Lâm Vãn để sổ lên bàn, cảm thấy anh muốn bị đòn. Cô mím môi đi tới, cúi đầu nhìn Chu Diễn Xuyên đang không chú ý tới mình. Hôm nay anh ra ngoài gặp khách nên ăn mặc trang trọng hơn bình thường, cà vạt sẫm màu với áo sơ mi.
Lâm Vãn nắm cà vạt của anh kéo lên khiến anh hơi ngửa cổ lên. Một nửa suy nghĩ của Chu Diễn Xuyên còn nằm trong đoạn code nên anh nhướng mày nhìn cô: “Hửm?”
Giọng nói nhẹ nhàng không chút nghi ngờ khiến máu trong người cô như sôi lên.
Lâm Vãn chống tay còn lại vào tay ghế, cảm thấy mình như nữ lưu manh chuyên đi bắt nạt người khác. Cô không chần chừ, cúi người hôn lên môi anh.
Chu Diễn Xuyên ngạc nhiên thở gấp, sau đó tựa lưng vào ghế, mắt mang ý cười thả lỏng để mặc đầu lưỡi cô nhanh chóng xâm nhập.
Âm thanh duy nhất còn lại trong phòng là tiếng môi hôn.
Bầu không khí nóng bỏng nhưng sự nhiệt tình này không kéo dài được bao lâu thì Lâm Vãn bỏ cuộc. Tư thế hôn này đòi hỏi thể lực nhiều quá, bởi vậy muốn làm trùm cũng đâu có dễ gì.
Chu Diễn Xuyên hơi nghiêng mặt cọ cọ chóp mũi cô, “Có muốn anh ôm em không?”
“…Không! Em làm được!” Lâm Vãn mạnh miệng nói xong thì không nhịn được bật cười.
Bầu không khí mập mờ bị nụ cười của cô phá vỡ, cưỡng hôn coi như không thể tiếp tục.
Chu Diễn Xuyên hôn nhẹ lên môi cô như dấu hiệu kết thúc nụ hôn sâu này.
Anh vỗ eo Lâm Vãn: “Lấy tư liệu lại đây.”
Lâm Vãn vẫn còn bất mãn, đứng thẳng thở phì phò cảnh cáo anh: “Cục cưng, anh nói chuyện phải nghĩ kỹ nha. Coi chừng lần sau em cho anh nhìn chân mà đoán tên chim, anh là người mà tới chim cu gáy còn không biết đó.”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô cười: “Không cần đợi lần sau.”
“Dạ sao?”
Anh đẩy điện thoại trên bàn qua: “Giúp anh kiểm tra phần mềm một chút.”
Lâm Vãn không hiểu gì, mở khóa mật khẩu điện thoại thì thấy có một ứng dụng mới, tên là phiên bản nội bộ hệ thống nhận dạng Chim hót khe.
“Phần mềm hỗ trợ cho việc tuần tra trong khu bảo tồn,” Chu Diễn Xuyên mở laptop, nhấp tài liệu mở trên màn hình. “Chế độ nhận dạng động vật đã được thêm vào, sẵn tiện em đang ở đây thì thử sử dụng xem.”
Phần mềm nhận dạng kiểu này không phải hiếm, Lâm Vãn nhớ điện thoại di động của Triệu Lị có một ứng dụng chuyên nhận dạng các loại hoa để bà xác định tên chúng khi tới chợ hoa. Nhưng nhận dạng động vật thì nghe có vẻ khá mới.
Lâm Vãn không thể biến ra con chim ngay lúc này, mà ngoài cửa sổ cũng chẳng có chim bay ngang, cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Mượn máy tính của anh được không?”
“Được chứ, em ngồi đây đi.” Chu Diễn Xuyên ôm laptop né sang một bên.
Lâm Vãn ngồi vào bàn làm việc CTO của Tinh Sang, vốn dĩ định diễn trò đóng vai anh này kia, nhưng nhìn mật mã trên màn hình của anh, cô chỉ đành thừa nhận anh nói không sai, cô nhìn như nhìn chữ trời, chẳng hiểu gì.
