng quát, đổi thành khoa sản phụ.
Khi Cố Nam Ngạn vội vã chạy đến, còn chưa vào phòng bệnh, bác sĩ nhìn thấy giữ anh lại.
CP quốc dân, không hỏi cũng biết người đàn ông này là người nhà của Cao Phỉ.
Bác sĩ đem bút cắm vào túi áo blouse trắng: "Cậu là người nhà của Cao Phỉ, có một vài tình huống trước tiên tôi phải nói rõ cho cậu biết."
Cố Nam Ngạn trả lời một tiếng "vâng", sốt ruột nhìn về hướng phòng bệnh, sau đó đi theo bác sĩ vào văn phòng của bác sĩ trước.
Sau khoảng mười phút, người đàn ông bước ra.
Trên mặt không còn vẻ sốt ruột như lúc mới đến, cả người thất hồn lạc phách, giống hồn lìa khỏi xác.
Cố Nam Ngạn chậm rãi đi đến phòng bệnh của Cao Phỉ l.
Cánh cửa khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy vào, thấy Cao Phỉ đang ngồi trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt luôn nhìn chăn bông của bệnh viện, vẻ mặt đờ đẫn, tay phải từ trong chăn duỗi ra, với những giọt nước đọng trên đó.
Cố Nam Ngạn hắc giọng nói gọi một tiếng : "Cao Phỉ ."
Cao Phỉ nhìn sang.
Cố Nam Ngạn lao đến trước giường bệnh.
Mặt Cao Phỉ đang đờ đẫn đột nhiên sống lại, nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, nước mắt trong nháy mắt lập tức trào ra.
Cố Nam Ngạn nắm chặt bàn tay không truyền nước biển kia của Cao Phỉ.
Cao Phỉ khóc lóc nói: "Em không biết, em thật sự không biết hu hu hu hu hu..."
Cố Nam Ngạn nắm chặt tay Cao Phỉ, nhắm mắt lại, nhớ lại những gì bác sĩ vừa nói ở văn phòng bác sĩ.
Đã mang thai, sau đó hiện tại có nguy cơ sinh non.
Tình huống khá nghiêm trọng.
Kết thúc cuộc trò chuyện, bác sĩ hỏi anh: "Đứa bé này, hai người giữ hay không giữ?"
Cao Phỉ chưa bao giờ khóc thảm thiết như thế, cô hoảng loạn lắc đầu: "Xin lỗi, là em không tốt hu hu hu hu hu, xin lỗi..."
Cố Nam Ngạn cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại.
Anh ngồi cạnh giường bệnh của Cao Phỉ, đè cánh tay cô lại phòng ngừa trong lúc kích động cô lộn xộn, gọi tên cô: "Cao Phỉ, Cao Phỉ ."
Cao Phỉ hơi dừng khóc, chỉ là tiếng khóc cũng lặng lẽ hơn, những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Cố Nam Ngạn cổ họng nghẹn ngào, vươn tay lau nước mắt trên mặt Cao Phi: "Không trách em, một chút cũng không trách em, trách anh."
Hai người mỗi lần làm đều sử dụng biện pháp an toàn, nhưng có đôi khi chính là như vậy, nhân sinh tựa hồ như không có chuyện gì là không thể xảy ra.
Cố Nam Ngạn tự trách bản thân vì không nhớ kỳ kinh nguyệt của Cao Phỉ, kinh nguyệt của cô luôn rất chuẩn, theo lí mà nói thì mấy ngày này vừa đúng kỳ kinh nguyệt đến nhưng không đến, anh nên cảnh giác mới đúng.
Anh lại không cảnh giác, tùy ý để Cao Phỉ mấy ngày nay treo dây cáp, học võ thuật, thậm chí cưỡi ngựa.
Cố Nam Ngạn thật vất vả mới đem cảm xúc của Cao Phỉ ổn định lại.
Cao Phỉ vẫn khóc nức nở.
Vào giờ ăn tối, Cố Nam Ngạn đưa cháo lên môi Cao Phỉ.
Cao Phỉ khẽ mở môi, một lúc sau mới ăn một miếng.
Cố Nam Ngạn cho cô ăn cháo xong.
Anh nhìn những giọt nước trên tay của Cao Phỉ, không biết mở miệng như thế nào, đi hỏi cô câu hỏi kia.
Hỏi cô đứa con này, muốn, hay là không muốn?
Anh nhớ cách đây không lâu, Cao Phỉ rúc vào lòng ngực anh, cùng anh nói qua tương lai của hai người.
