Lục Thịnh giật mình, xoay người ép Từ Qua vào tường.
“Từ Qua? Đội trưởng Lục?”
Từ Qua tỉnh táo lại, cô đẩy Lục Thịnh ra, đôi mắt đen của Lục Thịnh nhìn Từ Qua vài giây, anh che miệng tằng hắng một cái rồi quay đầu nhìn Trịnh Húc. Trịnh Húc nhìn chằm chằm Lục Thịnh rồi lại liếc sang Từ Qua.
“Hai người…”Anh khiếp sợ, kinh ngạc, khó có thể tin được.
Quan hệ cấp trên cấp dưới cùng một đơn vị, nói thì dễ mà nghe thì khó. Từ Qua như đang nằm mơ, cô không biết tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này, kỳ thật lúc mượn thuốc lá cô không hề nghĩ mình sẽ hôn anh.
Đến tận bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích cho hành động của mình, cô không dám nghĩ đến ngày mai mọi chuyện sẽ bị đồn đãi thành thế nào. Từ Qua không nhìn Trịnh Húc cũng không nhìn Lục Thịnh, cô hoảng hốt vén tóc mai, giọng nói run run: “Không có gì đâu. Anh Trịnh, em còn có việc nên đi trước, tối nay em không đi hát được.”
Nói rồi đẩy cửa xông ra ngoài, đi thẳng đến cầu thang.
Từ Qua —— cứ vậy mà chạy.
Lục Thịnh sửa sang lại cổ áo sơ mi, anh cười cười nhìn Trịnh Húc giải thích: “Da mặt cô ấy mỏng.”
Trịnh Húc nghiến răng, anh không biết bây giờ phải nói gì. Anh nhìn chằm chằm Lục Thịnh, bây giờ anh chỉ muốn đánh anh ta một trận, khoảng một phút sau anh thả lỏng nắm đấm, giơ tay giật mở cổ áo sơ mi, bật cười gượng gạo: “Hai người đang yêu nhau? Chuyện khi nào thế? Tôi chưa từng nghe nói.”
“Vừa xác định quan hệ.” Lục Thịnh trầm giọng, biểu cảm trên mặt không lọt một giọt nước: “Đội phó Trịnh muốn đi toilet?”
Cô đã làm đến bước này, Lục Thịnh tất nhiên không lùi lại.
“Đúng vậy, tôi đi toilet.” Trịnh Húc đi lướt qua Lục Thịnh.
Lục Thịnh đi ra ngoài, Trịnh Húc đè ép cơn tức giận bước vào toilet, anh đứng ngay cửa phòng rửa tay định hút một điếu thuốc. Chưa châm lửa, anh đã vò nát điếu thuốc ném thẳng vào thùng rác. Vẫn chưa hết giận, anh giơ chân đạp đổ thùng rác, trong toilet vang lên những tiếng loảng xoảng. Anh đứng ở cửa phòng rửa tay nhìn đống lộn xộn dưới đất, dần tỉnh táo lại.
Từ Qua cuống cuồng chạy ra ngoài vẫy một chiếc taxi, cô ngồi vào trong xe, chôn mặt trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
Từ Qua nói địa chỉ nhà, tài xế lái xe đi, cô không chôn mặt trong lòng bàn tay nữa, quay đầu nhìn quanh cảnh bên ngoài cửa sổ. Đèn hoa mới lên, Từ Qua hạ cửa sổ xuống để mặc những cơn gió lạnh lùa vào, cô nhắm mắt lại.
“Đổi địa chỉ, đến sân bay.”
Chuyến bay khởi hành lúc mười rưỡi tối, Từ Qua cầm vé máy bay đứng ở cửa kiểm tra an ninh, cô nghe những âm thanh trong loa phát thanh, có chút mờ mịt. Lý trí cô dần thoát khỏi sự điều khiển của cồn, Từ Qua biết mình đã làm nhiều chuyện hoang đường.
Điện thoại chợt đổ chuông, Từ Qua nhìn thấy tên người gọi thì run tay, suýt chút nữa ném luôn điện thoại đi, cô vội vàng ấn từ chối, tắt nguồn điện thoại nhét vào túi, động tác lưu loát liền mạch. Cô run tay, bụm mặt hít sâu một hơi, Lục Thịnh đuổi giết đến rồi.
Điện thoại bị cắt đứt, Lục Thịnh nghiến răng gọi cho Từ Qua một lần nữa, lần này thì hay rồi, cô đã tắt máy.
Lúc Lục Thịnh đuổi theo ra tới nơi thì Từ Qua đã chạy mất tích, Lục Thịnh sầm mặt, quay đầu lái xe về lại nhà hàng. Từ Qua sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Sao điện thoại đột nhiên tắt máy?
Xe bị phanh gấp, Lục Thịnh đẩy cửa xe đi thẳng vào nhà hàng, trên đường đi gặp Thẩm Thiến và Lưu Dương đang đi ra ngoài, hai người giật mình: “Đội trưởng Lục, anh có đi hát không?”
“Tôi còn có chút việc.” Lục Thịnh kiên nhẫn nói: “Mọi người đi chơi đi.”