Cô sử dụng trình duyệt đăng nhập tài khoản weibo của Cánh rừng lớn, tìm mấy ảnh chim trên trang chủ của mình. Mở phần mềm kiểm tra, hướng máy ảnh vào màn hình máy tính, hai ba giây sau, hệ thống nhận dạng tên và thông tin cơ bản của loài chim đó.
Lâm Vãn bấm vào ứng dụng lần nữa, mở đoạn video được quay trong rừng, lần này mất thời gian hơn để nhận dạng nhưng phần mềm vẫn nhận dạng thành công một số loại chim trong video cùng lúc.
“Không thử xem chân chim sao?” Chu Diễn Xuyên kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.
Lâm Vãn thản nhiên: “Chỉ xem chân chim thì khó lắm.”
Mặc dù mọi người vẫn thường nói đùa vậy, nhưng trên thực tế trừ khi là loài chim đặc biệt, ngay cả một chuyên gia về chim cũng không xác định được nó thuộc loại chim nào nếu chỉ nhìn chân chim trên ảnh.
Chu Diễn Xuyên bảo: “Cứ thử xem.”
Lâm Vãn hạ thấp khung hình xuống, tập trung vào phần chân của một con cò ruồi (cò ma - Cattle Egret).
Phần mềm không đưa ra đáp án chính xác nhưng nó đưa ra vài cái tên, trong đó có một cái chính xác.
“Lợi hại quá, công nghệ thật sự thay đổi cuộc sống.”
Lần này cô nghiêm túc nói vẻ ngưỡng mộ, cười: “Anh không biết là em vào weibo là có vô số lời hỏi em loài chim này là gì, nếu em có thể sử dụng app này thì đỡ phiền biết bao nhiêu.”
Chu Diễn Xuyên gõ phím, mở trang kế tiếp, hỏi khẽ, “Em có đề xuất sửa đổi gì không?”
“À, anh có thể thêm vào mức độ nguy cấp, mức độ bảo vệ, khu vực phân bố chính và các điểm di cư trong nước, nếu có thể thêm phần giới thiệu các chi tương tự thì toàn diện hơn.”
“Nhiều yêu cầu vậy à?”
Lâm Vãn chớp mắt, quay lại nhìn anh. “Không phải anh không làm được chứ?”
“…”
Chu Diễn Xuyên nhìn cô chăm chú mấy giây, ánh mắt anh bị ánh sáng màn hình nhiễm một màu sáng nhạt làm anh có chút lạnh lùng, nhưng giây tiếp theo, nụ cười bất đắc dĩ thoáng hiện.
Anh cong môi, hỏi nhẹ nhàng: “Em nghĩ nó để làm gì?”
Lâm Vãn khựng lại, hiểu ra. Phần mềm này được Tinh Sang phát triển cho các nhân viên của Chim hót khe và các khu bảo tồn trực thuộc. Nói cách khác, ý tưởng của Lâm Vãn thực hiện thì cũng dễ nhưng Chim hót khe không cấp nhiều kinh phí như vậy. Trong kinh doanh, không có lý do gì để Tinh Sang cung cấp miễn phí các dịch vụ giá trị gia tăng như thế.
Cô tiếc nuối thở dài, biện hộ nhỏ xíu: “Em chỉ nghĩ là làm vầy tốt quá mà chỉ sử dụng nội bộ thì lãng phí quá.”
Chu Diễn Xuyên liếc qua hàng mày nhíu lại của cô, thong thả trả lời: “Thư Phỉ không ngại phổ biến rộng rãi thì có thể cải thiện thêm. Dù sao thêm một vài yếu tố nữa vào nền tảng hiện có cũng không phiền phức gì mấy.”
“Sẽ tăng thêm phí dịch vụ bổ sung ạ?”
Chu Diễn Xuyên nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, không do dự nói: “Phiên bản này do người khác trong công ty anh làm cho Chim hót khe. Nếu thêm những tính năng như em muốn