Editor: Chi Chi
Từ lúc vào phòng thẩm vấn đến giờ Vương Quân Vĩ vẫn ngậm miệng không nói một lời, đã kéo dài đến tận ba giờ sáng. Lục Thịnh đứng dậy, quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, vặn cổ ném bút lên mặt bàn: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cậu suy nghĩ kỹ đi.”
Vương Quân Vĩ ngẩng đầu trợn mắt với Lâm Phong: “Tôi sẽ không nói gì hết.”
Lâm Phong tức giận, vụt đứng dậy: “Mày không nói…”
Cửa ‘răng rắc’ mở ra, Lâm Phong vội ngừng nói, ngồi xuống ngay ngắn. Mặt anh đỏ lên, căng thẳng mấy giây rồi nhặt cây bút lên nắm thật chặt, nhìn Vương Quân Vĩ nói: “Cậu cho rằng cậu không nói thì chúng tôi không có biện pháp lấy khẩu cung của cậu?”
Bả vai bị vỗ, Lâm Phong quay đầu nhìn thấy mặt Từ Qua, buột miệng nói: “Sao lại là cô?” Vội vàng ngó phía sau cô, không nhìn thấy Lục Thịnh.
Từ Qua kéo ghế ngồi xuống, ngả người dựa vào ghế, mắt nhìn thấy camera thì vội rụt lại đôi chân đang muốn gác lên. Lâm Phong cũng ngồi xuống cạnh cô, lật xem chứng cứ trong tay. Lúc Vương Quân Vĩ bị bắt, hoa văn ở đế giày trùng khớp với dấu vết ở hiện trường, kết quả giám định vết máu còn chưa có, nhưng chỉ những thứ này cũng đủ rồi.
“Vương Quân Vĩ, mười bảy tuổi.” Giọng nói của Lâm Phong không có một tia tình cảm, đọc thông tin của Vương Quân Vĩ: “Nhà ở huyện Trường, là con một…”
Vương Quân Vĩ cúi đầu khôi phục bộ dáng nửa chết nửa sống, Từ Qua cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn hắn. Độc thoại hơn nửa tiếng, Lâm Phong mất hết kiên nhẫn nên ngừng nói. Từ Qua cầm một ly nước đặt xuống trước mặt Vương Quân Vĩ: “Uống nước không?”
Vương Quân Vĩ bỗng ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm. Từ Qua mỉm cười: “Có phải tối nay cậu chưa ăn cơm? Đói không?”
Lúc Lục Thịnh vào phòng giám sát gọi Từ Qua, dù rất bất ngờ nhưng cô vẫn đến phòng thẩm vấn. Từ Qua hiểu ý của anh, Vương Quân Vĩ có sự đề phòng rất lớn, có lẽ phụ nữ sẽ khai thông được hắn.
Vương Quân Vĩ gục đầu xuống không cầm ly nước, Từ Qua đứng ở bên cạnh uống hết ly nước, cô khoanh tay đi một vòng quanh Vương Quân Vĩ, ngừng lại trước mặt hắn: “Nếu cậu không muốn nói, tôi cũng không ép cậu, chúng ta nói chuyện khác vậy.”
Vương Quân Vĩ trầm mặc.
“Cậu chơi Sát Thần mấy năm rồi?”
Vương Quân Vĩ cúi đầu, đầu ngón tay hơi động đậy.
“Cậu thích chơi loại nhân vật nào?”
Vương Quân Vĩ nghiến răng, trợn mắt nhìn Từ Qua, Từ Qua cười nói: “Trợn mắt với tôi làm gì?”
“Không phải chỉ là ra tòa sao? Tôi sẽ không nói gì cả! Đừng hòng moi được bất kỳ tin tức gì từ miệng tôi.”
