Editor: Chi Chi
Nhiều tiền có thể bao nuôi anh không?
Từ Qua nuốt nước bọt, cổ họng hơi khô, rốt cục không dám nói ra lời này. Cô vẫn chưa có gan nói giỡn với Lục Thịnh, quan hệ của bọn họ chỉ là cấp trên cấp dưới.
Từ Qua chẳng quan tâm đến thể diện mỉm cười: “Điều kiện của khu này không tệ, nhà ở lại khó kiếm nên tôi đưa tiền đặt cọc trước để anh đỡ phải bận rộn đi tìm nhà. Tiền vẫn do anh bỏ, chủ thuê không thu nhiều tiền của anh chứ?”
Lục Thịnh gật đầu: “Suy nghĩ rất chu đáo.”
“Đồng nghiệp giúp đỡ lẫn nhau, Đội trưởng Lục không cần khách sáo.”
Lục Thịnh che dấu cảm xúc, thản nhiên nói: “Ừ, đồng nghiệp.”
Lúc nãy Từ Qua thật sự lúng túng đến tê cả da đầu, sau một hồi nói nhảm thì đỡ căng thẳng hơn nhiều: “Chung cư này rất gần đơn vị, thiết bị đầy đủ, chuyện tìm nhà thường có thể gặp chứ không thể cầu. Nếu anh không hài lòng có thể tìm nhà khác, chủ nhà ở đây rất dễ tính.”
Quan trọng nhất là anh đang ở lầu trên nhà cô! Ở gần quan được ban lộc! Cô muốn tán tỉnh anh!
Lục Thịnh đút một tay vào túi: “Rất tốt, đi ngủ sớm đi.”
Xoay người rảo bước rời đi, Từ Qua nghe được âm thanh của thang máy, nỗi lòng lo lắng dần dần vơi xuống. Cô vội vàng đóng cửa lại rồi khóa trái, vào phòng ngủ ngã mạnh xuống giường.
Cô ngất xỉu là do thức đêm liên tục, chảy máu cam chỉ là cọng rơm cuối làm gãy lưng con lạc đà* mà thôi.
Cọng rơm cuối làm gãy lưng con lạc đà: đây là một câu ngạn ngữ, nghĩa của nó tương tự với câu “Một giọt nước làm tràn ly”. Nguồn gốc của câu bắt nguồn từ câu chuyện sau: Vào thế kỷ 19 ở Ả Rập, có một người nông dân có một con lạc đà rất nghe lời, ông muốn biết con lạc đà có thể chuyển hết đống rơm lớn không, nên khi đã chất đủ rơm ông vẫn liên tục bỏ thêm vào. Trước khi bỏ cọng cuối cùng lên con lạc đà vẫn đứng vững, sau khi bỏ thêm cọng rơm cuối cùng, con lạc đà đã ngã xuống rồi chết.
Lục Thịnh chủ động cho cô nghỉ, Từ Qua ngủ một mạch đến gần trưa ngày hôm sau mới tỉnh, cô rời giường lau dọn vết máu trong nhà. Vừa dọn dẹp sạch sẽ thì Thẩm Thiến gọi điện thoại đến, Từ Qua ngồi trên ghế sô pha bắt máy: “A lô?”
“Cô thế nào rồi Từ Qua? Sao hôm nay lại xin nghỉ ốm vậy?”
Lục Thịnh nói sao? Từ Qua sờ cổ: “Di chứng thức đêm.”
“Anh Trịnh nói trưa nay sẽ đến thăm cô, cô cần mua gì không?”
Không thể để bọn họ chạy đến cái ổ nhỏ của mình, Từ Qua bật dậy: “Tôi đã khỏe rồi, không cần đến thăm đâu, ngày mai tôi sẽ đi làm.”
“Chúng tôi đã mua trái cây rồi, trưa nay sẽ qua nhà cô ăn cơm.” Thẩm Thiến nói: “Tôi gọi điện thoại chỉ để báo cho cô biết thôi, lát nữa chúng tôi sẽ đến.”
Thẩm Thiến cúp điện thoại, Từ Qua há to miệng, cô nàng Thẩm Thiến ngứa da à?
