Tuần kế tiếp, Lâm Vãn bận tối tăm mặt mũi.
Cô hoàn tất bản phác thảo sổ tay phổ cập kiến thức khoa học gửi cho Thư Phỉ, được thông qua thì bắt đầu lấy số lượng sổ tay mà các khu bảo hộ cần, vừa liên hệ với bên in ấn.
Đối với sổ tay phổ biến kiến thức chủ yếu dành cho trẻ em, Lâm Vãn cố ý phối hợp với đồng nghiệp thiết kế đẹp mắt để khi mấy bạn nhỏ lật sổ tay ra thì có thể hứng thú tìm hiểu về thiên nhiên.
Số lượng sổ tay ước tính hơn 1.000 quyển, hơn nữa có thêm yêu cầu về tay nghề thủ công nên mấy cửa hàng in nhanh trên phố thì không được, phải là một xưởng in chuyên nghiệp với trang thiết bị đầy đủ, vì vậy chi phí cũng cao hơn.
Sau nhiều lần so sánh, cuối cùng Lâm Vãn chọn một xưởng in ở ngoại thành thành phố Nam Giang. Tuy ở xa nhưng ông chủ xưởng in là một người tốt, không chỉ góp ý rất hay về việc chọn loại giấy mà khi nghe nói đây là chương trình phúc lợi công cộng còn giảm giá rất tốt nữa.
Đêm đó xưởng in gọi điện bảo ngày mai cô đến xem bản in thử.
Sáng hôm sau, Lâm Vãn và đồng nghiệp phụ trách thiết kế và mua sắm cho đơn vị lên đường tới xưởng in. Cô lái xe, đón đồng nghiệp xong thì nhường tay lái, lùi ra sau mở laptop làm việc khác.
Trước đây cô không để ý nhưng bây giờ tiếp quản một phần công việc của Thư Phỉ cô mới hiểu tại sao Thư Phỉ không thể yên tâm dưỡng bệnh. Có quá nhiều việc mà Chim hót khe cần giải quyết hàng ngày, không chỉ có vô số vấn đề cần giải quyết trong từng khu bảo hộ mà việc liên lạc với trụ sở chính và các đối tác khác cũng chiếm rất nhiều thời gian. Mà đó là còn chưa tính những mối quan hệ mà Thư Phỉ cần phải bớt thời gian cá nhân để duy trì cho hoạt động chung của dự án.
Sau hai ba ngày đầu căng thẳng, mọi người dần thích nghi với việc không có đại ma vương, bắt đầu quen với việc gửi một bản báo cáo cho Lâm Vãn khi gửi báo cáo công việc.
Chuyến đi kéo dài hơn hai giờ, Lâm Vãn không dự định dành thời gian đó để ngủ, cô không say xe nên tranh thủ lướt web.
Đi được nửa đường, Hách Soái đột nhiên nhắn cô trên wechat: [Từ Khang mới hỏi anh trình diễn máy bay không người lái thì mất chi phí tầm bao nhiêu. Anh đã giải thích qua với anh ấy, có vẻ như anh ấy vẫn không từ bỏ ý định, em có thể thuyết phục anh ấy bỏ ý định đó đi không?]
[Anh ấy nói với anh thế nào?] Lâm Vãn gõ trả lời.
[Không phải hỏi chính thức, chỉ nói chuyện là cuối tháng này có họp báo, Chim hót khe có ý tưởng như thế. Anh ấy muốn hỏi trước anh xem chi phí tầm bao nhiêu, nếu cao quá thì thay đổi kế hoạch.]
[Kế hoạch chính thức của tụi em chưa hoàn thiện, em đoán là vì anh chơi với anh ấy thân hơn những người bên Tinh Sang nên chỉ hỏi riêng anh thôi, đừng bận tâm.]
[Không có gì, anh chỉ là người điều khiển máy bay quèn, không tới lượt anh bàn chuyện kế hoạch. Anh chỉ muốn em nhắc anh ấy là Tinh Sang không chấp nhận những thứ biểu diễn như kiểu rạp xiếc vậy đâu, anh ấy hỏi anh thì không sao, nếu hỏi những gã thiết kế và kỹ sư kiêu ngạo kia thì lỡ họ tỏ thái độ kịch liệt quá thì lại xấu hổ.]
Lâm Vãn nhắn “OK” với anh ấy, im lặng thở dài.
Cô quay đầu nhìn những ngọn núi xanh tươi tốt bên ngoài đường cao tốc, nhìn phong cảnh thiên nhiên, nghĩ cách nói chuyện với Từ Khang.
Đêm đó Lâm Vãn rời khỏi Tinh Sang về Vân Phong phủ đã khuyên Từ Khang bỏ ý định trình diễn máy bay không người lái, vì để anh hiểu rõ nên cô còn cố ý nói thái độ của Chu Diễn Xuyên cho anh ta nghe.