“Từ Qua đâu rồi?”
“Cô ấy đi về trước.”
“Cô ấy về trước cũng không nói với mọi người một tiếng, thật là.” Thẩm Thiến nói rồi lấy điện thoại di động ra: “Tôi gọi điện thoại cho cô hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Lục Thịnh vốn định ngăn cản nhưng anh nghĩ lại bèn để mặc Thẩm Thiến, có lẽ Từ Qua muốn trốn tránh anh.
Đồ ngốc này.
“Điện thoại tắt máy.” Thẩm Thiến lẩm bẩm, gọi lại một lần nữa: “Sao lại tắt máy?”
“Có lẽ điện thoại hết pin.” Lục Thịnh nói: “Hai người đi trước đi.”
Nói rồi sải bước đi lên lầu, Thẩm Thiến giật mình: “Anh đi lên lầu làm gì?”
“Từ Qua để quên túi xách.”
Lục Thịnh biến mất trong nháy mắt, Thẩm Thiến như đang mơ ngủ quay đầu nói với Lưu Dương: “Có phải giữa anh ấy và Từ Qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Lưu Dương đang tập trung nói chuyện điện thoại với vợ chưa cưới, nào nghe thấy Thẩm Thiến hỏi gì: “Chắc vậy.”
“Thật?” Thẩm Thiến cao giọng.
“Chưng cái gì? Đang luộc đây này.”
Khóe môi Thẩm Thiến giật giật, đập mạnh vào vai Lưu Dương: “Anh đi chết đi!”
Nói rồi bước nhanh ra ngoài cửa.
Lưu Dương ngu ngơ, không hiểu ra sao.
Lục Thịnh lại gọi điện thoại cho Từ Qua, vẫn không liên lạc được, anh gửi cho cô một tin nhắn: “Nhìn thấy tin nhắn thì gọi điện thoại cho anh ngay lập tức.”
Tin nhắn gửi đi như đá chìm dưới đáy biển, Lục Thịnh xuống lầu tìm quản lý nhà hàng xem camera giám sát, anh vẫn không yên lòng về Từ Qua.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Từ Qua đó là một sự dày vò. Cô mím môi, dường như hơi ấm trên bờ môi Lục Thịnh vẫn còn đọng lại trên môi cô, cô suy nghĩ miên man, ma xui quỷ kiến đưa tay sờ sờ môi.
Cô mở nguồn điện thoại, một tin nhắn ngắn xuất hiện trên màn hình, Từ Qua khẩn trương đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Là tin nhắn của Lục Thịnh, ngắn gọn đơn giản, đây là phong cách của anh.
Từ Qua cầm điện thoại đắn đo suy nghĩ, gọi điện thoại khác nào tự chui đầu vào rọ? Cô sẽ không làm loại chuyện mất não như vậy. Từ Qua vội vàng nhét điện thoại về lại chỗ cũ, điện thoại lại đổ chuông, dường như Lục Thịnh gọi đến nên chuông điện thoại có vẻ không giống với những người khác. Từ Qua hít một hơi thật sau, lấy điện thoại di động ra.
Vừa bắt máy thì giọng nói của Lục Thịnh truyền vào lỗ tai: “Ra ngoài.”
“Hả?”
“Anh đang đứng ở cổng, em ra đây.” Lục Thịnh trầm giọng.
Sao Lục Thịnh biết cô ở đây? Mới đó mà đã tìm đến? Liệu anh có đánh cô một trận không?
“Ra đâu?” Đầu óc Từ Qua xoay chuyển nhanh chóng: “Em đang ở nhà.”
Lục Thịnh đọc lên một dãy số: “Em ra ngoài hay là anh đi vào?”
Từ Qua phục sát đất, Lục Thịnh quả nhiên là cảnh sát hình sự, dãy số anh đọc chính là mã chuyến bay mà Từ Qua sắp bay: “Sao anh biết thế?”
“Ra ngoài.”
“Em có việc gấp phải về Thành phố B.” Từ Qua mở mắt nói láo: “Đêm nay nhất định phải về, vừa nãy điện thoại hết pin nên tắt nguồn, giờ phải làm thủ tục nên sẽ tắt nguồn ngay.”
“Vậy anh đến đó tìm em, chỉ nói với em vài câu.” Lục Thịnh ngữ khí cứng rắn: “Vẫn còn một tiếng nữa, đủ thời gian nói chuyện.”
Từ Qua mím chặt môi, nửa phút sau cô nói: “Em ra ngoài.”
Nên đến vẫn sẽ đến, lúc Từ Qua cưỡng hôn anh cô không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ nhiều hơn
Từ Qua không dám nghĩ.
Lục Thịnh đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, Từ Qua muốn chạy trốn. Trong lòng cô có một người, từ thời niên thiếu đến tận bây giờ, cô mê luyến người này, không hề chùn bước. Cô muốn đến gần Lục Thịnh, muốn thân cận với anh, lúc cô cùng đường mạt lộ người kéo cô ra là Lục Thịnh, anh là ngọn cỏ cứu mạng của cô.