Cô cầm điện thoại di động lên vừa định gửi tin nhắn cho Trịnh Húc thì Trịnh Húc đã nhắn tin cho cô: “Trưa nay sẽ đến thăm em.”
Từ Qua ngã xuống sô pha, phiền não. Cô quay lại phòng thay quần áo thành áo sơ mi quần dài mới ra ngoài. Cô không biết nấu cơm, có tới đây cũng chỉ gọi đồ ăn bên ngoài, Thẩm Thiến lại mơ tưởng hão huyền, muốn xem cô nấu ăn.
Từ Qua vừa nghĩ đến nấu ăn thì lập tức liên tưởng đến Lục Thịnh, anh thế mà biết nấu ăn. Từ Qua không kìm chế được mỉm cười, không những ngoại hình đẹp, ngón tay thon dài mà còn biết cả nấu ăn.
Đây mà là người sao? Là thần mới đúng!
Bây giờ thần đang ở lầu trên nhà cô, Từ Qua quả thực muốn nghẹt thở.
12 giờ 30 phút, Trịnh Húc gọi điện thoại đến, Từ Qua vội vàng đi xuống đón bọn họ, mới vừa đi tới cổng đã thấy Trịnh Húc lái xe vào, Từ Qua vẫy tay.
Trịnh Húc đỗ xe, quan sát Từ Qua, cô mặc áo sơ mi trắng, quần kaki, dáng người cao gầy. Mái tóc ngắn nhẹ nhàng thanh thoát, một tay đút túi quần, sống lưng thẳng tắp.
“Anh Trịnh, em thật sự không sao, làm phiền mọi người đến đây.”
Trịnh Húc che miệng ho khan, dời ánh mắt, xách một túi trái cây lớn từ trong xe ra: “Đồng đội bị ốm, chúng ta là anh em đồng nghiệp, sao có thể không đến thăm. Em ở tòa nhà nào? Bọn anh còn chưa đến nhà em bao giờ.”
Thẩm Thiến phụ họa thêm: “Đúng đấy, cô đến Thành phố C đã hơn một năm, chúng tôi vẫn chưa đến thăm nhà cô.”
“Bên này.” Từ Qua nhìn túi hoa quả trong tay Trịnh Húc, cô vội vàng tiến lên cầm lấy: “Để em xách cho.”
Trịnh Húc đẩy tay Từ Qua: “Thôi để anh, trông em hệt như người gió thổi qua liền ngã, em xách nó có đi được không?”
Thẩm Thiến đi theo Từ Qua vào thang máy, Lưu Dương đi đằng sau vẫn đang nghe điện thoại, không rảnh nói chuyện với Từ Qua.
“Hôm nay Lâm Phong trực ban nên không đến được.”
“Không cần phải đến đâu, em thật sự không sao.”
“Đậu xanh, ở trong thang máy không có tín hiệu.” Lưu Dương chửi tục, cau mày, dáng vẻ bực bội: “Sao cái tin nhắn này vẫn chưa gửi được nữa.”
Từ Qua liếc nhìn giao diện Wechat trên màn hình điện thoại, anh ta cãi nhau với bạn gái à?
“Đội trưởng Lục cũng ở tòa nhà này à?” Ánh mắt Thẩm Thiến sáng ngời, mang theo ý cười nhìn Từ Qua: “Tôi nhớ cô đã nói Đội trưởng Lục đang tìm nhà, ở cùng chung cư với cô.”
“Tầng mười ba.” Từ Qua chỉ chỉ phía trên, cô không thể để người khác nhìn ra trong lòng mình có quỷ, nhất định phải thản nhiên như không.
“Căn hộ độc thân?”
Từ Qua gật đầu mở cửa: “Tòa nhà này đều là căn hộ cho gia đình ít người, ngồi đại đi, đừng khách sáo với tôi.”
Thẩm Thiến mở tủ lạnh nhà Từ Qua: “Chẳng có tí đồ ăn nào cả? Cô không nấu cơm à?”
Trong tủ lạnh của Từ Qua chỉ có mấy chai bia, hai món đồ hộp, còn lại toàn là mì tôm. So với Thẩm Thiến thì tủ lạnh nhà cô rất sạch sẽ, Từ Qua nói: “Đợi lát nữa đi ra ngoài ăn cơm, ăn xong tôi đến cơ quan chung với mọi người, vụ án Lưu Nhiễm vẫn chưa điều tra ra kết quả, tôi không yên lòng.”
