Ban đầu Lâm Vãn nghĩ cô đang trong tình trạng “hàng dễ vỡ xin cẩn thận”, vì vậy không nên mong đợi việc sống cùng Chu Diễn Xuyên. Nào ngờ kể từ lúc hai người bàn bạc, ngày nào cô thức dậy cũng mở điện thoại ra xem lịch, đếm xem còn bao nhiêu lâu nữa mới tới phiên tòa tiếp theo.
Bảy ngày, năm ngày, ba ngày…
Thời gian càng gần, tâm trạng cô càng lên lên xuống xuống, cô chỉ ước mình biến thành quan tòa, nhanh chóng thông báo Đức Sâm thua kiện, không được phép kháng cáo.
Một ngày trước khi xét xử, Thư Phỉ tới nhà gặp cô.
Bây giờ cả hai đều có đinh thép trong người, gặp nhau rất có cảm giác “đồng bệnh tương lân.”
Thư Phỉ cho biết: “Chờ tới lúc cô đi làm, Chim hót khe nhất định phải tổ chức một chuyến du lịch, tìm một chùa nào tới dâng hương mới được.”
Lâm Vãn không ngờ cô ấy lại có dự định vậy, hết sức bất ngờ: “Cô cũng tin chuyện đó sao?”
“Có chuyện thì Bồ tát phù hộ, không có chuyện thì ca ngợi khoa học, đại khái là vậy.”
Thư Phỉ trả lời thoải mái, cô không né tránh việc bị cấp dưới biết hóa ra có lúc cô cũng lo lắng, “Thực ra thì cầu mọi việc suôn sẻ thôi.”
Lâm Vãn trầm ngâm gật đầu, không nói tiếp mà bàn bạc về việc sắp xếp công việc gần đây.
Kể từ khi cô bị thương, công việc quản lý Chim hót khe lại quay về cho Thư Phỉ. Thư Phỉ cố ý giao cho nhân viên cấp dưới xử lý mấy lần nhưng không được như ý giống như đối với Lâm Vãn.
Bây giờ khoảng nửa tháng nữa Lâm Vãn có thể đi làm lại, chắc chắn cô cần phải nói thêm vài lời.
Sau khi tiễn Thư Phỉ đi, Lâm Vãn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chung Giai Ninh: [Dạo này mẹ mày còn đi chùa thắp hương lễ Phật hàng ngày không?]
Mẹ Chung Giai Ninh rất sùng đạo Phật, nghe nói bà không chỉ ăn chay vào mùng 1, 15 âm lịch hàng tháng mà bà còn lập một bàn thờ ở nhà, sáng chiều tối đọc kinh đều đặn.
Chung Giai Ninh trả lời cô: [Sao mày lại hỏi chuyện đó?]
Lâm Vãn hơi xấu hổ, đắn đo rồi hỏi: [Có thể nhờ bà cầu nguyện giùm tao không? Tao cầu cho Chu Diễn Xuyên thuận lợi thắng kiện, không bao giờ đụng phải mấy tên xấu xa nữa.]
Chung Giai Ninh: […Trời đất, con ‘điêng’, không phải bây giờ mày nên cầu cho mình nhanh chóng hồi phục hay sao?]
Lâm Vãn nhìn dòng chữ này chăm chăm mấy giây, nhận ra mình không muốn cầu xin bất cứ cái gì cho mình.
Sống sót sau thảm họa là đã được ông trời ưu ái rồi, còn muốn đòi thêm gì nữa thì tham lam quá đáng. Nếu có điều gì đặc biệt cần thì chỉ có Chu Diễn Xuyên, cô mong rằng mọi khó khăn, thăng trầm đều cách anh thật, từ nay về sau chỉ có ánh mặt trời rực rỡ làm bạn.
Cuối cùng Chung Giai Ninh đồng ý nói giùm một tiếng, Lâm Vãn mới yên lòng.
Tối đó, cô đi ngủ rất muộn, sáng hôm sau dậy rất sớm.
Sau khi mở mắt ra, cô vẫn ngây người nhìn chằm chằm lên chùm đèn treo trên trần nhà, nhớ lại chuyện trong giấc mơ tối qua.