Từ Qua sải bước đến trước mặt Vương Quân Vĩ, Vương Quân Vĩ giật mình vội giật lùi ra sau, Từ Qua cũng không tiến lên nữa, đôi mắt nhìn Vương Quân Vĩ chằm chằm: “Không phải chỉ là ra tòa sao? Một mạng người, một sinh mệnh tươi đẹp cứ thế chết trong tay mày, mày không cảm thấy áy náy sao? Mày không thấy tội lỗi hả?” Vương Quân Vĩ trợn to mắt nhìn Từ Qua gần trong gang tấc.
“Từ ca!” Lâm Phong hô một tiếng.
Từ Qua nhún nhún vai quay lại, ngồi ở trước bàn không nhịn được hút một điếu thuốc. Lâm Phong quay sang nhìn cô, bởi vì chuyện của Tô Lệ nên tâm trạng của Từ Qua rất xấu, một cô gái trẻ trung như vậy, cô ấy rất cố gắng để kiếm sống, lại bị thằng súc sinh này giết hại.
Cô đã gặp mẹ của Tô Lệ, đó là một người phụ nữ già nua yếu ớt lại đang mắc bệnh nguy kịch, bây giờ trụ cột duy nhất trong gia đình lại gặp bất trắc, chỉ sợ bà ấy không sống nổi.
Từ Qua không nói gì nữa, Lâm Phong cũng tạm ngưng thẩm vấn, thời gian đã trôi qua một tiếng, Từ Qua nghiêng người nói với Lâm Phong đang cúi đầu: “Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn trò chuyện với hắn một mình.”
“Cô không làm bừa chứ?”
“Tôi có thể giết chết cậu ta được sao?” Từ Qua bĩu môi: “Yên tâm đi.”
“Anh ấy đồng ý rồi?”
“Anh ấy đang ngồi trong phòng giám sát, tôi có thể làm gì? Toàn bộ quá trình thẩm vấn bị giám sát, tôi cũng không thể giết chết cậu ta.”
Trời đã sắp sáng, không có một điếu thuốc kia Từ Qua hoàn toàn không chống chịu nổi. Cô vừa buồn ngủ cũng vừa căm hận, Vương Quân Vĩ mất hết tính người khiến cô buồn nôn.
“Vậy được.”
Lâm Phong đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Từ Qua và Vương Quân Vĩ, Từ Qua lại lấy ra một điếu thuốc: “Cô ấy có đến tìm cậu?”
“Ai?”
Từ Qua nghiêng đầu châm thuốc lá, vừa cười vừa nói: “Tô Lệ.”
“Cô nói hươu nói vượn gì thế?” Sắc mặt Vương Quân Vĩ bỗng biến đổi, trợn mắt nhìn Từ Qua: “Cô ta đã chết.”
“Tôi biết cô ấy đã chết, là cậu giết cô ấy, tôi nói là hồn ma của cô ấy có đến tìm cậu không? Cô ấy đối xử tốt với cậu như thế, cậu lại lấy oán trả ơn giết cô ấy.” Ngữ điệu của Từ Qua chậm chạp: “Cô ấy hẳn là rất khó chịu, cũng cực kỳ không cam tâm?”
Vương Quân Vĩ không nói gì, siết chặt ngón tay, chân thu về sau một chút.
Từ Qua nhìn thẳng vào mắt Vương Quân Vĩ.
“Sợ à? Không dám trả lời sao?”
“Tôi sợ cái gì? Ai tôi cũng không sợ!”
“Cảm giác giết người thế nào? So với chơi game có kích thích hơn không? Con dao đâm vào cơ thể người, máu tươi phun ra ngoài, bắn tung tóe lên người cậu, có nóng không? Có tanh không?”
Bàn tay đang nắm chặt của Vương Quân Vĩ buông ra, người hơi nhích về phía sau, cơ thể ngay lập tức tiến vào trạng thái phòng vệ.
Từ Qua nói: “Hút thuốc không?”
Vương Quân Vĩ ngước nhìn Từ Qua, ngoại hình của Từ Qua không tệ, là một mỹ nữ mi thanh mục tú, hắn nuốt nước miếng. Từ Qua ném hộp thuốc lá lên bàn, Vương Quân Vĩ vội vàng cầm lên rút ra một điếu thuốc, cúi đầu ngậm trong miệng: “Lửa.”
