Vài phút sau, Chu Diễn Xuyên nhắn tới một loạt dấu ba chấm.
Lâm Vãn nhắn lại anh một dấu chấm hỏi, rồi hỏi lại: [Tóm lại là tới hay không?]
Chu Diễn Xuyên gửi tin nhắn thoại qua: “…Nhà của cô không phải mới trừ mối xong à?”
Trong giọng nói có vẻ chần chừ, có ý thắc mắc như “Rốt cuộc là tôi điên hay cô điên”.
Lâm Vãn bật cười thành tiếng, cuối cùng nhớ tới chuyện phải nói cho anh biết mình dọn tới Vân Phong phủ.
Lúc này anh không do dự, nhắn lại gọn gàng một chữ “Tới.”
“Tôi mời bạn tới cũng được chứ?” Lâm Vãn gia nhập cuộc nói chuyện của hai người Trịnh Tiểu Linh, “Chu Diễn Xuyên, anh ấy ở cùng khu này, nếu thiếu gì thì cũng tiện mượn của anh ấy luôn.”
Trịnh Tiểu Linh gật đầu, không kiềm được sự tò mò: “Cô với Giám đốc Chu của Tinh Sang là bạn à?”
“Đúng rồi, chúng tôi quen nhau từ trước.”
Lâm Vãn nhắn thời gian tổ chức tiệc qua cho anh, ngẩng lên cười: “Người đó coi vậy chứ rất tốt, sau này quen rồi sẽ biết.”
Trịnh Tiểu Linh nghĩ thầm cô với Chu Diễn Xuyên chắc cả đời cũng không quen thân nổi. Cô tin là người với người có một loại từ trường vô hình, giống như Lâm Vãn và Chu Diễn Xuyên là hai loại hợp nhau, hai người đứng cùng một chỗ thì rất đẹp đôi, cho nên bây giờ biết hai người là bạn bè thì Trịnh Tiểu Linh thấy cũng bình thường.
Soái ca thì đi cùng mỹ nữ là chuyện đương nhiên mà.
Lâm Vãn làm việc nhanh nhẹn, quyết định dọn tới thì chuyển tiền cho Trịnh Tiểu Linh ngay. Ngoài tiền 3 tháng, còn thêm 1.000, coi như là một phần chi phí tiệc BBQ.
Trịnh Tiểu Linh nói cô chuyển nhiều rồi. Lâm Vãn lắc đầu: “Không nhiều đâu, cuối tuần tôi chuyển nhà sợ không có thời gian phụ mọi người chuẩn bị nguyên liệu, không góp công thì góp của, không làm thì dĩ nhiên phải bỏ thêm một xíu tiền chứ.”
Cô nói xong, Trịnh Tiểu Linh nhìn cô đã khác đi. Trước đó chỉ xem cô như đồng nghiệp kiêm bạn cùng nhà tương lai, bây giờ thấy cô tính tình hào phóng, không tính toán chi li, không có kiểu gái xinh ra vẻ, hết sức thân thiện đáng yêu.
Lâm Vãn không biết mình vô tình đã chiếm được cảm tình của Trịnh Tiểu Linh.
Cô rời khỏi Vân Phong phủ, chen chúc lên tàu điện ngầm giống như zombie vây thành như lời chị nhân sự nói, đi tới dưới lầu quán bar Tưởng Kha lấy xe.
Trở về tới đường Đông Sơn đã gần 9 giờ.
Nửa đường Tưởng Kha nhắn tin tới hỏi cô hôm qua sao lại thế.
Lâm Vãn lấy chìa khóa bên nhà hàng xóm, đứng trong sân nhắn lại: [Xin lỗi em, uống nhiều quá nên về sớm, lần sau sẽ nghe em hát.]
Tưởng Kha: [Em hát thì nghe lúc nào cũng được, không cần tới ủng hộ. Em chỉ bà tám chút, chị với Chu Diễn Xuyên nói gì mà say nhanh vậy?]
Gió đêm thổi từ hẻm vào sân, lá cây trên đầu kêu xào xạc, đèn đường len lỏi vào bên trong sân. Lâm Vãn đứng nơi tranh sáng tranh tối, gõ chữ: [Có thể là do tâm trạng.]
Tục ngữ nói rượu không say người tự say đó thôi?
[Thận không ổn?]
