Chu Diễn Xuyên nói anh tới nên sau khi ăn xong Lâm Vãn đứng bên đường chờ anh. Nhưng cô không ngờ anh không tới một mình mà đi cùng cả đội tư vấn pháp luật của Tinh Sang cùng với luật sư được mời đến tư vấn về việc tranh chấp bản quyền, mọi người đang tranh thủ chạy đua với thời gian thảo luận vụ án với anh.
Ba chiếc xe hùng hổ đỗ bên đường, Lâm Vãn sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng được. Hình như cô chọn sai thời điểm để làm nũng.
Chung Giai Ninh, người nhất quyết gặp bằng được Chu Diễn Xuyên nhìn thấy thế trận này thì cũng ngẩn người, cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai bước xuống từ chiếc xe đắt tiền, cô không khỏi thầm liếc Lâm Vãn, hiểu tại sao cô ấy lại xem trọng Chu Diễn Xuyên như thế.
Chung Giai Ninh tin là chỉ với khuôn mặt kia, cho dù Chu Diễn Xuyên là kẻ ngốc với cái đầu trống rỗng cũng có rất nhiều phụ nữ sẵn sàng xếp hàng để bao nuôi anh.
Còn Chung Triển vốn luôn sùng bái Chu Diễn Xuyên thì đang âm thầm gào rú trong lòng. Ánh mắt cậu nhìn anh không khác gì mấy cô gái nhỏ đang nhìn mấy thần tượng ngôi sao.
Chu Diễn Xuyên đi thẳng tới trước Lâm Vãn, hơi cúi người xuống: “Nhớ anh à?”
Dưới ánh mắt mọi người, Lâm Vãn hiếm khii mới ngại ngùng, cô giơ tay chỉ Chung Triển: “Đây là em họ bạn em. Cậu ấy thích chơi máy bay không người lái nên rất ngưỡng mộ anh đó.”
Chu Diễn Xuyên giọng bình thản: “Chào em.”
“Chào anh chào anh.” sinh viên đại học Chung Triển mặt ngượng ngùng; “Em xem máy bay không người lái của anh mà lớn lên ấy.”
Chung Giai Ninh trợn mắt, không nói nên lời với đứa em ngu ngốc của mình, anh ấy hơn cậu bao nhiêu tuổi chứ?
Chu Diễn Xuyên không bận tâm, ngược lại anh hỏi: “Em thích máy bay không người lái à?”
“Dạ thích lắm. Em đã đăng ký chuyên ngành công nghệ thông tin lúc thi đại học. Tương lai em muốn tự mình viết thuật toán điều khiển giống anh.”
“Ừm, nếu có hứng thú,” Chu Diễn Xuyên cười, “Sau này tới Tinh Sang thử xem.”
Chung Triển sướng muốn xỉu. Cậu nóng lòng vượt qua hai năm còn lại, lấy chứng chỉ tốt nghiệp, lao như cơn lốc vào văn phòng Tinh Sang.
Còn rất nhiều người đang chờ trên xe nên giờ không phải là lúc thong thả trò chuyện.
Thấy đã nói xong, Lâm Vãn vẫy tay với Chung Giai Ninh: “Tao đi trước nha.”
“Ừ, đi đi.” Chung Giai Ninh hiểu, “Tụi tao cũng về đây.”
Ban đầu Lâm Vãn nghĩ Chu Diễn Xuyên đưa cô về lại Tinh Sang nhưng xe lại dừng trước một khách sạn ở phố bên cạnh.
Chu Diễn Xuyên giải thích: “Tối nay anh phải họp, nếu chạy đi chạy về rất mất thời gian, anh đã bảo trợ lý đặt một phòng rồi, em buồn ngủ thì đi ngủ trước.”
“Được rồi, em không làm phiền anh.”
Lâm Vãn gật đầu, từ lúc gặp anh đến giờ ánh mắt cô chưa rời khỏi anh.
Chu Diễn Xuyên vẫn như bình thường, tựa như người đang giữa trung tâm vòng xoáy không phải là anh. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy tơ máu trong mắt anh cho thấy anh đã không nghỉ ngơi tốt mấy hôm rồi.
Đoàn người đi vào thang máy, trợ ký Hứa đi trước quẹt thẻ mở cửa một căn phòng. Mấy người khác lập tức lấy sổ ra, sẵn sàng tiếp tục cuộc họp bị gián đoạn.
Trong phòng có 3 gian phòng ngủ, Chu Diễn Xuyên đưa cô tới phòng trong cùng yên tĩnh nhất, hỏi: “Em muốn ở bên ngoài nghe hay ở bên trong tự mình chơi?”
