Nhà Chu Diễn Xuyên giống anh, có loại cảm giác yên tĩnh, nhẹ nhàng.
Ban đầu rất lạnh nhạt, nhưng sau khi thực sự ở trong đó rồi mới phát hiện tính xâm lược khủng khiếp thực sự.
Bây giờ Lâm Vãn hối hận rồi, nhưng mà hối hận đã muộn. Cô thường trêu bạn trai rất thuận tay thuận miệng, nhưng thời điểm này, không có cách nào để che giấu những kỹ xảo không thuần thục.
“Hít…” Chu Diễn Xuyên hít khẽ một hơi, hơi nhíu mày nhìn cô thật sâu.
Tim Lâm Vãn run lên khi nhìn thấy ánh nhìn của anh, tay cô dừng ở đó, tự hỏi mình có nên tiếp tục không. Cô khẽ nhướng mắt, ánh nhìn anh lại thêm chút ngây thơ.
Giọng cũng bất giác mềm mại hẳn đi: “Tay em đau quá.”
Chu Diễn Xuyên bất lực, cúi đầu xuống như dỗ dành mà ngậm lấy môi cô, mút nhẹ nhàng hết lần này tới lần khác. Những nụ hôn liên tiếp rơi xuống đi dần xuống vai cô rồi ngừng lại. Anh đặt trán lên vai cô, bật cười bất lực, ra vẻ không biết làm sao với cô.
Cô là người nhóm lửa rồi cũng cô nũng nịu chơi xấu. Hiếm khi cô tỏ ra yếu thế một lần thế này, vì vậy anh sẵn sàng chiều theo cô.
Không khí xung quanh vừa ẩm ướt vừa nóng, chỉ còn tiếng thở hỗn loạn xen giữa hai người.
Lâm Vãn bị anh giam giữ trong vòng tròn nhỏ hẹp, chỉ cảm thấy thân thể vẫn nóng hừng hực, tựa như không làm gì thì cũng bị hơi thở anh làm tan chảy. Cô xoa mặt Chu Diễn Xuyên nói nhỏ: “Đi lên giường thôi.”
Chu Diễn Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào ngập sắc xuân nhưng giọng nói lại có phần lười biếng: “Khi nãy ai từ chối?”
“Con chó con nói.”
Lâm Vãn mặt dày cắn yết hầu anh, cố gắng dụ dỗ anh tiếp tục.
Đúng là vô lý, người không thể kiềm chế bản thân lại chính là cô.
Sau khi suy ngẫm kỹ, cô vẫn cho là lỗi là tại cục cưng của cô quá hấp dẫn thôi.
Ngọn đèn nhỏ treo trong phòng ngủ bị gió thổi lay động nhè nhẹ.
Bóng hai người như hòa thành một, hiện lên bức tranh nhấp nhô lên xuống trên tường, gió và trăng đều hết mực dịu dàng, chỉ còn lại tiếng thì thầm của những người yêu nhau, như hơi nước mịt mờ dần dần lấp đầy mọi hư không.
…
Khi ánh trăng bị đám mây mờ che khuất, phòng ngủ đã trở nên yên tĩnh.
Chu Diễn Xuyên nhìn cô hồi lâu, sau đó kiềm chế hơi thở hổn hển của mình, ngả người về phía bên kia giường. Trong bóng tối mờ mờ, hai người yên lặng tự điều chỉnh hơi thở lại, làn da hai người đẫm mồ hôi của nhau.
Mấy phút sau, anh lẩm bẩm: “Anh đi tắm.”
Lâm Vãn hiểu ẩn ý của anh, nhìn chằm chằm lên trần nhà, lắng nghe tiếng anh ra khỏi giường, sau đó nghe tiếng động quen thuộc thường khiến cô đỏ mặt trong khoảng thời gian gần đây vang lên.
Nghĩ tới đây, cô đúng là ức hiếp Chu Diễn Xuyên rồi.
Nhưng dù sao cô cũng mới vừa cởi đồ bảo hộ nên không dám quá mức tùy tiện. Cô chỉ có thể nằm trên giường đợi khi anh ra khỏi nhà tắm mới từ từ xuống giường đi tắm rửa sạch sẽ.
Do cô không tiện cúi người nên trước giờ Chu Diễn Xuyên thường giúp cô. Nhưng bây giờ anh không dám chạm tới cô lần nữa – sợ lại không thể kiềm nén bản thân mà đốt lửa thêm – anh chỉ có thể nói “Cẩn thận”, rồi bước ra ban công hóng gió.
Mùa hè Nam Giang năm nay ngắn hơn năm ngoái.
Cuối tháng mười, làn gió buổi tối đã hơi mát mẻ, thổi bay sự bồn chồn khô nóng trong người.
Khi Lâm Vãn từ nhà tắm đi ra, cô thấy Chu Diễn Xuyên lười biếng dựa vào lan can xem điện thoại.
Anh không mặc áo sơ mi, quần dài hơi xệ bên eo, trên lưng trơn bóng có đường hõm sâu khiến anh gợi cảm tới muốn bất chấp tất cả mà ôm lấy anh.
Lâm Vãn cũng làm đúng như vậy.
Chu Diễn Xuyên cảm giác được thân thể mềm mại của cô sau lưng, đầu ngón tay dừng lại, vô tình bấm gửi tin nhắn chưa soạn xong.