Bây giờ lại nghe thế này, có vẻ Từ Khang không tin lời cô. Có thể anh ta sợ cô chiếm mất công lao một mình, hoặc sợ cô với Chu Diễn Xuyên thông đồng nói dối anh ta, nếu không anh ta cũng không phải tìm tới nói chuyện với Hách Soái để xác nhận xem lời cô nói có đúng hay không.
Suy nghĩ một lát, Lâm Vãn gửi tin nhắn cho Từ Khang: [Sáng thứ năm tuần này anh đi cùng tôi đến hồ Ninh Bình nhé?]
Mười phút sau, Từ Khang hỏi cô: [Tuần này Tinh Sang lắp đặt camera ở khu bảo tồn ngập nước hồ Ninh Bình, chúng ta cần phải đi giám sát à?]
[Không phải giám sát.] Dù gì thì chúng ta có nhìn cũng có hiểu đâu, Lâm Vãn nói thầm trong bụng, đáp lại: [Nghe nói sẽ rất thú vị, chúng ta đi xem thử xem.]
[…]
Ngay cả khi cách màn hình, Lâm Vãn cũng có thể tưởng tượng được lúc này Từ Khang đang đảo mắt nhìn qua bàn làm việc của cô, có lẽ đang nghĩ cô rảnh quá nên lắp camera cũng đòi đi xem.
Nhưng mà Chu Diễn Xuyên đã hứa cho cô xem máy bay không người lái thú vị thế nào nên Lâm Vãn cũng muốn thử.
Hy vọng tới thứ năm, Từ Khang sẽ tâm phục khẩu phục mà chịu thay đổi ý tưởng kế hoạch họp báo.
*
Ngày khởi hành, Lâm Vãn dậy sớm, ăn sáng nhanh chóng rồi quay lên lầu, trang điểm đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ quần áo thuận tiện hoạt động. Cô nhìn mình trong gương,thở dài: Bạn học Lâm, bây giờ càng ngày cậu càng màu mè đó, đâu phải cậu chưa từng tới những vùng hoang vu trong khu bảo tồn, không phải cứ tùy tiện mà đi thôi sao, giờ nghĩ có bạn trai ở đó thì còn cẩn thận chăm chút, thậm chí còn lựa son cho thật nữ tính nữa chứ.
Chậc chậc chậc chậc chậc chậc, tình yêu đúng là làm người ta thay da đổi thịt mà.
Xuống lầu, Từ Khang mới dậy đang buồn ngủ ngồi vào bàn ăn sáng.
Tống Viện và Trịnh Tiểu Linh không tới khu bảo tồn, muốn hỏi thăm vài câu nhưng thấy Từ Khang không nói chuyện gì nhiều với Lâm Vãn nên đành im lặng ăn sáng.
Từ lúc Thư Phỉ nhập viện, bầu không khí trong nhà thường là như vậy. Lâm Vãn khá áy náy với hai cô bạn cùng nhà, nghĩ nếu ngày nào đó cô với Từ Khang hòa giải được thì phải mời họ ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn bù lại.
Dĩ nhiên nếu mối quan hệ giữa cô và Từ Khang tiếp tục xấu đi, việc cần cân nhắc không còn là ăn một bữa thịnh soạn mà là cô nên dọn ra ngoài ở hay không.
Lâm Vãn ngồi nghịch điện thoại, nhân tiện hỏi Chu Diễn Xuyên xem tiến độ bên anh thế nào. Nghe anh nói mọi thứ đều ổn, Từ Khang cũng đã ăn xong, rửa bát rồi, bước tới gần cô gật đầu.
Hai người bước ra ngoài, yên lặng như diễn kịch câm, tự lên xe mình.
Khu bảo tồn ngập nước hồ Ninh Bình cách thành phố Nam Giang không xa, đi tầm nửa giờ thì tới.
Hầu hết các chủng loại chim sống ở đây là chim nước, thích ăn cá. Tổ tiên của ngư dân sống gần đó đã quen với việc ở cùng chúng, thỉnh thoảng đi đánh bắt cá về thấy mấy con chim bạo dạn đến gần, họ sẽ ném mấy con cá nhỏ cho chúng ăn.
Thật ra Chim hót khe không ủng hộ việc thường xuyên tiếp xúc giữa người và chim, nhưng những thói quen của người dân xung quanh hồ đã như vậy thì họ cũng không can thiệp nhiều. Suy cho cùng thì cái gì cũng có hai mặt, tuy những chú chim sống ở đây không mấy cảnh giác với con người nhưng người dân quanh hồ Ninh Bình cũng đã quen việc chăm sóc chúng, mười mấy năm nay hiếm khi xảy ra tình trạng săn trộm hay làm chim ở đây bị thương.
Lâm Vãn đỗ xe ở bãi ngay cửa thôn, đi dọc ven hồ về phía khu bảo hộ. Từ Khang im như hũ nút đi theo sau làm cô đi cũng cảm giác không tự nhiên.
Cũng may không bao lâu phía trước xuất hiện bóng người.
Mấy người Tinh Sang mặc áo ngụy trang, chỉ muốn hòa với thiên nhiên hết mức có thể, họ ở bên hồ lắp đặt camera, nhìn thấy