Lúc có người gõ cửa, Lâm Vãn còn tưởng Triệu Lị tới đánh thức cô, nên một lúc lâu mới lên tiếng: “Vào đi ạ.”
Tay nắm cửa phát ra tiếng “cạch” nhỏ, cửa mở hé ra, bàn tay nắm tay cầm cửa lọt vào mắt cô.
Ngón tay dài gầy gầy, trắng trẻo, hơi cong lại, tiêu chuẩn đủ để có thể vượt qua được những lời phê bình khắt khe nhất.
Chu Diễn Xuyên mặc đồ vest lịch sự, sạch sẽ, phẳng phiu, giống như cây cối xanh tươi dưới vườn hoa, cho dù thời gian trôi qua bao lâu thì cũng không sai lệch đi dù chỉ một phân.
Rèm cửa vẫn chưa mở,, ánh sáng từ hành lang chiếu vào thành một quầng sáng quanh anh.
Lâm Vãn trong một giây còn nghĩ mình chưa tỉnh ngủ.
Mãi tới khi Chu Diễn Xuyên đi tới bên giường, nghe mùi hương quen thuộc trên người anh, cô mới chậm rãi chớp mắt.
Chu Diễn Xuyên nhìn cô: “Sao em lại khóc?”
“Em nằm mơ.” Cô dụi mắt, cố chùi đi vệt nước mắt còn đọng lại. “Nằm mơ thấy không ai tìm được em, em hét lên tuyệt vọng trong căn nhà sập đó, nhưng không ai nghe thấy, em thấy anh càng lúc càng đi xa.”
Chu Diễn Xuyên cau mày. Anh cúi xuống lau mồ hôi trên trán cô, giọng nhuốm vẻ lo lắng: “Có phải lần đầu tiên em mơ thấy giấc mơ này không? Ngoài ra còn chuyện gì nữa không?”
Lâm Vãn khó hiểu.
Đây không phải lần đầu tiên cô mơ thấy giấc mơ này, trong những ngày ngay sau trận động đất, ngoài sự đau đớn về thể xác, tâm lý cũng khiến cô khó ngủ. Nhưng sau khi được tình nguyện viên tư vấn tâm lý, cô nghĩ mình đã thoát khỏi sự ám ảnh đó.
Từ khi về Nam Giang, tâm trạng của cô rất ổn định.
Thấy cô không lên tiếng, chân mày Chu Diễn Xuyên nhíu lại càng chặt, ánh mắt anh dần nặng nề. Anh nhẹ nhàng vuốt má Lâm Vãn, để cô cảm nhận được làn da và nhiệt độ của anh. “Từ khi động đất tới nay đã là hai tháng rồi, Nam Giang là khu vực không dễ xảy ra động đất. Hiện giờ em an toàn rồi.”
Lâm Vãn và anh nhìn nhau trong khung cảnh nửa sáng nửa tối, bên tai là lời anh nói “Em đã an toàn”, thật lâu sau, cô như bừng tỉnh.
Cô hít sâu một thật sâu, dùng lòng bàn tay chạm vào thành giường quen thuộc, cuối cùng cũng xác định được hiện giờ cô đang ở đâu.
“Lạ ghê, em chỉ đột nhiên…” cô thì thầm với nỗi bất an, “Em chưa từng bị thế này bao giờ.”
Quai hàm Chu Diễn Xuyên căng cứng. Anh hiểu rõ trạng thái này, có người chỉ gặp một hai tổn thương sau khi xảy ra việc không may, có người nhiều năm cũng không thoát ra được, giống như anh khi còn bé, anh phải mất gần nửa năm mới có thể sống bình thường.
“Hôm qua có chuyện gì xảy ra hả em?” Anh trầm giọng hỏi.
Lâm Vãn lắc đầu, nhưng ngay lập tức nghĩ tới một khả năng. Cô do dự không biết có nên nói ra hay không, nhưng ngay khi cô ngước mắt lên, trong mắt Chu Diễn Xuyên có vẻ anh đã suy đoán được.
Chu Diễn Xuyên dừng lại trước khi tiếp tục hỏi, “Lo lắng về kết quả vụ kiện