Lâm Vãn quên mất mình đã trả lời thế nào, Hà Vũ Đồng có biểu hiện ra sao, thực ra cô chỉ mơ hồ nhớ là mình đã trao đổi thông tin liên lạc với Tằng Giai Văn.
Dây thần kinh phấn khởi nảy lưng tưng, da đầu rần rật, cả người cô như tê dại.
Chắc trúng cử cũng tương tự như thế này thôi.
Quỹ tài trợ của Tằng Giai Văn bao gồm một số tổ chức phi chính phủ và doanh nghiệp, được xem như là một trong những tổ chức bảo vệ môi trường sinh thái tốt nhất trong cả nước.
Lâm Vãn biết rất rõ về hạng mục “Birdsong Stream” (Chim hót khe) của họ.
Tên như nghĩa, đây là dự án dành riêng cho việc bảo vệ các loài chim. Hơn nữa, tài chính và hành động của họ vượt xa Viện nghiên cứu, từ khi thành lập tới nay đã xây dựng nên hàng chục khu bảo hộ tự nhiên dành cho chim trên cả nước.
Có thể được Tằng Giai Văn chìa cành oliu thì đương nhiên là chuyện mừng ngoài mong muốn, nhưng Lâm Vãn quyết định vẫn thực hiện hoàn tất các buổi tọa đàm tiếp theo rồi mới đưa đơn xin từ chức.
Thứ nhất, cô không thích bỏ dở nửa chừng, thứ hai, cô không muốn hai tay dâng thành quả của mình cho người khác.
Sau trận đụng độ về laptop kia, Lâm Vãn xem như đã vạch trần mặt với Hà Vũ Đồng. Khi có công việc cần trao đổi thì bình thường, bước ra khỏi cửa văn phòng thì cô xem như không quen biết người này.
Không tới mấy ngày, chủ nhiệm Ngụy phát hiện tình trạng không ổn này. Ông gọi riêng Lâm Vãn vào phòng họp: “Cháu với Hà Vũ Đồng có mâu thuẫn gì sao?”
Lâm Vãn không giấu, đem toàn bộ sự việc ra kể lại. Chủ nhiệm Ngụy nghe xong không uống nổi trà nữa, ngồi đó xoa mặt liên tục như rái cá.
Nếu không phải do ông già da cũng dày hơn thì Lâm Vãn sợ ông xoa tới trầy da luôn rồi.
“Hà Vũ Đồng này, này…”
Chủ nhiệm Ngụy trong lòng chửi mẹ kiếp điên cuồng nhưng lại không thể nói ra ngoài, chỉ có thể khéo léo thuyết phục cô, “Có thể do con bé nó quên không lưu bản chính thức trên máy tính, cháu đừng để trong lòng, chờ chú phê bình nó một trận, bảo nó xin lỗi cháu.”
Lâm Vãn nghe vậy thì biết chủ nhiệm Ngụy muốn giảng hòa. Chỉ răn dạy vài câu, không ảnh hưởng tới cọng lông tơ của Hà Vũ Đồng, nói không chừng người ta lại nhân cơ hội diễn tuồng kịch khiến mọi người thêm thương cảm.
“Cháu không quan tâm cô ta xin lỗi hay không.”
Lâm Vãn do dự một lát, quyết định nói thẳng: “Chủ nhiệm Ngụy, khi kết thúc loạt tọa đàm này, cháu sẽ từ chức.”
Chủ nhiệm Ngụy suýt ngã từ trên ghế xuống đất.
Ông vội túm lấy mép bàn, gương mặt tròn trịa luôn cười mủm mỉm hiện vẻ hoảng hốt: “Ấm ức tới vậy sao? Chà chà chà, cháu đừng nóng vội, người trẻ tuổi đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói, cháu đi rồi thì khoa tuyên truyền này ra sao.”
Mấy câu sau, gần như ông chuyển thành giọng năn nỉ.
Lâm Vãn xót xa.
Chủ nhiệm Ngụy thực ra không có gì để ghét, đối xử với cấp dưới không có vẻ kẻ cả, có khi bị cô giận còn cười ha ha tỏ ý không bận tâm. Nói chung, ông là một người hiền lành đúng nghĩa, không tranh giành với ai, không vội vàng nóng nảy.