“Vậy tôi đi rửa trái cây.”
Chuông điện thoại của Lưu Dương vang lên, anh ra ngoài nghe điện thoại, Trịnh Húc quay đầu, ánh mắt dừng trên người Từ Qua, nhìn cô một lúc rồi nói: “Không phải mấy bữa trước em nói Tết Thanh Minh sẽ về Thành phố B à? Giờ không về nữa?”
“Không có thời gian, vụ án Lưu Nhiễm vẫn chưa có đầu mối.” Từ Qua lấy nước từ trong tủ lạnh ra, đưa cho Trịnh Húc một chai rồi ngồi xuống ghế sô pha đối diện: “Vụ bán hàng đa cấp thế nào rồi?”
“Gần xong rồi, người bị phán xử đều bị phán xử, người cần giáo dục đều được giáo dục.”
“Ngưu Tiểu Hoa thì sao?”
“Ai?”
“Chính là cô bé mà chúng ta cứu ra, cô ấy là người đầu tiên chạy trốn.”
“À, cô bé đó hả, cô ấy xin số điện thoại của
Từ Qua nhíu mày: “Anh có số điện thoại của cô bé không?”
“Có.”
“Lát nữa anh cho em số điện thoại của cô bé.” Từ Qua nói: “Em đã hứa giúp cô bé tìm một công việc nghiêm túc, không thể nói không giữ lời.”
Trịnh Húc bỗng ngẩng đầu nhìn Từ Qua, há to miệng phì cười: “Em quả là… người tốt.”
“Bây giờ trên mạng gọi là thánh mẫu.” Từ Qua bật cười, có thể kéo thì nên kéo, đôi khi chỉ một sự giúp đỡ nhỏ nhoi cũng có thể thay đổi cả cuộc đời của một người.
“Anh nhớ đưa số điện thoại cho em, em tìm giúp cô bé, kỳ thật nếu cô bé có thể thi lên đại học thì càng tốt, còn nhỏ tuổi như vậy thì nên đi học, hiện giờ xin vay vốn sinh viên cũng không quá khó.”
Ở trong đội Từ Qua không phải người nói nhiều, nhưng quả thực cô rất nhiệt tình với những chuyện thế này, lý tưởng theo đuổi của mỗi người không giống nhau, Trịnh Húc cũng không phát biểu ý kiến nữa: “Về cơ quan anh sẽ gửi cho em.”
Từ Qua cầm điện thoại mở Weibo lên, màn hình bỗng nhảy ra một loạt tin nhắn riêng tư. Tài khoản của Từ Qua không có dấu chứng thực, nhưng thỉnh thoảng cô bình luận về một số vụ án hình sự gây tranh cãi trên mạng, dần dà cũng có vài vận fan. Các fan của cô đều biết cô dường như là cảnh sát Thành phố C, Từ Qua không hề tiết lộ thân phận cụ thể.
Tin nhắn rất dài, Từ Qua kéo đọc tin nhắn, sắc mặt dần trầm xuống.
“Ăn trái cây thôi, Từ Qua cô sững sờ gì thế?”
Từ Qua lắc đầu: “Mọi người ăn đi, tôi đọc nốt tin tức.”
Tin nhắn dài mấy ngàn chữ, tóm tắt lại là có một người lớn tuổi qua đời, nhưng lúc đưa đi hỏa táng thì phát hiện danh ngạch đã bị dùng, không thể hoả táng. Hai bên tranh cãi, gia đình người chết có giấy chứng tử, thủ tục đầy đủ. Nhưng bộ phận tiếp nhận của nhà hỏa táng cũng xác thực thi thể đã có hồ sơ hỏa táng, có văn bản ghi chép rõ ràng, công ty hỏa táng cũng không thể tùy tiện thiêu người.
“Từ Qua, ra ăn thôi!”
Từ Qua nhíu mày đưa điện thoại cho Trịnh Húc: “Anh xem tin này đi.”
Trịnh Húc cầm điện thoại di động, lẩm bẩm: “Cái gì thế? Dài quá, người đã chết sao không thể hỏa táng—— Hả? Không đúng!”
