Vì câu nói của Lâm Vãn, Chu Diễn Xuyên lại lái xe khỏi Vân Phong phủ, tìm cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt 24 giờ bên đường.
Lâm Vãn ở trong xe chờ, đợi anh mua “áo mưa” mang về thì lại tiếp tục hôn anh.
Bên ngoài mưa rất to, cả hai đều quên không mang ô lúc ra khỏi nhà. Vì vậy không lâu sau thì quần áo đều bị dính hơi ẩm trên người của người kia. Ngọn lửa lòng bùng lên, từ tinh thần tới cơ thể đều nóng rực, khao khát sự gần gũi không cách biệt.
Lâm Vãn mò mẫm trong bóng tối trong xe, mở cúc áo thứ ba của anh. Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ quần áo xốc xếch của anh.
Chu Diễn Xuyên nắm lấy cổ tay cô, nói giọng khàn khàn: “Đừng chạm vào.”
“Sao anh không cho em chạm vào anh?” Cô dừng lại, lòng bàn tay mát lạnh áp lên da anh, “Cục cưng, tim anh đập nhanh quá nè.”
Chu Diễn Xuyên vì sự chủ động của cô mà nở nụ cười, hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm nén sự rung động trong lòng xuống, nhìn cô: “Ít nhất để anh lái xe về trước đã.”
Không biết dây thần kinh nào của Lâm Vãn lại bị chạm mà cô thu tay lại, dựa vào ghế cười haha.
Chu Diễn Xuyên cũng lười không cài nút nữa, chỉ hơi kéo vạt áo xuống một chút: “Nếu em còn cười như vậy anh sẽ nghĩ là em say rồi đó.”
“Nếu say thì sao?” cô nghiêng đầu hỏi.
“Hừ.” Anh trầm giọng trả lời, “Nếu em say thì anh đang ăn hiếp em, vậy sao được.”
Hôm nay Lâm Vãn uống không nhiều, tinh thần vẫn tỉnh táo. Nhưng khi Chu Diễn Xuyên nói vậy thì sự tỉnh táo đó lập tức biến mất, khiến cảnh xuân trong không gian chật hẹp này càng thêm nồng nàn.
*
Vừa bước vào cửa, so với ánh đèn thì nhiệt độ cơ thể của cô còn ấm áp hơn.
Anh tình em nguyện, không có gì bẽn lẽn xấu hổ, cũng chẳng có gì phải che giấu.
Lâm Vãn dán người vào cơ thể cân đối săn chắc của anh, dùng hai tay ôm cổ anh, kiễng chân siết chặt môi anh, Chu Diễn Xuyên phối hợp cúi đầu, ôm eo cô qua lần vải mỏng, sưởi ấm cơ thể cô bằng nhiệt độ của mình, hôn cô dưới ánh đèn vàng ấm.
Anh chạm vào khóa váy của cô, kéo nó xuống một chút, âm thanh giao hòa môi răng hơi vang lên. Ngón tay anh chạm vào làn da mỏng manh mịn màng của cô, khiến anh muốn tăng thêm lực ở tay, để lại dấu vết của chính mình nhưng lại không nỡ làm đau cô. Mâu thuẫn đó nhanh chóng bị anh vứt qua khỏi đầu, tập trung vào việc trêu chọc môi lưỡi cô.
Lâm Vãn đã thấy choáng váng, lỗ chân lông toàn thân như nở ra, cô thả lỏng người, trả quyền chủ động lại cho Chu Diễn Xuyên, để mặc anh đổi tư thế, ấn cô lên cửa, những nụ hôn dày đặc rơi xuống không dứt.
Ngọn đèn tường phản chiếu bóng hai người quấn quýt lấy nhau, những lớp quần áo ngăn cách bị trút dần xuống, chỉ còn lại tâm hồn trong veo, thân thể nóng bỏng, thẳng thắn đối diện nhau.