Từ Qua giúp hắn châm lửa, không lập tức quay lại chỗ ngồi: “Kỳ thật cậu khai hay không khai đều không thay đổi được gì, nhưng công việc của tôi là phải thẩm vấn cậu, không còn cách nào khác.”
Vương Quân Vĩ kiêng dè Từ Qua, trên người cô có lệ khí. Vương Quân Vĩ không dám ngông nghênh với cô, đành phải ngồi im không nói một lời.
“Tô Lệ đối xử với cậu rất tốt, tại sao lại giết cô ấy?”
Vương Quân Vĩ không nói lời nào, Từ Qua cười một tiếng: “Chơi game không có tiền? Tìm cô ấy đòi tiền nhưng cô ấy không cho? Sau đó cậu liền cướp? Cô ấy không chịu buông tay cậu bèn giết cô ấy?”
Vương Quân Vĩ ngẩng đầu, trong đôi mắt có tia máu đỏ, nhìn Từ Qua chằm chằm, Từ Qua dụi đầu thuốc lá, nói: “Tôi nói sai à?”
“Cô ta muốn chết!” Vương Quân Vĩ nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tự cô ta muốn chết! Tôi vốn không định giết cô ta.”
“Vì sao?” Từ Qua hết sức kiên nhẫn.
“Chỉ bởi vì cô ấy không đưa tiền cho cậu?”
“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân.” Vương Quân Vĩ rít mạnh một hơi thuốc, nghiến răng: “Cô ta ngủ với mấy ông già để kiếm tiền.”
“Cậu thích cô ấy?”
“Tôi mới không thích loại kỹ nữ đó.” Vương Quân Vĩ hung hăng nhổ một ngụm nước bọt: “Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn, cô ta làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, rõ ràng đi bán thân còn giả vờ thanh cao trước mặt tôi.”
Bàn tay Từ Qua mở ra nắm vào liên tục: “Nói thế nào?”
Vương Quân Vĩ không nói lời nào, hút gần hết điếu thuốc, chỉ còn lại một mẩu ngắn, còng tay hạn chế cử động của hắn, hắn đành cúi đầu xuống rít một hơi cuối cùng, nhả
Từ Qua cố nén cơn buồn nôn: “Tại sao cô ấy phải để cậu chạm vào?”
“Những tên đàn ông kia đều đã chạm vào!” Vương Quân Vĩ ném tàn thuốc, tâm trạng có phần kích động, hắn gân cổ lên: “Chẳng phải do tôi không có tiền? Tôi mà có tiền chắc chắn cô ta sẽ dạng chân ra mời tôi cưỡi lên! Đàn bà đúng là chỉ thích tiền.” Vương Quân Vĩ đỏ mặt tía tai cười một tiếng: “Đây chính là thực tế.”
Từ Qua phải đè nén lắm mới không nện nắm đấm vào mặt hắn: “Đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết?”
“Vậy cậu cứ kéo dài thời gian đi.” Từ Qua quay người trở về, kéo ghế ngồi xuống, cô lấy điện thoại di động ra xem đồng hồ: “Bây giờ là bốn giờ hai mươi phút, kéo dài thêm một lúc nữa tôi sẽ tan tầm. Tôi cũng không muốn nghe cậu nói chuyện, giọng nói khó nghe khiến tôi đau đầu.”
Vương Quân Vĩ nhìn Từ Qua chằm chằm, sắc mặt rất khó coi.
Từ Qua liếc qua tư liệu về Vương Quân Vĩ, mười lăm tuổi hắn bỏ học đi chơi game. Cha mẹ hắn bèn đưa hắn đến nhà họ hàng ở Thành phố C học nghề, Vương Quân Vĩ mới làm thuê được nửa tháng đã ăn cắp năm ngàn rồi bỏ trốn. Sau khi tiêu sạch tiền thì tìm một nhà hàng nhỏ làm phụ bếp, từ đây quen biết Tô Lệ.
