Đầu đuôi câu chuyện náo loạn bệnh viện cũng không có gì phức tạp, lúc bệnh nhân được đưa đến bệnh viện đã rất nghiêm trọng, cần phải phẫu thuật. Ca phẫu thuật diễn ra thành công, bệnh nhân tạm thời được cứu sống. Nhưng trong lúc dưỡng bệnh lại xuất hiện vấn đề, tình hình sức khỏe của bệnh nhân đột nhiên chuyển biến xấu rồi qua đời.
“Lúc chúng tôi đưa đến bệnh viện, người vẫn còn khỏe mạnh. Sao lại chết ở bệnh viện của bọn họ được chứ?” Vợ của bệnh nhân khoảng chừng 50 tuổi, làn da ngăm đen, tâm trạng rất kích động. Từ Qua nhìn thấy nước bọt văng tung tóe ở dưới ánh đèn, cô lật tài liệu không nói gì.
“Chúng tôi tiền mất người cũng mất, bệnh viện không có một lời giải thích bệnh viện với chúng tôi, thế mà được à?”
Từ Qua nghiêng đầu nhìn đồng nghiệp ngồi trước màn hình máy tính, lại quay sang người phụ nữ trước mặt. Người phụ nữ này tên là Lưu Tú, là chủ gia đình. Lúc bà ta nói chuyện, ngón tay luôn nắm chặt, mặc dù kích động nhưng ánh mắt hoảng hốt, luôn đề phòng Từ Qua.
“Người khỏe mạnh thì đưa đến bệnh viện làm gì?” Từ Qua nói.
Lưu Tú giật mình, lập tức cao giọng, “Có vậy thì người cũng không thể chết, đồng chí cảnh sát, cô đứng về phe ai? Chồng tôi bị bác sĩ giết chết, các người không đi bắt bác sĩ, lại bắt người vô tội như chúng tôi làm gì?”
“Tự ý phóng hỏa, phạm tội gây nguy hiểm đến an toàn công cộng, căn cứ theo pháp luật nước ta, sẽ bị xử từ ba đến mười năm tù.” Từ Qua nhìn thẳng vào mắt bà ta, “Dì à, dì nghĩ pháp luật là trò đùa sao?”
Lưu Tú ngây ngốc nhìn Từ Qua. Bà ta hơi hoảng hốt, liên tục xoa tay, mắt nhìn bốn phía, “Tôi muốn gặp con tôi! Tôi muốn gặp con tôi! Các người hù dọa tôi! Con tôi nói không sao! Làm ầm lên như thế sẽ không bị sao.”
Từ Qua đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, “Con của bà? Căn cứ vào camera giám sát, lúc phóng hỏa con của bà cũng có mặt ở đó.” Từ Qua thở ra một hơi, tay chống lên bàn, nhìn chằm chằm Lưu Tú, “Đây là phạm tội hình sự, dì à.”
Sau khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Lưu Tú bắt đầu gào khóc thảm thiết. Đồng nghiệp ngồi bên cạnh khẽ liếc Từ Qua, Từ Qua cũng rất đau đầu, nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài.
Cô chỉ im lặng nhìn Lưu Tú náo loạn, phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ồn ào của Lưu Tú vang vọng khắp căn phòng. Ở trong không gian thế này, Lưu Tú dần cảm thấy sợ hãi, liếc trộm người cảnh sát lạnh lùng cứng rắn như sắt ở trước mặt, bà hơi chột dạ.
“Căn cứ vào hồ sơ bệnh án, bác sĩ không có bất kỳ sai phạm nào. Bà náo loạn thế này cũng không có lợi ích gì, chỉ khiến bà và con của bà vào tù thôi. Bây giờ bà có ầm ĩ cũng thế, thay vào đó bà nên suy nghĩ làm cách nào để được xử nhẹ tội thì hơn.”
“Chúng tôi sẽ bị phạt?”
Từ Qua bật cười, nhìn bà ta với ánh mắt thương hại, không nói gì nữa.
Lưu Tú càng lo sợ, bất đầu đổ mồ hôi, “Chúng tôi thật sự không cố ý phóng hỏa, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn —— “
Từ Qua đứng dậy ra hiệu với đồng nghiệp bên cạnh tam dừng thẩm vấn, xoay người định đi ra ngoài. Lưu Tú lập tức đứng dậy định nhào đến, đáng tiếc cái bàn ở trước mặt không thể giúp bà ta hoàn thành ước muốn, Lưu Tú ngã ngồi xuống, “Những chuyện này không liên quan đến con trai tôi! Thật sự không liên quan đến nó! Các người không thể xử tội nó!”
Từ Qua quay đầu nhìn Lưu Tú, bà ta nước mắt giàn giụa, rốt cục đã suy sụp tinh thần. Cô quay lại, kéo ghế ngồi xuống, mở hồ sơ ra, “Tôi hỏi bà, ai bảo bà đốt lửa?”
Lưu Tú lại im lặng, cúi đầu nhìn ngón tay.
“Bây giờ bà không nói thì chúng tôi cũng điều tra ra được, nhưng chờ chúng tôi điều tra ra thì tình hình sẽ khác.” Từ Qua nói, “Người bày kế đang hại các người, các người có biết không? Bà còn bảo vệ hắn như thế? Cảm thấy bị hại chưa đủ thảm à?”