“Em tự xử được, anh đừng bận tâm.”
Lâm Vãn đóng cửa lại, kiễng chân hôn anh, “Xin lỗi, em rất nhớ anh.”
Chu Diễn Xuyên tựa cửa phòng, một tay ôm eo cô, cúi đầu hôn lại: “Không phải xin lỗi, anh cũng nhớ em.”
“Bây giờ gặp được anh là đủ rồi.”
Lâm Vãn xoa xoa tay, thành thật. Chỉ vì một tin nhắn, anh sẵn sàng lao tới gặp cô trong lúc lịch trình dày đặc. Dù chỉ ở bên nhau khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cô thấy vô cùng hạnh phúc.
Cho dù không kể thời gian của đội tư vấn Tinh Sang thì thời gian của hai người luật sư kia quý như vàng. Chu Diễn Xuyên không thể chậm trễ, sau khi sắp xếp cho cô xong thì quay người ra phòng khách bên ngoài.
“Xin lỗi.” Anh ngồi lên ghế sofa, chậm rãi nói: “Tiếp tục đi.”
Lâm Vãn mở hé cửa ra một khe tí xíu, nghe tiếng âm thanh mọi người đi vào.
Có người hỏi: “Xác nhận lại lần nữa, anh đã viết thuật toán điều khiển cho Tinh Sang là trước khi viết cho Diệp Kính An?”
“Đúng, Diệp Kính An có một số gợi ý cho thuật toán điều khiển của Đức Sâm, có những khác biệt với ý tưởng đầu tiên của tôi. Tôi chỉ hướng dẫn mọi người viết một bộ cho Đức Sâm theo đúng ý của anh ta.”
“Ngoại trừ những mã thông thường cần thiết, anh có sử dụng những điểm nào trong thuật toán của Đức Sâm không?”
“Không.” Chu Diễn Xuyên nói, “Sau khi kết thúc thỏa thuận không cạnh tranh tôi mới bắt đầu chuẩn bị thành lập Tinh Sang. Thời điểm đó tôi bắt đầu sửa chữa, cải tiến ý tưởng ban đầu của mình. Tôi đã nghiên cứu trong thời gian hai năm đó, nhiều công nghệ và ý tưởng không giống như trước đây, bộ điều khiển được viết cho Đức Sâm đã hơi lỗi thời, không có giá trị tham khảo.”
Lâm Vãn nghe vậy thì không nhịn được cong môi cười. Nghe anh tự kiêu thế nào kìa, thà là lấy ý tưởng ban đầu từ thời sinh viên của mình ra mà cải tiến lại chứ chả thèm đụng tới thứ đã thuộc về người khác.
Luật sư suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có bằng chứng nào chứng minh được các cột mốc thời gian không?”
“Mọi sửa đổi đều có nhật ký ghi chép lại.”
Người luật sư Ồ lên: “Thói quen làm việc của anh Chu cẩn thận quá, như vậy có tới mấy vạn ghi chép cần kiểm tra rồi.”
Nội dung sau đó ngoài tầm hiểu biết của Lâm Vãn, cô như lọt trong màn sương mù, cơn buồn ngủ từ từ kéo tới. Cô vào nhà tắm tắm rửa, quấn áo choàng tắm ngã lên giường, ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh dậy, ánh sáng yếu ớt len qua khe hở tấm rèm. Không biết cụ thể mấy giờ, nhưng không còn tiếng trò chuyện nữa.
Lâm Vãn lật người, chưa kịp sờ tìm điện thoại thì cửa phòng đã mở ra.
Chu Diễn Xuyên chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, đi tới bên cạnh giường: “Em tỉnh rồi à?”
Phản ứng Lâm Vãn hơi chậm, cô không nói gì, vô thức đưa tay chạm vào bàn tay anh đang để cạnh tay cô.
“Sao?” giọng Chu Diễn Xuyên rất nhẹ, nghe kỹ thì hơi khàn khàn, “Vẫn muốn ngủ tiếp hả?”
“Anh thức cả đêm sao?”cô mơ hồ hỏi.
“Không, anh có ngủ một giấc ngắn. Bây giờ anh phải về công ty xử lý một số việc cần.”
Anh cúi xuống hôn lên vầng trán mịn màng cùng đôi môi mọng của cô, “Còn sớm lắm, đừng tiễn anh.”
Khoảng thời gian này tuy không nói ra nhưng Lâm Vãn rất lo lắng, chuyện của Chim hót khe đã phức tạp, nhiều ngày cô không được ngủ ngon, đêm qua nghe Chu Diễn Xuyên và luật sư nói chuyện thì biết mọi thứ không đến