Lại nửa tiếng trôi qua, Vương Quân Vĩ ngồi không yên, nhìn Từ Qua chằm chằm: “Cô không hỏi tôi nữa sao?”
Từ Qua vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt tà khí. Vương Quân Vĩ chưa từng gặp cảnh sát nào không tuân thủ quy tắc như thế, da đầu hắn tê rần. Hắn không sợ giết người, cũng không cảm thấy giết người có vấn đề gì. Năm mười lăm tuổi hắn đã đâm người ta, vì uống nhiều quá nên đâm bạn học, người đó không chết, nhà hắn dùng tiền giải quyết, hắn cũng không phải ngồi tù.
“Nói cho cô, tôi sẽ nói cho cô biết.” Vương Quân Vĩ liếm môi: “Cô có thể cho tôi một điếu thuốc không? Cho tôi một điếu nữa tôi sẽ nói tất cả với cô.”
Từ Qua không muốn cho hắn thuốc nữa, cô ngồi im không động đậy.
“Tôi không lừa cô, tôi sẽ nói hết với cô.”
Từ Qua vẫn trầm mặc như cũ, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
Giằng co gần mười phút, Vương Quân Vĩ đã có chút nôn nóng, nói: “Buổi tối hôm đó tôi chơi game đến hai giờ sáng, người quản lý đến bảo tôi phải trả tiền. Tôi không có tiền nên đi tìm cô ta mượn một ít, cô ta lại khuyên tôi đi tìm việc làm, còn khinh thường tôi, tôi nhất thời tức giận nên giết cô ta. Tôi cũng không nhớ rõ đã đâm bao nhiêu nhát, dù sao máu cũng phun ra rất nhiều, cô ta ngã xuống, tôi nhét dao vào ngực rồi chạy về nhà. Được rồi, tôi đã nói xong, cô cho tôi một điếu thuốc.”
Vậy nên trên áo len có vết máu, bên ngoài áo khoác cũng có vết máu văng tung tóe. Từ Qua không phản ứng với hắn, đứng dậy ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Này? Cô đừng đi. Tôi sẽ bị phán bao nhiêu năm? Lúc nào mới được thả?”
Sáu giờ sáng, Từ Qua bước ra cửa, bên ngoài trời đã sáng. Không khí lạnh lẽo ập vào mặt, Từ Qua ngồi trên bậc thang ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Bởi vì tính cách của Vương Quân Vĩ không tốt nên không ai muốn dính líu đến hắn, chỉ có Tô Lệ tốt bụng mới quan tâm hắn, còn thường xuyên cho hắn mượn tiền. Tốt với sai người đã hủy hoại cuộc đời của chính mình. Trong ví của Tô Lệ có tất cả bốn trăm ba mươi đồng, cô ấy làm phục vụ ở hộp đêm nhưng không bán thân.
Ngồi thật lâu, những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất, thành phố này đã thức giấc.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Từ Qua quay đầu nhìn sang, đập vào mắt là một đôi chân dài. Lục Thịnh đứng bên cạnh cô, châm một điếu thuốc, Từ Qua buồn ngủ nên đầu óc choáng váng, nhìn chằm chằm hầu kết của Lục Thịnh, anh rất đẹp trai.
“Cô về nghỉ trước đi.”
Từ Qua hoàn hồn, đứng dậy: “Cám ơn sếp.” Từ Qua không thích ngẩng đầu nhìn người khác, bèn bước lên trên một bậc.
Lục Thịnh dời ánh mắt, im lặng một lúc rồi quay người đi nhanh vào văn phòng. Từ Qua sững sờ, nghĩ đến một chuyện bèn gọi to: “Đội trưởng Lục.”
Lục Thịnh dừng bước chân quay đầu lại: “Hử?”
Từ Qua mấp máy đôi môi khô khốc, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Lục Thịnh, buột miệng hỏi: “Sao anh lại đến Thành phố C?”
Hết chương 6.