Lưu Tú bắt đầu dao động, bà không ngờ một lần náo loạn ở bệnh viện lại gây hậu quả nghiêm trọng thế này.
Thời gian trầm mặc dài dằng dặc, Từ Qua nói, “Bà không nói lời nào thì chúng ta không có gì để nói nữa, đỡ lãng phí thời gian của nhau —— “
“Tôi nói.” Lưu Tú lập tức ngẩng đầu nhìn Từ Qua, “Là em chồng của tôi nghĩ ra cách này.”
Em chồng của Lưu Tú tên là Vương Trung Kiến. Sau khi đám cháy bốc lên, ông ta đã trốn mắt tăm, cũng không
Chuyện bốc cháy này quá trùng hợp, rất đáng nghi.
Xe dừng lại trước một cư xá cũ, sau khi Từ Qua xuống xe thì quan sát xung quanh, vừa định đi tìm tòa nhà mà gia đình Vương Trung Kiến sống thì trông thấy một chiếc xe taxi đỗ trước cổng cư xá, biển số xe này trông rất quen, cô nhắm mắt lại.
Cô đã nhìn thấy ở đâu nhỉ?
Xe taxi nổ máy, rất nhanh đã biến mất.
“Từ Qua? Có chuyện gì thế?” Đồng nghiệp đi cùng cô hỏi.
Từ Qua lắc đầu, “Không có gì, đi thôi.”
Cư xá cũ kỹ không có thang máy, họ rất nhanh đã đến tầng dưới nhà Vương Trung Kiến, một người phụ nữ trung niên vội vàng xuống lầu. Lúc đi ngang qua người Từ Qua, bà ta liếc cô một cái rồi nhanh chóng rời đi.
“Mùi nước hoa gay mũi quá.” Đồng nghiệp của cô che mũi, nghiêng người tránh người phụ nữ, lẩm bẩm, “Tuổi đã lớn còn xài loại nước hoa này.”
Từ Qua cũng cảm thấy mùi nước hoa hơi nồng, khiến người khác váng đầu.
“Sở thích cá nhân, không có quy định người lớn tuổi không được xài nước hoa.”
Hai người lên lầu, gõ cửa nhà Vương Trung Kiến, mở cửa là một người đàn ông lùn, dáng người rất béo. Từ Qua cau mũi, trong phòng ngoại trừ mùi thối nồng nặc còn có mùi nước hoa giá rẻ gay mũi, rất khó ngửi.
“Các người tìm tôi có chuyện gì?”
Từ Qua lấy giấy chứng nhận ra, “Ông Vương, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến.”
***
Trần Nhã Tĩnh dựa lưng vào bước tường ẩm ướt lạnh lẽo, cô không biết bây giờ là mấy giờ, ở đây không có bất kỳ vật gì để tính thời gian. Cô chỉ thấy một gương mặt đeo khẩu trang in hình đầu lâu, ánh mắt lạnh như băng. Cô cho rằng mình sẽ chết, chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn đi ra ngoài.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, toàn thân Trần Nhã Tĩnh mềm nhũn, ngồi co quắp dưới nền đất. Cô thở phào nhẹ nhõm vì đã sống sót qua tai nạn, nhưng cô không biết tình hình này sẽ duy trì bao lâu, khi nào hắn sẽ quay lại?
Trần Nhã Tĩnh đung đưa sợi dây xích trên tay, cô thật sự không muốn chết.
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, bên ngoài cửa sổ dần u ám, trời đã sắp tối rồi sao?
Trần Nhã Tĩnh vừa đói vừa sợ, toàn thân không còn chút sức lực, trời tối rồi sao? Cô có thể sống được bao lâu nữa?
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, ngoài cửa toilet có ánh sáng chiếu vào, hắn quay lại rồi. Lông tơ trên người Trần Nhã Tĩnh dựng đứng hết cả lên, cô hoảng sợ nhìn cánh cửa.
Cô nghe thấy tiếng cắm chìa khoá, sau đó tiếng bước chân càng lúc càng gần. Giữa không gian yên tĩnh, tất cả âm thanh đều bị phóng đại vô số lần, kích thích thần kinh của cô.
Cửa cuối cùng cùng mở ra, hắn mở đèn lên, ánh sáng chói lòa lập tức chiếu vào. Tim Trần Nhã Tĩnh sắp nhảy ra khỏi cổ họng, não bộ chết lặng, lông trên người dựng đứng, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn cô muốn chạy khỏi đây ngay lập tức, đôi mắt của hắn âm u lạnh lẽo như một con rắn độc.
Trần Nhã Tĩnh động đậy kéo theo dây xích, những tiếng sột soạt vang lên thu hút sự chú ý của hắn, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Trần Nhã Tĩnh. Trần Nhã Tĩnh không dám động đậy nữa, chỉ dại ra nhìn hắn.
Không khí im lặng như ngừng lưu động.
Trần Nhã Tĩnh nghĩ, có lẽ cô có cơ hội đàm phán, chỉ cần không chết —— cô còn chưa nghĩ xong thì hắn đã lao đến. Hắn tát vào mặt Trần Tĩnh Nhã, đầu cô vang lên những tiếng ong ong, bụng lại bị đá một cái.
Trước khi ý thức tan biến, hình như cô nghe thấy tiếng chửi mắng của hắn.
Hết chương 59.