Từ Qua tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, “Hả?”
“Hử?” Lục Thịnh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm thấp mang ý tứ sâu xa, “Ai thế?”
“Cháu trai của bố em.”
Lục Thịnh hơi nhíu mày, “Ồ?”
Từ Qua mím môi, liếc trộm Lục Thịnh lại bị anh bắt được, đôi mắt đen của anh sâu thẳm, ánh nhìn sắc bén, mặt mo Từ Qua nóng lên, vội vàng dời tầm mắt, “Là cháu trai của mẹ kế. Tối qua anh ta cũng ăn cơm ở nhà em, có số điện thoại của em.”
Lục Thịnh đã hiểu rõ, “Muốn thân càng thêm thân?”
Mặt Từ Qua nóng bừng, cô sợ Lục Thịnh hiểu nhầm bèn vội vàng giải thích, “Em ngứa mắt anh ta, sẽ không để chuyện này xảy ra đâu. Bọn họ đúng là mơ mộng hão huyền.”
Lục Thịnh đột nhiên ngừng bước, Từ Qua cũng dừng lại theo anh, Lục Thịnh đưa tay kéo cô đến cạnh mình, “Hôm qua bởi vì chuyện này nên em khóc?”
“Không phải.”
“Vậy thì vì sao?”
Từ Qua vừa định nói ra, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về, bàn tay Lục Thịnh ấm áp khiến cô ngập ngừng. Tối hôm qua bọn họ hôn nhau lăn lộn trên giường, chỗ không nên sờ cũng đã sờ, chỉ còn mỗi một bước cuối cùng, vừa nghĩ đến đã cảm thấy xấu hổ, “Đội trưởng Lục, em có thể thương lượng với anh chuyện này không?”
Từ Qua không dám nhìn anh, cúi đầu nói.
“Ừm, nói đi.”
“Đừng nhắc đến chuyện em khóc nữa, mất mặt lắm.”
Lục Thịnh cong môi, lần đầu tiên anh gặp Từ Qua, cô khóc còn dữ dội hơn hôm qua rất nhiều.
“Tại sao anh phải đồng ý với em?” Lục Thịnh nhướng mày, cố ý trêu đùa cô.
Từ Qua khẽ giật mình, vội ngẩng đầu, “Không phải chứ?”
Lục Thịnh nhìn thoáng qua xung quanh, cúi đầu khẽ hôn cô rồi nhanh chóng kéo dài khoảng cách, cũng buông lỏng tay Từ Qua ra, “Không được liên lạc với những người vớ vẩn, em đã có bạn trai rồi.”
Mặt Từ Qua đỏ bừng như trái cà chua, mở to mắt nhìn Lục Thịnh, giơ tay che miệng anh.
Điện thoại của Lục Thịnh lại đổ chuông, vụ án này rất khẩn cấp, bọn họ không có thời gian làm những chuyện khác. Lục Thịnh bắt máy, đưa tay kéo bả vai Từ Qua, đẩy cô đi về phía trước.
Rất nhanh đã đến điểm đón xe, những chiếc xe taxi xếp thành một hàng rất dài, Lục Thịnh đẩy Từ Qua bước về trước.
“Tiền bối.” Lục Thịnh nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
Từ Qua vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của Lục Thịnh, tim cô đập loạn, giả vờ bình tĩnh ngoảnh mặt nhìn về hướng khác. Lục Thịnh cong môi, khoác tay lên vai cô.
“Em vừa đến Thành phố C, xong chuyện em sẽ đến.”
Từ Qua lại nhìn trộm anh, không biết người ở đầu bên kia nói gì mà Lục Thịnh nói, “Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Từ Qua mím môi, “Tiền bối Hạ Hầu Ngọc?”
“Ừm.”
“Anh ấy đang ở Thành phố C à?”
Từ Qua có ấn tượng rất tốt với Hạ Hầu Ngọc.
Lục Thịnh gật đầu, dùng một tay bấm điện thoại trả lời tin nhắn. Từ Qua nhìn bàn tay đặt trên bả vai mình, những khớp xương rõ nét, làn da trắng trẻo, ngón tay thon dài tuyệt đẹp.
“Bây giờ anh ấy làm công việc gì?”
“Bác sĩ tâm lý.”
Bác sĩ tâm lý? Từ Qua thầm suy nghĩ, chuyện của Hạ Hầu Ngọc nằm ngoài dự đoán của cô.