Từ Qua đứng cách một khoảng nhìn Lục Thịnh, mũi bỗng thấy chua xót.
Lục Thịnh dập thuốc, sải cặp chân dài đi về phía Từ Qua, bước chân mạnh mẽ vững vàng. Từ Qua rõ ràng không muốn khóc, đây cũng không phải lúc nên khóc, là cô bắt nạt Lục Thịnh.
Nước mắt tự dưng rớt xuống, Lục Thịnh bước đến trước mặt cô, bàn tay to khẽ lau mặt Từ Qua, lòng bàn tay ẩm ướt. Anh ôm Từ Qua vào ngực, dùng sức ôm cô thật chặt.
Từ Qua ngẩn ngơ, Lục Thịnh có ý gì?
“Em ngốc à?”
Từ Qua vùi mặt vào cổ anh, cô lặng lẽ vươn tay chạm vào áo sơ mi của Lục Thịnh, từ thăm dò đến xác thực, ôm chặt eo anh: “Đội trưởng Lục?”
“Chạy cái gì?” Giọng nói của Lục Thịnh khàn khàn, không nghe rõ hỉ nộ: “Vì sao lại chạy?”
Từ Qua không nói lời nào, cô thấp thỏm trong lòng, người vẫn như mê ngủ. Lục Thịnh không mắng cô, không tìm cô tính sổ, ngược lại ôm cô vào lòng.
Chẳng lẽ —— người anh thích là cô?
“Em vẫn còn một câu hỏi chưa hỏi anh, bây giờ hỏi đi.”
Hỏi gì? Từ Qua choáng váng, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh. Trên đầu là hô hấp của Lục Thịnh, hơi thở ấm áp, thiêu đốt trái tim cô.
Điện thoại của Lục Thịnh bỗng đổ chuông, Lục Thịnh lấy điện thoại di động ra bắt máy: “Tôi là Lục Thịnh.”
Từ Qua không dám ôm Lục Thịnh nữa, vội vàng buông anh ra, ý đồ kéo giãn khoảng cách, Lục Thịnh dùng một tay kéo Từ Qua đến cạnh anh, khoác tay lên vai cô, nói với người ở đầu kia điện thoại: “Tôi sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, Lục Thịnh không buông ra Từ Qua mà kéo cô đi đến chỗ anh đỗ xe: “Hắn lại gây án.”
Từ Qua bước nhanh theo Lục Thịnh: “Hắn? Tên biến thái cuồng ngược đãi?”
“Ừ.” Lục Thịnh mở cửa xe, nhét Từ Qua vào trong, Từ Qua vừa động đậy thì Lục Thịnh đã ngồi vào xe, cúi người cài dây an toàn cho Từ Qua. Khoảng cách giữa jai người quá gần, Từ Qua cảm thấy khó thở, cô dừng động tác, nhìn chằm chằm Lục Thịnh: “Đội trưởng Lục…”
“Hôn anh rồi còn muốn chạy? Hả?” Lục Thịnh chống tay bên cạnh Từ Qua, đôi mắt đen chìm thúy, ý vị thâm trường: “Từ Qua, em coi anh là loại người gì?”
Loại người gì? Nam thần.
Từ Qua thất thần trong giây lát, Lục Thịnh cúi đầu, bờ môi mỏng dừng trên trán của cô, rất khẽ, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua. Toàn thân Từ Qua run rẩy theo cái hôn của anh, cô ngạc nhiên nhìn Lục Thịnh.
Chuông điện thoại của Lục Thịnh lại vang lên, anh cầm điện thoại lên bắt máy: “Tôi là Lục Thịnh.”
Người ở đầu bên kia nói rất lâu, Lục Thịnh nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.” Lục Thịnh cúp điện thoại, những ngón tay lướt nhẹ qua mặt Từ Qua rơi xuống bên người cô, anh nhíu mày hơi ảo não: “Đến nhìn thi thể nạn nhân đã, tối nay sẽ nói chuyện của chúng ta.”
Lục Thịnh lùi về chỗ ngồi, đóng cửa rồi khởi động xe.
Từ Qua bị anh hôn đến choáng choáng, chiếc xe phóng như bay trên đường lớn, ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận. Hiện giờ Từ Qua có thể xác nhận, người Lục Thịnh thích là cô.
Từ Qua suy nghĩ chừng năm phút, cô nghĩ đến hai cuộc điện thoại mà Lục Thịnh vừa nhận, cưỡng ép bản thân thoát khỏi những suy nghĩ riêng tư, trước mặt án mạng, chuyện nhi nữ tình không đáng nhắc đến.
“Đội trưởng Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa nãy Lý Uy gọi điện thoại đến, phát hiện một vali bị vứt bỏ ở phía đông nam nhà ga Thành phố C, mở ra phát hiện bên trong có một xác chết lõa thể. Người chết là một cô gái trẻ tuổi, có dấu hiệu bị xâm hại, bụng bị mổ ra, tử cung biến mất.” Lục Thịnh nhíu mày, bàn tay cầm vô lăng siết chặt: “Hắn lại xuất hiện.”
Hết chương 38.