Hai người nói đến có con.
Cô nói cô muốn đợi thêm một thời gian nữa, cùng anh ước định 5 năm, khi anh 32 tuổi, nhất định có thể làm cha.
Cố Nam Ngạn lặng lẽ thu dọn bát đĩa và ngồi xuống bên cạnh giường của Cao Phỉ.
Lúc ở văn phòng bác sĩ, bác sĩ bảo phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt.
Không cần sợ rất đơn giản, ngày mai là có thể làm phẫu thuật.
Nhưng điều đó không hề dễ dàng, Cao Phỉ cần phải tịnh dưỡng giữ thai, hơn nữa khả năng giữ thai đến cuối cùng, vẫn không thể giữ lại được.
Tình huống cô có nguy cơ sinh non trước thời gian sinh khá nghiêm trọng.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, nước biển từng giọt từng giọt tí tách rơi.
Cố Nam Ngạn thậm chí nhất thời không biết phải đối mặt như thế nào, đứa bé này ngoài ý muốn mà đến, khiến người ta trở tay không kịp.
Chính là làm rối loạn hết tất cả những
dự tính, sắp xếp của hai người như vậy.
Anh vẫn chưa có cầu hôn, hai người còn chưa kịp lãnh chứng, Cao Phỉ thậm chí mới nhận bộ phim mới, mới tiến tổ.
Cố Nam Ngạn nhỏ giọng mở miệng: "Phỉ Phỉ."
Cao Phỉ hai mắt sưng đỏ: "Ừ."
Cố Nam Ngạn nhìn mắt của Cao Phỉ, nắm lấy tay trái của cô, yết hầu lên xuống, cuối cùng hỏi, "Đứa bé này ... em có muốn không?"
Cao Phỉ giông như nghe đến ngơ luôn.
Cô nhớ lúc trước chính mình cùng Cố Nam Ngạn nói qua, cô muốn đợi thêm một thời gian, 5 năm.
Cho nên, hiện tại anh mới hỏi cô như vậy, hỏi cô muốn giữ lại không, hỏi cô muốn giữ lại sinh mệnh bé nhỏ này không.
Hốc mắt Cao Phỉ lập tức chứa đầy nước mắt, bảo vệ bụng nhỏ : "Con của em, sao em lại không cần."
Cô không phải là một người mẹ tốt, bé con đến chính mình lại hồn nhiên không biết, thậm chí còn cả ngày lăn lê bò lết, ngã trên mặt đất, thậm chí còn ở trên lưng ngực xóc tới xóc lui..
Tuy nhiên chính là như thế, bé con cũng rất kiên cường, không rời bỏ cô.
Cao Phỉ nhớ lại cơn đau vào buổi chiều, giống như có thứ gì đó sắp biến mất khỏi cơ thể mình.
Nỗi đau mà bé con phải chịu lúc đó, nhất định so với cô còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần.
Tuy nhiên, bé con lại dùng hết tất cả sức lực để bắt lấy cơ thể của người mẹ.
Một sinh mệnh nhỏ bé ngoan cường như vậy, liều mạng muốn ở lại như vậy, sinh mệnh bé nhỏ bên trong cơ thể cô, sao cô có thể nhẫn tâm như thế mà từ bỏ bé con của cô đây.
Cố Nam Ngạn nghe xong vành mắt gần như đỏ lên, anh ôm lấy Cao Phỉ, nói chắc nịch vào tai cô: "Được, chúng ta giữ lại."
...
Chuyện mang thai của Cao Phỉ không có được biết đến rộng rãi, công tác bảo mật của bệnh viện rất tốt.
Mọi người chỉ biết, Cao Phỉ, nữ chính ban đầu của bộ phim truyền hình đại nữ chủ tiên hiệp, vốn dĩ đã tiến tổ, kết quả đột nhiên không biết vì nguyên nhân gì mà không diễn nữa, trở về thành phố B.
Thành phố B, ở một bệnh viện phụ sản tư nhân nào đó.
Cao Phỉ nằm trên giường, tay trái truyền nước biển.
Nhìn kỹ, trên mu bàn tay của cô đầy vết kim tiêm cũ và mới.
Cố Nam Ngạn ở bên cạnh giường bệnh, kiên nhẫn gọt táo.
Động tác gọt táo của anh rất ưu nhã, lưỡi dao chuyển động, lớp vỏ táo mỏng dần từng chút một, nhưng vẫn không ngừng.
