Lâm Vãn uống hết trà trong ly, buông ly xuống thì đã nghĩ xong lời muốn nói.
“Đúng rồi, anh không biết wechat của tôi là cái ao cá à, 3000 hậu cung của tôi có đủ loại trong đó.”
Đôi mắt đen láy chớp chớp, khóe môi cong cong làm câu nói của cô hết sức vui vẻ, “Cỡ như anh Chu miệng không đủ ngọt, quá lắm thì cũng chỉ là một cung nữ thôi.”
“Chu cung nữ” cúi đầu cười nhẹ.
Từ phía Lâm Vãn nhìn qua, gương mặt anh rất đẹp, đường nét khắc họa rõ ràng, đuôi mắt có nốt ruồi kia nổi bật trong ánh sáng trong quán ăn, chưa kể người anh toát lên vẻ sạch sẽ đầy sức sống.
Trong lòng cô âm thầm rút lời nói khi nãy lại, chỉ với gương mặt này Chu Diễn Xuyên có thể lên đến Quý phi, là kiểu hồng nhan họa thủy.
Chu Diễn Xuyên không biết mình là phi tần được thăng cấp nhanh nhất trong lịch sử, giơ tay đẩy điện thoại cô lại: “Tôi không add cô ấy, cô cất điện thoại đi.”
Lâm Vãn nhún vai, im lặng xin lỗi “cô gái tóc ngắn ở cửa hàng hải sản trong tháng 5”.
Xin lỗi, tôi đã cố sức giúp cô được tới đây thôi.
Trước khi rời khỏi quán ăn, Chu Diễn Xuyên kêu nhân viên phục vụ tính tiền, biết Lâm Vãn đã thanh toán cũng không nói gì thêm, chỉ cảm ơn, tỏ ý lần sau anh sẽ mời.
Lâm Vãn rất hài lòng với thái độ của anh. Cô không cái quy tắc bất thành văn là ra ngoài thì đàn ông phải trả tiền, càng không thích chỉ vì chút tiền ăn mà ồn ào “làm sao lại để phụ nữ trả tiền” theo kiểu chủ nghĩa đàn ông. Làm như phụ nữ vốn dĩ không có khả năng kiếm tiền, không xứng đáng để mời khách.
Do ảnh hưởng suy nghĩ này nên khi quay về tâm trạng cô không tệ, quyết định không chấp nhất chuyện Hải vương kia nữa.
Tới chỗ đỗ xe của Chu Diễn Xuyên, Lâm Vãn định nói cô sẽ đi bộ về, dù sao cũng cách nhà không xa, cô còn có thể đi bộ cho bớt no. Đã định vậy nên cô quay lại định chào tạm biệt Chu Diễn Xuyên.
Nhưng mà không ngờ anh đột nhiên dừng bước, mắt nhìn chăm chăm vào một hướng nơi bãi đỗ xe, cả hơi thở cũng như ngưng lại.
Tư thế này, không lẽ thấy bạn gái cũ à?
Lâm Vãn nheo mắt, nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy đôi vợ chồng chưa tới 60, mang theo một túi đồ khá nặng, chậm rãi đi về một chiếc xe. Nhìn hai người có thể thấy không được khỏe mạnh cho lắm, đi có vẻ chậm hơn những người cùng tuổi khá nhiều. Nhất là người phụ nữ kia, tuổi thì không quá già nhưng không hiểu sao tóc bạc trắng, bóng lưng gầy gò dưới ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn tạo nên cảm giác đơn độc.
“Muốn đi qua giúp không?” Lâm Vãn hỏi.
Chu Diễn Xuyên không trả lời, trên thực tế hình như anh không hề nghe thấy Lâm Vãn hỏi, chỉ có cằm căng cứng, yết hầu trượt lên xuống, tiết lộ ra anh đang đè nén không muốn cho ai biết cảm xúc của mình.
Đầu Lâm Vãn mọc đầy chấm hỏi, không thể nheo mắt lại nhìn rõ hơn. Lần này, cô nhận ra được. Người đàn ông cao lớn gầy gầy kia, khi còn trẻ chắc cũng là người đẹp trai tuấn tú, hơn nữa mặt ông có nét tương đồng với Chu Diễn Xuyên.