Nếu không thì không tới nỗi hơn 50 tuổi mà chỉ là một chủ nhiệm khoa nho nhỏ.
Chủ nhiệm Ngụy lo lắng tới mức không quan tâm chuyện gì nữa, nói thẳng: “Chắc cháu không biết, 6 tháng cuối năm nay Viện giảm biên chế, Hà Vũ Đồng chú không quản được, nhưng vị trí của cháu giá nào chú cũng giữ cho bằng được.”
“…Chú đừng như vậy. Còn trẻ không phải nên ra ngoài trải đời sao. Chỉ có điều là khi cháu đi rồi, trong tay chú không có người làm việc được, chú nhớ lần sau Viện có đưa danh sách người mới thì cần xin theo nhu cầu, đừng có nhường cho khoa khác. Chú làm người tốt lâu cũng chẳng ai cảm ơn chú.”
Chủ nhiệm Ngụy bị cô nói đúng nhược điểm, mấp máy môi muốn nói lại, cuối cùng nhìn tách trà đã theo mình bao nhiêu lâu nay.
Khi cất tiếng, giọng phức tạp: “Chủ nhiệm khoa tuyên truyền này chú đã định khi về hưu thì giao lại cho cháu. Haizzz…”
Lâm Vãn nhoẻn miệng cười: “Không sao, sau này giao lại cho người khác.”
Dù sao chỉ cần không phải Hà Vũ Đồng là được.
Khi ra khỏi phòng họp, bước chân cô nhẹ nhàng hẳn, Có một loại cảm xúc mà cô chưa từng gặp, trải dài từ lồng ngực tới mạch máu, chạy dọc theo từng tấc da. Tựa như một chồi non đẫm mưa xuân, thức dậy trong mùa vạn vật hồi sinh, đón chờ một hành trình sôi động đầy sức sống.
Cô nhớ hôm nay là ngày Chu Diễn Xuyên về nước, nhắn tin hỏi: [Tối nay đi cơm nhé? Đừng trách tôi không nhắc anh, qua thôn này thì không có quán nữa đâu.]
Chu Diễn Xuyên mới vừa xuống máy bay, ngồi trong xe về lại thành phố, cười hỏi: [Bữa cơm này của cô còn có thời hạn à?]
[Lần trước là đại diện Viện mời khách, quên gọi điện thoại cho anh.]
Lâm Vãn cực kỳ công bằng, không đổ lỗi cho Hách Soái, [Nhưng tôi sắp không còn là người của Viện nghiên cứu nữa, đợi khi tôi từ chức thì bữa cơm này còn lý do gì mà mời?]
Chu Diễn Xuyên cúi mắt, thấy tin cô nhắn thì bật cười khẽ. Chỉ dựa vào mấy dòng chữ, anh đã có thể tưởng tượng vẻ mặt lém lỉnh lại hết sức hợp tình hợp lý của Lâm Vãn.
[Vậy ngày mai được không?]
[Ngày mai thứ sáu, tôi có hẹn chị em đi xem phim rồi. Hôm nay không được à? Anh bị lệch múi giờ sao?]
[Tối nay có bữa tiệc, ngày mai tôi đến làm việc ở gần chỗ cô, tiện đường đón cô luôn.]
[Vậy cũng được, mai gặp.]
Thả di động xuống, Chu Diễn Xuyên nhíu mày, sự mệt mỏi do chuyến bay dài cũng biến mất dần.
Trợ lý của anh giải thích sơ qua tình hình bữa tiệc tối, sau đó anh không nói gì, cúi đầu xem văn kiện trên máy tính bảng.
Hơn 40 phút sau, chiếc xe ngừng bên ngoài nhà hàng.
Chu Diễn Xuyên bước khỏi xe, chỉnh lại cổ áo.
Người đàn ông mặc sơ mi, quần tây, thân người cao ráo vừa vặn, mới vừa bước vào bên trong đã thu hút được ánh mắt quan sát kín đáo của nhiều người.
Chu Diễn Xuyên