Tào Phong đang bàn việc với anh, thấy tin nhắn dở dang thì gửi tới ba dấu chấm hỏi.
[Trượt tay, nói tiếp. Các phương tiện không người lái có thể được sử dụng để phát triển các chức năng khảo sát đa địa hình với RTK*, cũng có thể được sử dụng trong các hệ thống nông nghiệp trong tương lai]
RTK là viết tắt của Real-Time Kinematic (Đo động thời gian thực) – Là một kỹ thuật được sử dụng để tăng độ chính xác của tín hiệu GPS bằng cách sử dụng một máy thu GPS 2 tần số đặt cố định – gọi là trạm tĩnh (Base Station) để thu và gửi tín hiệu đến máy GPS 2 Tần Số đang chuyển động – gọi là trạm động (Rover Station).
Một tay anh kéo tay Lâm Vãn đến trước vuốt ve, một tay kia thong thả bấm tin nhắn.
“Anh đang nhắn tin với ai vậy?” Lâm Vãn hỏi.
“Tào Phong. Anh ấy có kế hoạch năm tới sẽ mở một bộ phận mới cho Tinh Sang, chuyên về nông nghiệp bảo vệ thực vật.”
Chu Diễn Xuyên xòe tay ra, đan xen vào mười ngón tay cô, lòng bàn tay áp sát nhau, “Trước tiên anh sẽ trồng lúa mì trên trái đất cho em.”
Lâm Vãn áp mặt vào người anh, mỉm cười. Hàng mi dày của cô lướt trên làn da anh mang tới cảm giác ngứa ngáy.
Chu Diễn Xuyên nhanh chóng không chịu nổi sự quấy nhiễu này của cô, quay người ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng: “Đừng phá anh, anh đang nói chuyện công việc.”
Lâm Vãn gật gật đầu, nghiêng người nhìn nội dung tin nhắn của anh với Tào Phong.
Tất cả đều là những kế hoạch của Tinh Sang trong năm tới, cô không hiểu hết một số thuật ngữ chuyên môn của máy bay không người lái, nhưng cô có thể đoán đại khái nội dung theo ngữ cảnh.
Thỉnh thoảng, cô tò mò hỏi vài từ, anh trầm giọng giải thích cho cô.
Giải thích xong, anh cúi đầu hôn cô như đòi học phí.
Lâm Vãn chỉ cảm thấy ngưỡng mộ anh hết sức, làm sao mà người này có thể thảo luận công việc với đối tác một cách nghiêm túc, chuyên nghiệp trong khi vẫn có thể vừa nhàn nhã, quyến rũ mà hôn cô.
Công việc bàn xong, Chu Diễn Xuyên cất điện thoại hỏi, “Ngày mai em muốn đi làm à?”
“Dạ, mọi người trong Chim hót khe đều mong ngóng em tới điên rồi, nếu em còn không quay lại thì sợ họ trèo lên cây mà gào giống mấy con chim Khách kia quá.”
“Hả? Chim Khách gì?”
Lâm Vãn nhớ Chu Diễn Xuyên chưa bao giờ tới văn phòng Chim hót khe. Cô kể anh nghe cách bố trí sân thượng của Thư Phỉ, cười nói: “Có điều sau này em mới biết, hóa ra loài chim mà đại ma vương thích đúng là chim Khách.”
Khi cô nói, hơi thở cô phả vào lồng ngực trần của Chu Diễn Xuyên từng hơi một. Quai hàm anh căng lên, không biết cô vô tình hay đang dụ dỗ anh, anh chỉ có thể nuốt xuống khiến yết hầu trượt lên xuống vài lần, im lặng trong vài giây, khàn khàn hỏi: “Tại sao lại là chim Khách?”
“Vì chim Khách rất thông minh, nó có thể nhận ra chính mình trong gương, tụi em kêu là tự nhận thức.”
Chu Diễn Xuyên nhướng mày đầy bất ngờ.
Anh rất ít khi chủ động hỏi mọi người kiến thức về chim, không có lý do gì đặc biệt, chỉ vì sở thích của anh không phải lĩnh vực này. Nhưng không hiểu sao bất cứ khi nào Lâm Vãn nói tới những chuyện vụn vặt này, anh có thể chăm chú lắng nghe từng chữ một.
Giống như năm ngoái, anh không bao giờ tưởng tượng được sẽ có ngày người con gái hùng hổ lao từ trên núi xuống đề nghị bọn anh không lạm dụng máy bay không người lái sẽ lại có ngày dựa vào tay anh, thảo luận với anh về “dụng cụ điều khiển RTK”, “khảo sát địa hình bằng trí tuệ nhân tạo”…
Có quá nhiều điều trên thế giới rực rỡ muôn màu này.
Nhiều người cả đời có thể không thông thạo được một thứ, huống chi còn đổi một phong cảnh đẹp rung động lòng người khác. Nhưng cũng như bạn không thể biết khi nào mình sẽ yêu một ai đó, bạn sẽ không thể đoán được rằng một ngày nào đó, một tháng nào đó hay một năm nào đó, bạn sẽ sẵn lòng dừng lại vì người bên cạnh mình, hướng tầm mắt nhìn những phong cảnh trong mắt người