Mãi tới khi hai người đó lên xe, Chu Diễn Xuyên mới thu hồi tầm mắt. Giọng anh trở nên khàn khàn trầm thấp: “Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.”
Không khí lúc này rất kỳ lạ, Lâm Vãn không tiện từ chối chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ lái. Chưa kịp nổ máy xe, chiếc ô tô chở hai vợ chồng trung niên kia từ phía sau lái lên.
Hai xe lướt qua nhau, Lâm Vãn nhìn qua cửa sổ xe, thấy hai người đó cũng chú ý tới sự xuất hiện của Chu Diễn Xuyên.
Chỉ đối diện khoảng 10 giây, lại dường như đã một năm trôi qua.
Không khí đông cứng lại.
Người phụ nữ kia mở cửa sổ xe, ánh mắt tối tăm, độc ác nhìn Chu Diễn Xuyên, cho đến khi chiếc xe khuất khỏi bãi đỗ vẫn không rời mắt đi.
Mà Chu Diễn Xuyên chỉ bình tĩnh nhìn theo hướng họ đi xa.
Lâm Vãn theo bản năng nắm chặt dây an toàn, do dự vài lần rồi cuối cùng hỏi thành tiếng: “Hai bên quen nhau à? Không phải ba mẹ anh chứ?”
“Quen, không phải.”
Giọng Chu Diễn Xuyên cực nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
Quãng đường về nhà bình yên, cũng rất lặng lẽ.
Lâm Vãn có thể cảm giác được, cô vô tình biết được một chuyện không nên biết.
Có lẽ phía sau có sự thật rất tàn nhẫn, nếu không cô không thể tưởng tượng được tại sao một người lớn lại có biểu hiện như thế với người nhỏ hơn mình, giống như Chu Diễn Xuyên là một tội phạm không thể tha thứ, có mối thù sâu nặng với họ.
Sau khi về nhà, Lâm Vãn ngồi dưới sân ngây người một lúc.
Màn đêm buông xuống, ngoài đường đèn đã sáng lên, những ký ức vốn mờ nhạt gần như quên lãng chợt trở nên sống động, rõ ràng.
Lâm Vãn giật mình.
Cô từng gặp một người giống với người đàn ông kia hơn cả Chu Diễn Xuyên. Là một đàn anh trong trường trung học của cô.
Lâm Vãn nhớ mang máng, người đàn anh đó tên là…
Chu Nguyên Huy.
*
Hai ngày cuối tuần, Lâm Vãn không liên hệ với Chu Diễn Xuyên.
Chuyện ngoài ý muốn đêm đó như vách ngăn, biến hai người chưa thân thiết lắm dừng ngay tại đó.
Tuy nhiên, wechat lại không hề im lặng.
Bởi vì cô gái “Cô gái tóc ngắn ở quán ăn hải sản, tháng 5” hai ngày nay liên lạc thường xuyên với Lâm Vãn.
Lâm Vãn đã đổi ghi chú thành tên thật của cô ấy, Tưởng Kha, mỗi lần mở wechat đều thấy cô ấy nhắn tới vài tin.
Từ hôm thứ sáu gặp ở quán ăn, Tưởng Kha có ấn tượng sâu sắc với Lâm Vãn, theo lời cô ấy nói thì chính là, “Em lớn tới chừng này chưa từng thấy cô gái nào có thể tán cả em gái.”
Lâm Vãn nhắn lại một icon hình chắp tay: [Đa tạ, ai bảo tôi là Hải vương chi.]
Tưởng Kha thích thú: [Em muốn bơi trong ao cá của chị, muốn cắn câu của chị không thả ra, muốn được uống nước thần mọc chân lên bờ dạo chơi.]
Lâm Vãn phát hiện cô em gái này là nhân tài: [Phong cách freestyle của em tốt quá, có thể làm rapper đó.] (Freestyle: phong cách tự do truyền miệng; Rapper: ca sĩ hát/đọc rap)
Tưởng Kha nhắn lại một loạt icon cười haha, rồi lại nhắn tiếp một địa chỉ quán bar: [Rapper thì không cần, em có một ban nhạc, mỗi tuần hai tư sáu biểu diễn ở đây, chị có rảnh tới chơi nha, em mời chị uống rượu.]
