Lâm Vãn chỉ nghĩ trong đầu chứ không dám trước người đức cao vọng trọng như Phan Tư Tĩnh cùng sinh viên của bà lại xông tới hôn Chu Diễn Xuyên. Đây là tương lai của nhân loại, cô không định mấy trăm năm sau khi nhắc tới khoảng thời gian lịch sử này người ta còn nói tới đoạn kịch nhỏ đầy hường phấn thế này.
Vừa lúc đó, Phan Tư Tĩnh thảo luận với sinh viên xong, đi tới nói về tiến triển của hạng mục với Chu Diễn Xuyên. Lâm Vãn tự giác tránh ra cửa, trước khi đóng cửa nhìn thoáng qua bên trong lần nữa.
Phan Tư Tĩnh khá thấp nên ngửa cổ nói chuyện khá tốn sức. Chu Diễn Xuyên khom người xuống vừa tầm bà để trò chuyện, lưng anh tạo thành một đường cong, Lâm Vãn liếm môi, bộ dạng nghiêm túc của anh lại làm người ta muốn ý loạn tình mê mới chết chứ.
Lâm Vãn không đi xa, cô đứng ngay cạnh cửa, lục tìm mấy người trong wechat, bỏ qua Chung Giai Ninh đứng đắn, chọn Tưởng Kha.
Cô bấm chữ hỏi: [Em có chủ động hôn người nào khác bạn trai không? Có kinh nghiệm gì hay ho chỉ giáo với?]
Tưởng Kha gửi qua một hình cậu nhóc bụ bẫm: [Cháu họ em, mới hôn xong tức thì. Trước khi hôn nhớ lau sạch cái miệng cháo của nó đi nếu không bị dính lên mặt.]
Lâm Vãn: […tào lao, em hiểu ý chị mà.]
[Định làm gì đấy, chị định hôn Chu Diễn Xuyên hả? Nghe em đi, thấy không khí được thì cứ thế tiến lên, lo trước sợ sau đâu phải khí thế Hải vương.]
[OK, nhưng mà bây giờ chị là Tần vương.]
[???]
Lâm Vãn nghe tiếng động trong phòng thí nghiệm, cất di động đi, làm bộ như không có gì cúi đầu đếm gạch trên sàn. Cửa mở ra, ánh đèn bên trong chiếu bóng Chu Diễn Xuyên kéo dài tận chân cô.
“Nói nhanh vậy sao?” Lâm Vãn hỏi.
Chu Diễn Xuyên nói: “Ừ, cũng chỉ tạm thời đưa em tới thôi mà.”
Đôi mắt hoa đào kia quét qua mặt cô, “Với lại không phải em sợ ma sao? Để em đứng một mình bên ngoài này không tốt lắm.”
Lâm Vãn cúi đầu, không mặt mũi nào nói sự sợ hãi bị mấy suy nghĩ kia đánh bại mất.
Chu Diễn Xuyên vòng tay lại đóng cửa, hành lang chỉ còn lại hai người. Ánh đèn lọt vào sàn nhà màu tối, nhẹ nhàng yên tĩnh.
Hai người sóng vai đi xuống lầu, khi tới chỗ ngoặc cầu thang, ánh trăng xuyên qua mấy lỗ thông gió, rải một tầng ánh sáng mỏng manh. Lâm Vãn cố tình đi chậm lại, nhìn bờ vai rộng của người đàn ông đi bên cạnh, chớp chớp mắt. Bậc thang cao thấp mấy bước sẽ là góc độ phù hợp để hôn nhỉ?
Không để cô kịp tính toán ra, ánh đèn pin chiếu lên, bảo vệ đi tuần thò đầu lên hỏi: “Hai người nửa đêm còn chạy tới đây làm gì?”
Lâm Vãn: “…”
“Tới tìm giáo sư Phan, mới từ phòng thí nghiệm của bà ra.” Chu Diễn Xuyên không thấy vẻ mất mát trong mắt cô, giải thích với bảo vệ.
Bảo vệ nhìn họ từ trên xuống dưới vẻ đánh giá. Hai người tầm hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài sạch sẽ, nói là nghiên cứu sinh trong trường chắc ai cũng tin.
“Vậy à, về ký túc xá sớm đi.”
Bảo vệ thật sự tưởng họ là nghiên cứu sinh hay sinh viên, giơ đèn pin lên huơ huơ, “Đã trễ thế này mà giáo sư Phan còn chưa nghỉ à? Vậy không ổn, để tôi lên đó đuổi người.”
