Tay Lâm Vãn run lên, cái nĩa đang xiên một miếng nấm rơi xuống bàn. Được bạn trai “âu yếm” gọi là nữ lưu manh, đúng ra cô nên thấy thẹn thùng xấu hổ, đằng này không biết chạm tới dây thần kinh nào mà cô bắt đầu rung hết bả vai lên, cuối cùng nằm bò ra bàn cười ha ha.
Chu Diễn Xuyên lẳng lặng chờ cô cười xong, mới hừ một tiếng: “Em còn vui vậy à?”
“Em… từ từ.” Lâm Vãn ngẩng đầu lên, hàng lông mi cong vút dày rậm còn treo giọt nước mắt vì cười nhiều quá, cô lấy mu bàn tay lau qua, nói, “Cục cưng thật đáng thương, bởi vậy mới nói trai đẹp quá cũng rất nguy hiểm mà.”
Thấy người chủ mưu lại chẳng hề hấn gì, Chu Diễn Xuyên cũng chẳng sao, chỉ thấy với tính cách hoạt bát trong sáng của cô thì cả đời chắc chẳng mấy lần thấy cô ngại ngùng xấu hổ, cho nên thôi giờ ngồi yên mà ngắm nước mắt thấm ướt mi cô còn hơn.
Lâm Vãn có ngoại hình sáng sủa, xinh đẹp, mọi người mới nhìn sẽ tưởng cô thuộc kiểu người sành ăn chơi. Nhưng cô lại trang điểm rất nhẹ nhàng đơn giản, vóc dáng mảnh mai, cân đối, nhìn càng lâu lại càng thấy xinh đẹp, duyên dáng. Giống như một bình sứ được thợ thủ công tỉ mỉ chăm chút từng nét vẽ, mới nhìn thì kinh ngạc bởi vẻ đẹp của nó, ngắm nhìn lâu lại thấy vẻ quyến rũ tự nhiên. Lúc này cô đang cười tới lông mi nhòe nước mắt, vô tình lại tăng thêm vẻ xinh đẹp không lý giải được.
Cuối cùng Lâm Vãn cũng cười xong, cô uống nước cho thấm giọng rồi giải thích: “Lúc đó em thật sự nhắn nhầm. Đâu biết còn có người quấy rối anh. Thảo nào ấn tượng ban đầu của anh đối với em chẳng ra gì, hóa ra còn có công lao của vị giám đốc kinh doanh kia nữa.”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô cười cười.
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước do sự hiểu lầm này mà sự quen biết của họ mới trở nên buồn cười, nhưng cho dù không có sự cố “tục không chịu nổi” thì nếu cứ tiếp xúc với Lâm Vãn như sau này, thì sớm muộn gì anh cũng bị cô làm cho động lòng.
Cô rất tốt đẹp, tràn đầy sức sống, là ánh sáng mùa xuân xôn xao, ấm áp hơn mùa động, dịu dàng hơn mùa hè, rực rỡ hơn mùa thu.
Người như vậy ai mà không thích?
Họ đến muộn nên đến lúc này thì khách trong nhà hàng đã vãn dần. Trong sân vườn chỉ còn một khoảng tình ý mênh mông, những bông hồng leo trên vòm dường như cũng nở đẹp hơn.
Thanh toán xong đã gần mười giờ.
Lâm Vãn hôm nay bị bản báo cáo của Thư Phỉ làm tốn nhiều tế bào não quá, ăn xong thì bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, cô dụi mắt, lấy tay che miệng ngáp một cái. Chu Diễn Xuyên đóng cửa xe, thấy mặt cô buồn ngủ: “Em mệt à? Về nghỉ sớm nhé.”
“Dạ, lần sau chúng ta hẹn lại cho vui vẻ.”
Lâm Vãn không cần cố ra vẻ, hiện giờ cô không còn sức lực, cũng không muốn kéo Chu Diễn Xuyên đi dạo phố hay xem phim nổi, “Ngày mai em hẹn bạn tới công viên đầm lầy ngắm chim. Ban đầu em định xong thì về nhà mẹ ngủ lại một đêm, nếu anh rảnh thì em đổi lịch, đi chơi với anh vào chủ nhật?”
Chu Diễn Xuyên đạp chân ga, đi về hướng Vân Phong phủ: “Anh định thứ bảy đến nhà hai bác.”
Lâm Vãn ngẩn ra, cơn buồn ngủ biến mất một nửa. Bên kia chỉ là hai ông bà già, nhưng không biết sao cô lại căng thẳng, giống như Chu Diễn Xuyên không phải tới nhà họ hàng mà là xông ra chiến trường tràn ngập mùi thuốc súng.
Cô lo lắng bẻ ngón tay, nhẹ giọng hỏi: “Vậy đúng ra em nên về đi cùng anh?”
Chu Diễn Xuyên suy nghĩ: “Chắc không cần, em cứ về ở với mẹ đi.”
Đối với anh, khoảng thời gian khó khăn nhất là đoạn đường từ mộ Chu Nguyên Huy trở về nhà. Sau đó là những trách móc quanh năm suốt tháng, cứ chồng chất từ lớp này lên lớp khác, mới đầu có thể rất khó chịu, nhưng lâu dần thì cũng quen. Lần này chỉ là nói cho rõ ràng những mâu thuẫn tồn tại trước giờ, cho dù đau thế nào thì cũng không thể đến đâu.
Lâm Vãn “Dạ”, thật ra vẫn nghĩ muốn quay về. Không phải cô không tin tưởng năng lực Chu Diễn Xuyên, nhưng dù gì đây là bạn trai cô, ba mẹ anh qua đời từ sớm, lúc đau khổ lại để anh một mình tự xoa dịu cảm xúc, cứ cảm thấy không đành lòng.
“Vậy lúc đó có gì anh gọi em nhé.” Cô làm dấu gọi điện thoại, mặt mày ngập vẻ dịu dàng, “Phục vụ bạn trai mọi lúc mọi nơi nha.”
Chu Diễn Xuyên cười khẽ, không nói tiếp đề tài này.
Xe vào Vân Phong phủ, dừng trước biệt thự nơi Lâm Vãn ở. Biệt thự tối đen, không có bật đèn, đám Trịnh Tiểu Linh không biết chơi bời cuối tuần ở đâu rồi.
Lâm Vãn mở dây an toàn, không vội đẩy cửa mà láo liên nhìn trước ngó sau như ăn trộm.
Chu Diễn Xuyên thấy hành động kỳ lạ của cô, hỏi nhỏ: “Em tìm gì vậy?”
“Em tìm coi có ‘bóng đèn’ nào không.” Lâm Vãn quay lại nói nghiêm túc.
Chu Diễn Xuyên sững người một lúc mới hiểu ra, cũng mở dây an toàn, lười biếng ngả người vào ghế, mắt đào hoa nghịch ngợm liếc xéo cô, “Tìm được chưa?”
“Không thấy, chắc là an toàn.”
Lâm Vãn bị bóng ma tâm lý mấy lần trước, sau khi xác nhận bốn phía an toàn không có mèo con chó con nào thì mới nhanh nhẹn cúi xuống, mổ lên môi anh. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lại ngay lập tức nổi lửa trong xe.
Chu Diễn Xuyên giữ cái ót trắng ngần của cô, ngăn cản cô hôn xong rồi bỏ chạy, kéo người vào lòng ngực, trong bóng tối thăm dò độ ấm môi lưỡi cô. Bên trong xe không đủ rộng, cơ thể mềm mại thơm tho của cô được anh ôm ngồi lên người mình mà không hề thấy chật chội. Một cảm xúc không biết tên xao động, chỉ muốn ôm