Cao Phỉ nghiêm túc nhìn Cố Nam Ngạn gọt táo.
Cố Nam Ngạn gọt vỏ táo, cắt một miếng đưa vào miệng Cao Phỉ.
Cao Phỉ ăn xong gật gật đầu: "Ngọt."
Cố Nam Ngạn cười.
Anh cắt tất cả táo thành từng miếng nhỏ cho vào chén, vừa cắt vừa nói: "Bên đoàn phim anh đã nói với họ rồi, không sao đâu."
"Cũng may vẫn chưa chính thức khai máy."
Anh đang nói về bộ phim đại nữ chủ tiên hiệp đáng lẽ Cao Phỉ phải tham gia tiến tổ.
Nữ chính tạm thời sức khỏe xảy ra vấn đề, muốn từ chối vai diễn.
Cố Nam Ngạn đã đến để giải thích tình hình với nhà sản xuất, đó không phải là tạm thời chạy trốn, mà vì lý do sức khỏe nên không diễn được, đã xin lỗi, và bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nhà sản xuất bày tỏ đã hiểu, cũng may còn chưa chính thức khai máy, hiện tại đang tìm nữ chính mới.
Chuyện mà Cao Phỉ vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng an tâm, gật đầu: "Được."
Cô ở lại bệnh viện ở thành phố Cổ Động hai ngày liền chuyển về bệnh viện ở thành phố B, trước sau cô đã nằm viện hơn mười ngày.
Bác sĩ cho biết tình hình đã chuyển biến tốt.
Chỉ là mấy ngày này vẫn nên ít xuống giường, phạm vi hoạt động không thể vượt qua phòng bệnh, qua một thời gian kiểm tra không có vấn đề gì, mới có thể thực sự ổn định.
Phim của Cao Phỉ đã đẩy đi, mà phim mới của Cố Nam Ngạn vài ngày nữa lập tức phải khai máy.
Trước đó Cố Nam Ngạn cũng muốn đẩy đi, nhưng Cao Phỉ không đồng ý.
Phim này chính là lễ vật dâng tặng, bao nhiêu người ở tuyến đầu muốn cướp đi, sao có thể đẩy được.
"Em sẽ tự chăm sóc tốt chính mình và bé con." Cao Phỉ che bụng nhỏ lại nói với Cố Nam Ngạn.
"Anh không đi em cùng với bé con sẽ không yên tâm." Cao Phỉ lại chu miệng lên.
Cố Nam Ngạn không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Ngày mốt anh phải khai máy.
Trước đây, Cố Nam Ngạn trước khi phim mới khai máy đều sẽ đến đoàn phim trước hai ngày, hiện tại, chiều ngày mốt là chính thức khai máy, sáng ngày mốt Cố Nam Ngạn mới mua vé máy bay.
Cố Nam Ngạn vừa cho Cao Phỉ ăn táo vừa nói: "Anh đi đây, sẽ có hộ lý và cô nhỏ của anh đến chăm sóc em."
"Hai ngày nữa cha mẹ anh cũng sẽ về."
Cao Phỉ: "Cô nhỏ?"
Cố Nam Ngạn gật đầu: "Anh và cô nhỏ tình cảm khá tốt, lúc anh còn nhỏ, ngoài bảo mẫu, cô nhỏ đã chăm sóc anh rất nhiều."
Giống như nhìn thấu Cao Phỉ đang lo lắng điều gì, Cố Nam Ngạn lại nói: "Đừng sợ, cô nhỏ rất dễ sống chung."
Cao Phỉ nhếch miệng cười một chút: "Ồ."
Sau khi Cao Phỉ ăn xong táo mà Cố Nam Ngạn gọt cho mình ăn, nước biển truyền cũng sắp xong.
Hai người bấm chuông gọi y tá, đây là chai nước biển cuối cùng cần truyền trong ngày hôm nay, Cao Phỉ dùng tâm bông đè chỗ bị kim tiêm đâm lúc truyền, y tá lấy chai nước biển vừa truyền ra.
Truyền nước biển xong, Cao Phỉ đã có được tự do ngắn ngủi trong một ngày.
Cô duỗi cái eo nhỏ lười biếng một chút, giống như thường lệ nói với Cố Nam Ngạn: "Em muốn xuống giường đi một chút."
Bác sĩ nói phạm vi hoạt động là ở trong phòng bệnh, mỗi ngày có thể đi bộ đơn giản vài phút, cái này đối với người hầu hết thời gian đều nằm trên giường bệnh như Cao Phỉ mà nói, có thể xuống giường được mấy phút là đã đáng quý lắm rồi.