Mỗi củ cải một cái hố, phải đưa ra giấy báo tử, có đầy đủ chứng từ thủ tục thì mới được đưa xác đến nhà hỏa táng để hỏa thiêu, nhưng chuyện này rõ ràng có vấn đề. Cái hố này đã bị củ cải khác chiếm, sao lại xuất hiện tình huống như vậy?
“Có người lợi dụng sơ hở thiêu một người?”
Từ Qua gật đầu, “Nếu như tình huống là thật, ai khi hỏa táng phải dùng tên người khác? Người nào chỉ có một cái mạng, cũng không thể tranh nhau chết.”
“Có người hi vọng không ai phát hiện ra người đó đã chết, hủy thi diệt tích.”
Thẩm Thiến cắn quả táo: “Hai người đang nói gì thế?”
Từ Qua đứng lên: “Về đơn vị, tôi phải điều tra xem chuyện này có phải thật hay không.”
“Đi thôi.”
Thẩm Thiến nuốt miếng táo, mở to mắt: “Rốt cục hai người đang nói gì thế?”
Từ Qua trả lời tin nhắn: “Anh đã báo án chưa?”
Rất nhanh đã có phản hồi: “Cần phải báo án à?”
“Cần chứ, anh đến phân cục công an phía đông thành phố báo án đi.”
Từ Qua cầm điện thoại di động vừa định khóa cửa thì cửa bị kéo ra từ bên trong, cô và Lưu Dương mặt đối mặt, Lưu Dương sầm mặt la lên: “Tôi còn chưa ra mà, mấy người đi sao không gọi tôi một tiếng.”
Từ Qua quên mất anh ta vẫn ở trong nhà, khóa chốt cửa: “Cãi nhau với bạn gái thế nào rồi?”
Lưu Dương vội vàng nhìn Từ Qua: “Sao cô biết tôi cãi nhau với bạn gái? Không phải đâu, bọn tôi có gì đâu mà cãi nhau? Quan hệ của chúng tôi rất tốt.”
“Vậy là tốt, con gái cần phải dỗ dành chứ không phải quát mắng người ta.” Từ Qua vỗ vai Lưu Dương: “Em trai à, phải tận tâm thêm chút nữa.”
“Mọi người vội vã đi đâu thế? Đi ăn cơm à?”
“Ăn cơm, mời anh đi ăn quà vặt ở huyện Sa.” Từ Qua nói: “Tôi nhận được tin nhắn, nếu chuyện này là thật thì rất có thể là một vụ án hình sự. Tôi phải đến đơn vị kiểm tra xem.”
“Tin nhắn? Cô cũng xài Weibo à?”
“Ừm.”
“Trên Weibo toàn tin tức tạp nham không đáng tin, phần lớn là làm quá lên hù dọa người khác thôi.”
“Cũng không hẳn.” Từ Qua dừng bước, quay đầu khoát tay với Lưu Dương: “Người anh em, không nên có thành kiến.”
Bọn họ vào quán cơm ở ngay cổng ăn cơm gà chiên giòn, Từ Qua lại nhận được tin nhắn, người bên kia gửi đến ảnh chụp giấy tờ của người chết. Giấy chứng tử có xác nhận của bệnh viện, thẻ căn cước và hộ khẩu. Từ Qua xem ảnh chụp, Thẩm Thiến nhích đến gần nhìn: “Mấy cái này là gì thế?”
Thời gian qua đời là ba ngày trước, bị bệnh mà chết, trên giấy chứng tử của bệnh viện có ghi rõ. Người chết năm mươi sáu tuổi, chết do bị nhồi máu cơ tim.
Nhìn qua hình chụp không phân biệt con dấu phía trên là thật hay giả.
Tin nhắn rất nhanh đã đến, người gửi vẫn rất lý trí, không sử dụng ngôn từ ác liệt: “Đã ba ngày rồi, theo quy tắc ở nơi tôi ở, sau ba ngày phải đưa đi an táng nhưng nhà hỏa táng không nhận người. Chúng tôi không có biện pháp nào khác, tôi không ngờ trong xã hội pháp trị lại có một ngày ngay cả hoả táng cũng khó khăn. Tôi đã đến phận cục công an phía đông thành phố, hi vọng sẽ có kết quả.”
Hết chương 23.