Rất nhanh đã đến lượt bọn họ, Lục Thịnh để Từ Qua lên xe trước, nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ, nói, “Có chuyện nhớ gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
Xe taxi chạy đi, Từ Qua lấy điện thoại ra tìm kiếm tên Hạ Hầu Ngọc, không ngờ lại tìm được thông tin về Hạ Hầu Ngọc trên Bách khoa Baidu. Anh là một bác sĩ truyền kỳ, sau khi xảy ra chuyện, Hạ Hầu Ngọc theo học tâm lý học, Baidu trái lại không hề nhắc đến người cha tội phạm của anh.
“Đi đâu?” Lái xe hỏi lại một lần, Từ Qua mới nghe rõ, vội vàng nói địa chỉ.
4 giờ 10 phút chiều Từ Qua và Lưu Dương gặp mặt, họ điều tra cặn kẽ thông tin về Sử Yến, phía Thẩm Thiến cũng đã gửi tài liệu đến. Sau khi xem kỹ tài liệu, hai người đi thẳng Trường Trung học số 8. Đến trường học đã là hơn 5 giờ chiều, Trường Trung học số 8 là trường trung học trọng điểm, quản lý khép kín. Mấy năm này trường học đi xuống, nhìn hơi tiêu điều, nhưng cổng lớn của trường vẫn luôn đóng chặt.
Từ Qua bước lên nói rõ mục đích, đứng trước phòng bảo vệ chờ bảo vệ đi thông báo với hiệu trưởng. Cô quay đầu nhìn sân trường, Lưu Dương nói nhỏ, “Trước kia Trường Trung học số 8 quản lý rất nghiêm ngặt, ngày xưa tôi suýt chút nữa đã vào đây học đấy.”
Lưu Dương lớn lên ở Thành Phố C.
Từ Qua quay sang nhìn Lưu Dương, “Anh có nghe nói về chuyện của Sử Yến không?”
“Năm đó cũng có một chút tin đồn, báo chí cũng từng đưa tin vài lần. Nhưng không gây ảnh hưởng lớn, sau này thì không có tin tức gì nữa.”
“Bởi vì chuyện này nên anh không vào đây học?”
Lưu Dương bật cười thành tiếng, “Tôi không học ở đây là do tôi học dốt nên thi không đậu. Mà lúc đó chuyện này có bị làm ầm lên thì bố mẹ tôi vẫn sẽ đưa tôi vào trường này thôi, trong mắt của họ vốn chỉ có thành tích.”
Bảo vệ mở cổng ra, nói, “Tôi dẫn hai người đến phòng hiệu trưởng, bà ấy đang đợi ở bên trong.”
“Làm phiền bác.”
5 giờ rưỡi mới đến giờ tan học, bây giờ sân trường hoàn toàn vắng lặng, Từ Qua và Lưu Dương đi theo bảo vệ vào trong. Đi được một đoạn, cô mở miệng hỏi, “Chú làm việc ở đây bao lâu rồi?”
Nhìn bảo vệ khoảng chừng sáu mươi tuổi.
“Gần mười năm.” Ông cười nói, “Chỗ làm việc trước của tôi đóng cửa nên tôi đến trường học làm bảo vệ đến tận bây giờ. Công việc cũng nhàn, nên tôi lười đổi chỗ.”
Bảo vệ là người có tính cách nhiệt tình cởi mở.
“Vậy chú có biết chuyện giáo viên quấy rối tình dục học sinh mười năm trước không?”
Bảo vệ khẽ giật mình, vội quay đầu nhìn Từ Qua, “Hai người đến là vì việc này?”
“Chúng cháu chỉ hỏi lung tung thôi.” Từ Qua mỉm cười nhìn thoáng qua sân thể dục, “Nếu bác thấy không tiện thì không cần trả lời, không sao đâu ạ.”
Bảo vệ nghi ngờ nhìn Từ Qua, đôi mắt đảo vòng vòng, “Việc này tôi cũng không biết nhiều nên không biết phải nói
Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy một tòa nhà cao năm tầng, có lẽ là văn phòng của giáo viên. Họ đi theo bảo vệ vào trong. Phòng hiệu trưởng nằm ở lầu ba, Từ Qua gõ cửa, bên trong vang lên giọng của phụ nữ, “Vào đi.”
Từ Qua đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ hơi mập, đeo mắt kính rất dày ngồi sau bàn làm việc, nghe tiếng động bèn ngẩng đầu nhìn qua.
Từ Qua bước đến giơ tay ra, “Chào bà, tôi là Từ Qua. Tôi thuộc đội cảnh sát hình sự thành phố.”
Hiệu trưởng đứng dậy bắt tay Từ Qua, nói, “Mời ngồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Từ Qua kéo ghế ngồi xuống, Lưu Dương đảo mắt quét qua phòng làm việc của hiệu trưởng rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
Từ Qua lấy một phần tài liệu mang theo đưa cho hiệu trưởng, nói, “Bà có còn nhớ chuyện này không? Chuyện xảy ra vào năm 2006, vị giáo viên này hình như họ Thẩm. Tôi muốn biết chuyện này cuối cùng giải quyết như thế nào? Lúc đó có mấy nạn nhân bị hại? Giáo viên này bây giờ ở đâu?”