[Không! Tụi chị giống dạng người vậy sao?!]
[Chu Diễn Xuyên thì không, nhưng mà chị thì…]
Lâm Vãn mím môi: [Hay là chúng ta cắt đứt tình bạn bè đi?]
[Ha ha ha, đừng đừng. Em biết chị không phải rượu say làm càn là được rồi, Em đi tập đây, rảnh nói tiếp.]
Lâm Vãn cất điện thoại, quay đầu nhìn lại ngôi nhà chưa mở đèn của mình, cảm giác muốn trốn luôn không vào. Đứng yên một lát, cô vẫn cố gắng lấy can đảm mở cửa ra.
Tình hình tốt hơn so với cô nghĩ.
Mùi thuốc diệt mối còn vương trong không khí, bên cửa sổ góc tường còn rơi rụng mấy xác mối, tuy là theo thói quen ở sạch của cô thì thấy không thoải mái lắm nhưng may mà không có cảnh tượng nào khiến cô chịu không nổi. Hơn nữa đồ đạc trang trí đều được xếp lại đúng vị trí, ngay cả gói bánh quy hôm qua cô quên vứt cũng được dọn đi. Có thể thấy công ty mà Chu Diễn Xuyên tìm có trình độ phục vụ tốt, đáng giá năm sao.
Lâm Vãn thầm cảm ơn anh, lên lầu lấy quần áo cần thiết nhét vào vali, ra cửa đến ở nhờ nhà Chung Giai Ninh.
Chung cư Chung Giai Ninh ở gần với trung tâm hơn so với đường Đông Sơn nhà cô nhưng chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, nhỏ hơn nhà Lâm Vãn.
Vừa vào cửa, Lâm Vãn đã nhào lên ghế sofa nằm dài ra, vùi đầu trong ghế miêu tả sự thê thảm của mình hết sức sinh động.
Chung Giai Ninh cười tới rớt cả mặt nạ đắp mặt: “Mày có phải người Nam Giang không vậy? Sai lầm loại này mà cũng mắc?”
“Lúc sáng ra cửa có tâm sự mà!”
Lâm Vãn duỗi chân, dép lê lủng lẳng trên chân cô, “Cả buổi tao chỉ lo suy nghĩ tối nên nói gì với Chu Diễn Xuyên, quên béng vụ khu phố dán thông báo nhắc phải đóng cửa sổ.”
Chung Giai Ninh: “Mày nói chuyện gì với anh ta?”
Có những chuyện không tiện nói với người ngoài. Lâm Vãn chống tay lên, ngửa đầu nhìn Chung Giai Ninh: “Cụ thể thì không nói được, nói chung là chuyện quá khứ của anh ấy.”
Chung Giai Ninh vào nhà vệ sinh rửa mặt, lát sau thò đầu ra: “Tụi bây phát triển tới mức đó rồi? Lâm Vãn, không phải mày thích anh ấy đó chứ?”
“… Tao không biết.”
“Mày đâu phải nữ sinh mới yêu lần đầu, có gì mà không biết chứ?”
Chung Giai Ninh lại quay đi, bắt đầu trình tự dưỡng da phức tạp, “Mày nhiều lần tìm Chung Triển hỏi thăm tình hình anh ấy, ít nhất chứng minh mày quan tâm tới anh ấy.”
Lâm Vãn lười biếng bò khỏi sofa, tiến tới cạnh cửa dựa vào: “Đúng là tao quan tâm anh ấy, nhưng mà quan tâm và thích là hai chuyện, giống như tao rất quan tâm mày nhưng không có nghĩa là tao diễn trò bách hợp* với mày” (Ngôn ngữ mạng/trẻ chỉ người đồng tính nữ)
“Tao cũng không muốn, cảm ơn.” Chung Giai Ninh liếc trắng mặt rồi cười, “Không phải nói anh ấy vừa đẹp trai vừa có năng lực sao? Nếu đổi lại là tao thì không nghĩ nhiều đâu, yêu đương thôi mà, đâu phải kết hôn, không thích hợp thì chia tay cũng không muộn.”
Nói vậy cũng không sai.
Mọi người đều là nam nữ chưa kết hôn, đầu tiên là bị thu hút bởi ngoại hình, rồi sau đó là tới năng lực, cuối cùng, nếu có hơi mập mờ thì có thể là điều kiện đầu tiên để hình thành tình yêu, phát triển thành tình cảm đôi lứa.