Lâm Vãn lưu địa chỉ lại, cũng gửi cho cô ấy một meme. Meme hình 3 con chim nhỏ tròn tròn xếp hàng hùng dũng, tư thế phấn khích sẵn sàng ra trận.
Thật ra meme này có nghĩa là đồng ý, nhưng Tưởng Kha lại chú ý tới chi tiết khác: [Sao cái meme này lại có tên là “Ăn não hoa đi”? Chim gì vậy, có vẻ hung hãn quá ha?]
Lâm Vãn lập tức chuyển qua trạng thái phổ cập kiến thức khoa học: [Chim tước núi, một loại chim săn mồi, cực thích ăn não.]
Tưởng Kha chắc đã tìm thông tin nên nhanh chóng bị vẻ ngoài hiền lành đáng yêu không hợp với bản tính hung hãn của loài chim này làm kinh ngạc, gửi một loạt dấu chấm than qua rồi hỏi: [Sao chị có vẻ rất rành vậy?]
Lâm Vãn: [Quên giới thiệu, chị là chuyên viên phổ cập kiến thức về các loài chim.]
[……]
[?]
Tưởng Kha: [Xin lỗi em nói thẳng, em không ngờ công việc của chị lại thuộc nhóm trí thức thế, tại chị đẹp mà nhìn có vẻ không nghiêm túc.]
Lâm Vãn: [Hihi, em cũng vậy mà.]
Tình bạn giữa hai cô gái nhanh chóng tăng lên khi thổi phồng lẫn nhau.
Không lâu sau, Tưởng Kha lại hỏi: [Soái ca hôm đó có phải là bạn trai chị không?]
[Không phải.] Lâm Vãn nói, [Thích vẻ ngoài anh ấy hả? Khuyên em là nên suy nghĩ kỹ lại, miệng anh ấy độc địa lắm, nói chuyện với anh ấy tức khỏi ăn luôn đó.]
Tưởng Kha: [Nhưng em thấy bữa đó chị ăn ngon lành lắm mà.]
“…”
Lâm Vãn hậm hực đặt điện thoại xuống, sờ sờ má, sao có cảm giác như bị vả mặt vậy chứ?
Cô nằm trên sofa nhìn trần nhà, một hồi sau chán nản vung vẩy chân, cuối cùng kết luận.
Chắc là do tay nghề đầu bếp quán hải sản tốt quá thôi mà.
*
Một tuần sau, ánh mặt trời càng ngày càng gay gắt hơn. Nhiệt độ thiêu đốt làm độ ẩm bốc hơi, biến cả thành phố thành cái lò hơi khổng lồ, cái nóng ẩm oi bức bao trùm con người, ngay cả cây cối cũng mất đi sức sống.
Tin Lâm Vãn muốn từ chức nhanh chóng lan truyền trong Viện nghiên cứu.
Không ít người công khai, người bí mật hỏi thăm tin tức của cô, ai hỏi cô đều thẳng thắn thừa nhận, chẳng qua cô không nói cụ thể là mình nhận được lời mời từ Tổ chức nào thôi.
Thời gian gần đây mọi người trong Viện nghiên cứu đều lo lắng, nghe nói cô phải đi, rất nhiều người đều không tự chủ được mà tự hỏi về dự định nghề nghiệp của mình trong tương lai.
Công bằng mà nói, ngoài việc hiệu quả thấp, mối quan hệ phức tạp thì Viện nghiên cứu thật ra là một đơn vị không hề tệ. Thiết bị nghiên cứu khoa học và nhân tài nghiên cứu khoa học là hàng đầu ở Nam Giang, rất nhiều kết quả nghiên cứu xuất sắc đã được công bố trong mấy thập niên qua. Tuy mấy năm nay họ có trì trệ nhưng những kết quả đã đạt được thì không thể phủ nhận.
Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người, cuối cùng danh sách giảm biên chế chưa ra, Lâm Vãn chưa thực hiện xong thì người đầu tiên ra đi của Viện nghiên cứu đã