Cố Nam Ngạn : "Được."
Anh mang giày cho Cao Phỉ, sau đó đỡ Cao Phỉ bước đi một cách chậm rãi.
Cao Phỉ thích nhất cửa sổ ở trước phòng bệnh.
Bệnh viện tư nhân có một không gian yên tĩnh, từ cửa sổ có thể nhìn thấy đây không phải là một tòa nhà cao tầng, mà là một khu vườn nhỏ tinh tế.
Cao Phỉ đi tới bên cửa sổ, chống tay lên thành cửa sổ, hít thở không khí bên ngoài.
Cố Nam Ngạn để Cao Phỉ đứng trước cửa sổ, nói, "Anh đi nhà vệ sinh cái."
Cao Phỉ gật đầu: "Đi đi."
Cô đứng trước cửa sổ, nhìn khung cảnh xanh tươi của khu vườn nhỏ bên ngoài.
Sau đó, một quả bóng bay từ bên dưới bay lên, bay đến cửa sổ của Cao Phỉ rồi dừng lại.
Cao Phỉ nghĩ quả bóng bay này từ trong tay đứa bé nào đó bay đến, đưa tay ra đón lấy.
Cô nhìn xuống cầu thang, không nhìn thấy đứa bé nào ném bóng bay.
Cao Phỉ nắm chặt sợi dây quả bóng bay.
Cô rất vui vì hôm nay nhặt được một quả bóng bay, một lúc sau đó, một quả bóng bay khác bay tới.
Vẫn bay đến bên cửa sổ của cô.
Cao Phỉ tiếp tục đón lấy.
Nhìn xuống lầu vẫn không thấy chủ nhân của nó.
Từ từ, ngày càng nhiều bóng bay bay tới.
Cao Phỉ trong tay nắm được rất nhiều bóng bay, màu đỏ, xanh, vàng, cực kỳ đẹp.
Khi cô đã cầm đủ bóng bay trong tay, Cao Phỉ nhìn thấy không biết từ lúc nào, có rất nhiều bóng bay cùng lúc bay lên trời, hôm nay bầu trời trong xanh lạ thường, những quả bóng bay đủ màu sắc bay lên trời, đẹp như một câu chuyện cổ tích.
"Woaaaa." Cao Phỉ ngẩng đầu.
Các bệnh nhân và bác sĩ khác trong cùng tòa nhà cũng nhìn thấy cảnh này và chạy đến cửa sổ.
Không ít người còn chụp hình.
Cao Phỉ nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Cô cầm trên tay những quả bóng bay quay đầu lại, nhìn thấy Cố Nam Ngạn xuất hiện.
Trong tay anh là một bó hoa.
Cao Phỉ ngay lập tức hiểu ra.
Là cầu hôn.
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phỉ, người vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân.
Những chùm bóng bay đủ màu sắc trên tay khiến cô trông có sức sống hơn rất nhiều.
Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cầu hôn trong bệnh viện, anh đã nghĩ rất nhiều địa điểm và bối cảnh cho màn cầu hôn, nhưng kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi.
Cũng không thể để bụng Cao Phỉ bắt đầu lớn mới nói được.
Cho nên, chỉ có thể là ở trong bệnh viện.
Anh biết cô không thích bị công chúng dòm ngó, bị mọi người nhìn chằm chằm, cho nên hiện tại, khi mọi người đều bị bóng bay trên bầu trời làm cho kinh ngạc cuốn đi, thế giới chỉ còn hai người bọn họ.
Cố Nam Ngạn đi đến trước mặt Cao Phỉ.
Anh quỳ một gối xuống và lấy nhẫn từ trong túi ra.
Từ khi Cao Phỉ xoay người lại đến khi nhìn thấy trong tay Cố Nam Ngạn đang cầm bó hoa thì đã bắt đầu cười, hiện tại nhìn thấy Cố Nam Ngạn đang quỳ trước mặt cô, lấy chiếc nhẫn ra, mỉm cười hạnh phúc, thậm chí còn nheo mắt lại.
Hai người nhìn nhau, Cố Nam Ngạn cũng theo Cao Phỉ mà mỉm cười.
Ánh nắng mặt trời dừng ở trên người hai người.
Cố Nam Ngạn cười nói, "Cho nên tiểu thư Cao Phỉ, cô có nguyện ý lấy tôi không?"
Truyện convert hay :
Tu La Võ Thần