Hiệu trưởng nhìn thấy ảnh chụp thì sắc mặt dần nghiêm trọng, bà nhìn tên của mấy người, im lặng khoảng hai phút rồi để tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn cô, “Cô chờ một lát.”
Bà lấy một chìa khóa trong ngăn kéo ra rồi quay người mở ngăn tủ ở phía sau, lấy ra một phần tài liệu đưa cho Từ Qua, “Đây là tài liệu chi tiết về chuyện này, lúc trước không báo cảnh sát là vì bảo vệ danh dự của trường học. Có tất cả bốn học sinh liên quan đến chuyện này. Sau khi phát hiện bọn họ chỉ đòi chút tiền bồi thường rồi chuyển trường.”
Từ Qua lật xem tài liệu, có tất cả bốn nữ sinh bị hại, Lưu Nhiễm, Lưu Tĩnh, Sử Yến và một người nữa tên Trần Tĩnh Nhã.
“Thật sự chúng tôi không ngờ thầy Thẩm sẽ làm chuyện này. Thầy Thẩm ngày thường thật thà, luôn nghiêm túc trong công việc, chưa từng gây ra điều tiếng gì. Vợ của thầy ấy cũng rất xinh đẹp, con trai tốt tính, thành tích học tập lại xuất sắc. Thầy ấy không có lý do để làm như vậy—— “
“Nhưng mà ông ta đã làm.” Lưu Dương cắt ngang lời hiệu trưởng, “Có một loại người rất thích diễn kịch, biết người biết mặt không biết lòng.”
Hiệu trưởng trầm mặc.
Từ Qua xem hết tài liệu, tên thật của thầy Thẩm là Thẩm Khánh Châu, trong này cũng chỉ sơ yếu lí lịch của ông ấy, không có bằng chứng xác thực. Xuyên suốt chuyện này chỉ có bốn nữ sinh tố cáo thầy giáo dạy Toán quấy rối tình dục, nửa đêm khuya khoắt gọi bọn họ vào văn phòng làm chuyện đồi bại. Bốn người bọn họ trực tiếp tố cáo lên Bộ Giáo Dục, làm lớn chuyện này lên. Trường học bồi thường cho mỗi gia đình nạn nhân năm vạn, rồi hai bên ký đơn hoà giải, nhà trường đăng thông báo thanh minh đồng thời khai trừ Thẩm Khánh Châu.
“Nhưng mà thầy Thẩm —— được rồi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Đây là toàn bộ thông tin về chuyện này. Đồng chí cảnh sát, năm đó không báo án là vì trường học và người nhà nạn nhân đã có thỏa thuận.”
“Chuyện này đã là phạm pháp.” Lưu Dương không nhịn được nói, “Thuộc về vụ án hình sự.”
“Nhưng không có chứng cứ xác thực.” Hiệu trưởng không nhịn được phản bác, “Có làm ầm lên cũng không kết tội được?”
Lưu Dương lập tức im lặng.
Hiệu trưởng luôn có ý bảo vệ Thẩm Khánh Châu, Từ Qua hơi nhíu mày, lòng dần trầm xuống, “Nhưng có nhân chứng.”
“Người có thể nói dối.” Hiệu trưởng hít sâu một hơi, điều hòa cảm xúc, “Tôi không có ý bao che, chỉ là chuyện này rất khó hiểu, không hợp với lẽ thường.”
“Bà còn giữ phương thức liên lạc với Thẩm Khánh Châu không?” Ba trong bốn nữ sinh liên quan đến chuyện này đã chết, chắc chắn có liên quan đến chuyện này. Nếu như hung thủ là Thẩm Khánh Châu, thì đã không kéo dài mười năm mới trả thù, có thể là con của anh ta. Từ Qua cảm thấy mình đã nắm được điểm mấu chốt, Thẩm Khánh Châu chính là ngọn nguồn câu chuyện.
Tất cả điểm mấu chốt đều tập trung ở đây, Từ Qua bừng tỉnh, có lẽ năm đó vì chuyện quấy rối nữ sinh mà Thẩm Khánh Châu mang tiếng xấu, mất cả việc làm lẫn danh dự. Anh ta sẽ hận và có động cơ giết người.
Hiệu trưởng run rẩy mấy giây, giơ tay xoa mi tâm, giọng nói trầm xuống, ngữ khí nặng nề, “Cậu ấy đã tự sát.”
Hết chương 49.