Thời đi học Lâm Vãn từng yêu hai lần, mối tình đầu là lúc học trung học. Cả hai lần đều rất êm đềm, chỉ là giao tiếp thường xuyên hơn bạn học bình thường. Sau khi chia tay cũng chỉ cảm giác mất mát mấy ngày chứ không có đau thương tuyệt vọng gì cả.
Tình yêu thời học sinh thì ai cũng tương tự vậy thôi.
Vì vậy cô tin là cho dù có chia tay Chu Diễn Xuyên thì cô có thể xử lý mà không cần lo lắng.
Nhưng mà…
Lâm Vãn kéo tua của bức rèm, nói nhỏ: “Tao không muốn làm vậy với anh ấy.”
Chung Giai Ninh buông lọ serum xuống, lặng lẽ nhìn cô qua gương.
“Có thể làm anh ấy đau lòng, anh ấy đã tổn thương rất nhiều.”
Lâm Vãn không để ý ánh mắt bạn mình đang đánh giá, tiếp tục phân trần: “Tao không muốn sau này mình cũng là một sự mất mát của anh ấy.”
Chung Giai Ninh không còn gì để nói. Cô vỗ nhẹ lên mặt để serum thấm vào da, mới nói nhận định của mình: “Vậy thì có lẽ mày không chỉ là quan tâm, mà còn là động lòng.”
“Không có cách nào khác, tao thích dáng vẻ của anh ấy.” Lâm Vãn cười hì hì thừa nhận, “Không phải nói với mày rồi sao, năm ngoái ở Ngọc Đường Xuân đã nhìn trúng anh ấy.”
Chung Giai Ninh nhướng mày: “Đẹp trai tới mức nào mà có thể làm mày nhớ mãi không quên vậy. Mày tìm ngôi sao nào đó hay ai quen biết làm ví dụ không, ít nhất để tao biết vẻ đẹp anh ấy ở mức nào chứ.”
Lâm Vãn suy nghĩ một lát, nhớ ra một người: “Hồi tụi mình học cấp 3, mày còn nhớ Hội trưởng hội học sinh Chu Nguyên Huy không?”
Nhắc tới Chu Nguyên Huy, Chung Giai Ninh gật đầu, hơi buồn: “Nhớ chứ, đó là nam sinh đẹp nhất mà tao biết thời học sinh đó.”
Lâm Vãn nói thật: “Anh ấy giống giống Chu Nguyên Huy, nhưng đẹp hơn.”
“…Thật không vậy?”
Chung Giai Ninh thuận miệng hỏi lại, nhưng tâm tư không tập trung vào chuyện đẹp xấu mà thở dài tiếc nuối: “Hôm nay mày không nhắc tao cũng quên luôn người đó.”
Cảm xúc của Lâm Vãn cũng hạ xuống: “Tao cũng vậy.”
Nếu hôm đó không nhìn thấy bác Chu Diễn Xuyên thì có lẽ chỉ mấy năm nữa cô không còn nhớ một người mình từng quen thời cấp 3.
Chung Giai Ninh mở hũ kem ra, nhíu mày: “Tới giờ tao vẫn không hiểu tại sao Chu Nguyên Huy lại tự sát? Theo lý thì anh ấy đã đỗ đại học, trúng tuyển trường cũng tốt, sao lại ngay thời điểm đó lại…”
“Có lẽ có những chuyện phiền lòng mà người khác không biết.”
Lâm Vãn nhẹ nhàng đáp, có hơi nản lòng. Cô vẫn chưa nhắc tới Chu Nguyên Huy với Chu Diễn Xuyên.
Tối qua họ ở quán bar nói tới Đức Sâm, nói tới ba mẹ anh, cô vẫn không dám hỏi “Anh có quen một người tên Chu Nguyên Huy không.”
Hai bác của Chu Diễn Xuyên nhìn anh đầy vẻ thù hằn. Loại hận này nếu như có thể thì chỉ muốn băm anh ra thành trăm ngàn mảnh.
Lâm Vãn không thể hiểu được một người từng nuôi nấng Chu Diễn Xuyên, đã xảy ra chuyện gì mà có thể từ một đứa bé mình tự tay nuôi nấng lại căm thù tận xương tủy đến như thế.
Nghĩ tới nghĩ