Rất nhiều năm sau, phóng viên gửi tới đề cương phỏng vấn, hỏi nhận định của Lâm Vãn về Chu Diễn Xuyên là thế nào.
Cô ở phòng sách trầm tư suy nghĩ cả đêm, mãi tới khi ánh mặt trời ló dạng mới gõ chữ trả lời ---
“Chồng tôi, là một người theo chủ nghĩa lý tưởng rất lãng mạn”
***
Tháng 10, thành phố Nam Giang.
Những bông hoa tam giác mạch nở rực rỡ bên đường, đong đưa trong gió dưới ánh nắng như thiêu đốt.
Lâm Vãn mới mở cửa xe đã bị nhiệt độ nóng bức ập vào mặt.
Cô nhìn lại lớp trang điểm của mình trong kính chiếu hậu, nghĩ mùa hè Nam Giang càng lúc càng kéo dài, năm nay mấy lần nhiệt độ hạ xuống rồi lại lên, gần hết tháng 10 rồi vẫn không mát mẻ hơn được chút nào. Thời tiết này thì nên trốn trong nhà mở máy lạnh thay vì lọ mọ ra đường đi coi mắt.
Đi thang máy lên quán café trên tầng cao nhất, Lâm Vãn gặp đối tượng hôm nay, anh Đường.
Người đàn ông này có vẻ ngoài ưa nhìn, giơ tay nhấc chân đều cho thấy vẻ người giỏi giang đang làm việc ở CBD* (Central business district, trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố). Ánh mắt anh ta lướt chậm rãi lên người cô, cảm giác như đang từ từ dò xét, cuối cùng mới nở nụ cười hài lòng: “Cô Lâm còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh.”
“Cảm ơn, anh cũng vậy.”
Lâm Vãn gọi một ly latte, mỉm cười lịch sự với nhân viên phục vụ.
Lời khen ngợi thân thiện như tiêm cho đối phương một liều thuốc trợ tim.
Không lâu sau, anh Đường kia bắt đầu dùng giọng vui đùa nói với cô là văn phòng anh ta ở tầng 57 của khu trung tâm IFC. Vì tòa nhà quá cao nên thỉnh thoảng sẽ bị những chú chim va vào mặt kính làm giật mình nhảy dựng.
Trung tâm tài chính IFC nằm ở khu trung tâm Nam Giang, tấc đất tấc vàng, những người có thể có văn phòng riêng trong đó đều là tài năng xuất chúng.
Lâm Vãn đoán anh ta muốn nghe cô khen vài câu, nhưng cô lại không nhịn được, nhắc nhở: “Mặt tường bên ngoài của IFC đều là kính nên chim dễ lầm hướng đâm vào. Anh có thể lắp rèm giảm bớt phản quang đi.”
Anh Đường kia không để tâm: “Nói mới nhớ, cô Lâm đang làm việc ở Viện nghiên cứu chim đúng không?”
“Dạ phải, phụ trách công tác tuyên truyền khoa học.”
“Công việc ở đó rất nhàn nhỉ?”
“…cũng tạm ạ.”
“Cô không cần khiêm tốn, đây là công việc tốt. Đôi khi tôi rất ghen tị với phụ nữ các cô, học xong đại học thì tìm một công việc ổn định, sau đó chỉ cần lấy chồng là tốt rồi. Không giống đàn ông chúng tôi, cả đời phải bôn ba phấn đấu bên ngoài.”
Giọng điệu cao ngạo phối hợp với vẻ mặt đương nhiên của anh ta, chỉ thiếu điều là viết bốn chữ “Trọng nam khinh nữ” dán lên mặt.
Nghe vậy, Lâm Vãn không muốn tiếp tục nói lời vô nghĩa với anh ta. Cô hơi quay đầu đi, nở nụ cười tươi rói: “Công việc của chúng tôi thật ra cũng có nguy hiểm. Năm ngoái tôi với thầy mình đi tới khu bảo tồn Cao Hải để khảo sát về sếu cổ đen, suýt tí thì bị kẹt trong đầm lầy không thoát được.”
Nụ cười của anh Đường kia dần dần biến mất.
Lâm Vãn: “Chưa kể làm bảo vệ động vật cũng dễ vô tình mắc tội với người khác. Đây, để tôi cho anh xem hôm qua tôi nhận được hình đe dọa này.”