Lâm Vãn nghiêng người nhường đường cho bảo vệ, nghe anh ta chạy thình thịch lên lầu, những ý định đẹp đẽ trong đầu bị đánh cho tan tác. Cô bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nghĩ thầm, thôi, đổi chỗ khác.
“Dù sao cũng tới rồi,” cô nói, “Có muốn đi dạo quanh vườn trường không?”
“Được.”
Từ nhỏ Lâm Vãn đã lớn lên ở đại học Nam Giang, biết cách tòa nhà này không xa là thư viện, vị trí tương đối cao, bên ngoài còn có khu vườn trồng dây leo, rất thích hợp để làm những chuyện đêm khuya tĩnh lặng mà không có người phá rối.
Nào ngờ đi ra ngoài không được vài phút, Lâm Vãn tuyệt vọng cực kỳ. Sao cô lại quên mất trợ lý Chu Diễn Xuyên còn đang đợi họ chứ!
Trợ lý này không biết do đọc được ý tưởng xấu của cô hay sao mà mở máy xe Bentley lái chậm rì theo sau, ra vẻ “chỉ cần ông chủ có yêu cầu là tôi lập tức ngừng xe ngay bên cạnh”.
Một chiếc xe đạp vội vã chạy về ký túc xá lao như bay lướt qua Bentley. Hai xe lướt qua nhau, cậu nhóc đó còn khinh thường liếc qua, chắc từ nhỏ tới lớn chưa thấy chiếc siêu xe nào chạy với tốc độ thê thảm như vậy.
“Kêu anh ấy đậu xe xa chút đi, tiết kiệm năng lượng mà còn giảm khí thải, bảo vệ môi trường nữa,” Lâm Vãn dở cười dở khóc đề nghị, “dù sao bây giờ chúng ta cũng không ngồi xe.”
“Bóng đèn” không còn, Lâm Vãn cũng không còn khí thế mạnh mẽ như khi nãy. Cô nhún vai, có lẽ không khí còn chưa phù hợp nên trời cũng nhắc cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Diễn Xuyên không hỏi cô đi đâu, thật ra anh cũng không để tâm tới cảnh vật trong trường. Cô gái trước mặt anh đã lấy lại sức sống ngày thường, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng lấp lánh trong đêm, chứng minh sự an ủi của anh hình như đã có tác dụng.
Theo suy nghĩ trước đó của anh, lúc này anh nên rời đi. Hôm nay anh mới từ Yến Đô về Nam Giang, chưa kịp giải quyết mọi việc cho ổn thỏa.
Ánh trăng như nước, bóng cây xao động, trong rừng cây thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang làm bạn với họ lang thang tản bộ trong khuôn viên yên tĩnh.
Lâm Vãn đi không ngay ngắn đàng hoàng, cô đi trên vỉa hè lối đi bộ, người lắc lư, hoàn toàn không quan tâm mình đang mang giày cao gót. Chu Diễn Xuyên nhíu mày nhìn cô mấy lần, rất nhiều lần vươn tay đỡ hờ lấy cô, nhưng anh lại rụt lại ngay khi sắp chạm khuỷu tay cô.
Lâm Vãn chú ý tới động tác của anh, khóe môi cong lên: “Nếu anh muốn đỡ em thì nhớ cẩn thận, lỡ em bị té thì anh còn phải cõng em về nhà đó.”
“Anh không biết kêu xe qua đây à?” Chu Diễn Xuyên cười.
“Anh biết gì chứ, cái này kêu là hộ giá*”(bảo vệ vua) Lâm Vãn giang hai tay để giữ thăng bằng, hận sắt không thành thép lắc đầu, “Ái phi, hậu cung của ta nhiều người như vậy, anh phải học hỏi để cố gắng thể hiện mới được.”
Chu Diễn Xuyên im lặng vài giây, hỏi: “Lại có người mới à?”
“Đâu có nhanh vậy.” Lâm Vãn nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi, “Anh còn để ý tay bass gặp ở đồn cảnh sát hả? Quên đi, người ta thích Tưởng Kha.”
Ờ mà nói vậy cũng không đúng lắm.
Cho dù Giang Quyết không thích Tưởng Kha, Lâm Vãn cũng không có ý định kết đôi với anh ta. Soái thì đúng là soái, nhưng không phải kiểu cô thích. Vì vậy cô trầm ngâm bổ sung thêm: “Hơn nữa em nói sẽ đợi anh một tháng mà, sao hả, còn mười ngày nữa anh đã xác định được muốn