Tới lúc này, cuối cùng Lâm Vãn cũng ngượng ngùng. Cô vùi mặt vào hõm vai Chu Diễn Xuyên nhưng lời nói ra lại khiêu khích tới cực độ: “Chúng ta tắm cùng nhé?”
Nhà Chu Diễn Xuyên lớn hơn biệt thự của Thư Phỉ, phòng tắm trong phòng ngủ rộng rãi thoáng đãng, lớp sương mù theo hơi nước dần lan rộng ra. Lâm Vãn bước chân trần trên sàn, thấy dáng người Chu Diễn Xuyên như càng cao lớn hơn.
Cô vốn dĩ đã cao, khi đi giày cao gót thường chọn loại tầm 4-5 phân, cho nên cô cứ nghĩ khoảng cách chênh lệch giữa hai người không đáng kể. Nhưng lúc này, không còn giày cao gót, cuối cùng cô nhận ra trước Chu Diễn Xuyên, mình lại nhỏ nhắn tới không ngờ.
Khi thiết kế phòng tắm, chuyện tắm đôi không được tính toán trước. Chu Diễn Xuyên chỉ cần đứng đó, một tay chống tường là có thể chặn hết đường lui của cô.
Thực tế thì Lâm Vãn cũng không tính tìm đường lui.
Cô rất thích vẻ ngoài hiện giờ của Chu Diễn Xuyên, trong mắt anh có khát khao bỏng cháy, cũng có tình yêu không hề che giấu. Mái tóc ngắn gọn gàng giờ rơi xuống lộn xộn, nước nóng lướt qua tóc, chảy xuống quai hàm góc cạnh rõ ràng, dừng lại nơi yết hầu, bị hơi thở đầy kìm nén của anh tản mát đi khắp nơi.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vãn thấy anh động tình, nhưng là lần đầu tiên Lâm Vãn mặt đối mặt với anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhau.
“Nói cho anh biết một bí mật.” Cô nói, “Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ở Ngọc Đường xuân, em đã muốn ngủ với anh.”
Ánh mắt Chu Diễn Xuyên tối sầm lại, anh nắm hai tay cô đè lên đỉnh đầu, cúi xuống tấm lưng mịn màng của cô, vừa cắn vành tai ửng đỏ của cô vừa nói nhỏ: “Nếu sớm biết có ngày này thì lúc đó em nên ngủ với anh ngay.”
Người bình thường nghiêm trang khi nói ra những lời này lại gợi cảm tới mức làm người ta rạo rực lòng xuân.
Lâm Vãn bị anh giữ chặt hai tay, cô không thể chạm vào anh, vì vậy cô phải chịu đựng những nụ hôn mãnh liệt của anh, cô thở dốc như cá mắc cạn. Tia lý trí cuối cùng còn sót lại vẫn miên man suy nghĩ không dứt trong đầu cô.
Cô nghĩ, lúc đó cho dù có cơ hội, chắc cô cũng sẽ không làm chuyện đó với Chu Diễn Xuyên.
Chỉ khi cô biết vẻ ngoài tuấn tú của Chu Diễn Xuyên ẩn giấu một tinh thần kiên cường đội trời đạp đất, cô mới tình nguyện bất chấp tất cả đắm chìm vào ánh mắt thâm tình của anh.
Vẻ ngoài, tâm hồn, thiếu thứ nào cũng không được.
Nhưng mà Chu Diễn Xuyên vừa vặn thỏa mãn mọi mong muốn của cô.
Không biết mưa ngoài cửa sổ đã rơi bao lâu rồi, cũng không biết sẽ còn mưa bao lâu nữa.
Tiếng mưa lan tỏa từ phòng tắm tới phòng ngủ, át đi tiếng cọ xát của drap trải giường nhưng không thể che lấp được những âm thanh ngọt ngào đầy hạnh phúc khi tình nồng.
Cơn mưa lớn bất chợt đó kéo dài không ngớt đến rạng sáng.
Hơi nóng của nhiệt độ ban ngày tạm thời ngưng đọng, không khí trong