Phản ứng anh Đường bị chậm nửa nhịp, trơ mắt nhìn Lâm Vãn dí điện thoại tới trước mắt anh ta. Tin nhắn weibo hiện lên một hình ảnh xác động vật máu me bê bết, hương vị café trong miệng anh ta cũng bị đổi vị, hứng thú với Lâm Vãn giảm mạnh.
Lâm Vãn không muốn mất thời gian, đợi khi ly café uống hết thì nhẹ nhàng lên tiếng: “Muộn rồi, tôi phải đi.”
Vừa dứt lời, mấy sợi nắng chiều từ cửa sổ chiếu vào. Hôm nay cô trang điểm rất nhẹ, nhưng cũng đủ để nổi bật gương mặt xinh đẹp, lúc này nửa gương mặt cô chìm trong ánh nắng hoàng hôn lại càng hiện lên vẻ quyến rũ từ đầu mày đến cuối mắt.
Anh Đường kia chợt cảm thấy không nên quan tâm tới trò đùa dai về bức ảnh kia. Anh ta giơ tay lên, cố tình nhìn vào đồng hồ Patek Phillipe trên cổ tay: “Tôi biết gần đây có nhà hàng Pháp khá ngon, hay là chúng ta…”
“Xin lỗi nhé,” Lâm Vãn giơ điện thoại lên, “Bạn tôi đã hẹn tôi uống trà chiều.”
***
Lâm Vãn xuống lầu, lên xe, chưa kịp thắt dây an toàn đã nhận được tin nhắn Chung Giai Ninh.
“Đói tới mức bụng dán vào lưng rồi, nhanh lên! Đi chưa vậy?”
Lâm Vãn nhướng mày, nhắn lại: “Tới liền, mày ăn trước đi.” Định vị đường tới Ngọc Đường Xuân nổi tiếng nhất Nam Giang.
10 phút sau, bóng đêm đã bao phủ lên thành phố.
Đèn đường hai bên từ từ sáng lên, nhuộm sắc trời xám thành một dải màu sắc rực rỡ.
Lâm Vãn dừng xe ở bãi đậu xe gần đó, đi bộ qua con phố hào nhoáng, kéo cánh cửa màu đen của nhà hàng, một mùi thơm trà bánh ùa tới.
Ngọc Đường Xuân là cửa hiệu kinh doanh đã gần trăm năm, mỗi ngày từ khi mở cửa tới khi đóng cửa chưa bao giờ không có khách. Lúc này đang là giờ cao điểm chiều, nhân viên phục vụ đẩy xe đi ngang qua các dãy bàn, trên đó có những món dim sum* mới ra lò.
Lâm Vãn mất một lúc mới tìm được Chung Giai Ninh ngồi trong góc.
Chung Giai Ninh là bạn học cấp hai của cô, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm việc cho một công ty nước ngoài, ba năm chiến đấu với đám yêu tinh trong công ty thì cô ấy đã luyện thành một thân “Bạch Cốt Tinh”, nhưng mà cô ấy vẫn thích những món trà bánh truyền thống nhất.
“Không phải kêu mày ăn trước đi rồi sao?” Lâm Vãn ngồi xuống hỏi.
Chung Giai Ninh đưa bình nước ấm qua: “Ăn một mình thì cũng mất mặt quá rồi, có gì tốt dĩ nhiên muốn chia sẻ với mày chứ. Hôm nay coi mắt thế nào?”
Lâm Vãn lấy nước ấm lau chén đũa, lấy mấy khay dim sum trên xe của người phục vụ đẩy ngang rồi mới trả lời: “Đừng nói nữa, hắn ta không xứng để tao kể.”
Cô mới gắp một miếng sườn lên, khóe mắt thấy một cô bé tầm 4-5 tuổi bàn kế bên đang dựa lưng ghế nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, cô bé mỉm cười ngượng ngùng.
Lâm Vãn trước giờ ai cô cũng nói chuyện được. Thấy cô bé vẫn nhìn mình không chớp mắt, cười hỏi: “Em nhìn chị làm gì? Muốn ăn sườn hông?”
Cô bé đỏ mặt, nói nhỏ nhẹ: “Chị đẹp quá