Một chiếc Lincoln Stretch Limousine dừng trước một dinh thự mang phong cách Tudor ở cuối phố.
Khương Bảo xuống xe, chiếc áo khoác màu đen của cô dài tới mắt cá, chỉ lộ ra mũi giày da, toàn thân mang vẻ trang trọng mà trầm tĩnh.
Tài xế tay đeo găng trắng bước nhanh tới, định đưa dù cho cô, Khương Bảo xua tay: “Tuyết không lớn, tôi tự đi qua được.”
Ngực cô hơi khó chịu, muốn hít thở không khí trong lành một chút.
Cuối tháng 12, Giáng Sinh và giao thừa diễn ra cùng lúc, không khí vui tươi tràn ngập cả thành phố. Bầu trời Luân Đôn vào mùa đông mới ba, bốn giờ chiều đã bắt đầu nhá nhem, những chiếc đèn Giáng Sinh được trang trí trên phố chiếu trên nền tuyết trắng trông rất thơ mộng.
Khương Bảo cúi đầu đi về phía trước, những bông tuyết rơi trên vành nón của cô, vài phút sau đã trắng thành một mảng. Trái ngược với không khí rộn rã này, cô là tới để tham gia lễ truy điệu.
Hai ngày trước, Lâm Xán đã uống một lượng lớn rượu vang, chết ngay trong bồn tắm, bên ngoài thì bảo là tai nạn, nhưng sự thật là… tự sát.
Hôm nay cũng vừa tròn một năm người kia được nhận về Khương gia.
Lâm Xán không có bạn bè ở Luân Đôn, hôm nay người tới tưởng niệm rất ít, cả đại sảnh vắng tanh.
Tình hình nhà họ Khương tương đối phức tạp, cha của Khương Bảo là người phong lưu đa tình, đối với ông giải quyết việc gia đình và tài sản sau khi kết hôn rất phiền phức, ông đã qua lại với rất nhiều phụ nữ nhưng chưa từng cho ai danh phận, con cái thì đầy nhóc nhưng toàn là con riêng.
Có điều việc các anh trai tranh quyền chẳng liên quan gì đến Khương Bảo, dẫu sao đó là việc của mười năm trước, lúc ấy cô chỉ mới mười mấy tuổi.
Gần đây Khương Bảo bận làm luận văn thạc sĩ, còn phải quản lí công việc kinh doanh khách sạn của gia tộc, ngày nào cũng xoay như chong chóng, chẳng có mấy thời gian… Mà Lâm Xán lại quá kiệm lời, là kiểu khó tiếp xúc.
Quan hệ giữa hai người vẫn luôn nhàn nhạt, người chị gái sinh đôi như cô còn không thân thiết được chứ đừng nói đến mấy người anh cùng cha khác mẹ.
Tính ra thì lần cuối cùng cô gặp Lâm Xán là bốn tháng trước.
Khương Bảo đang hồi tưởng, bỗng có người từ phía sau vỗ vai làm cô hoàn hồn trở lại.
“Hiếm khi mới về, ngày mai anh có một buổi tiệc em cũng đến cùng đi, tốt nghiệp thì phải quen biết thêm nhiều bạn bè mới tốt.” Người đàn ông cười nói.
Khương Bảo im lặng, đây không phải lần đầu tiên anh cả “giới thiệu” con trai của mấy người bạn cho cô, ngày thường không nói làm gì, bây giờ rất không phải lúc.
“Em xin lỗi, anh. Nhưng em còn có việc khác.”
Khương Minh không ngờ cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, nét mặt tức khắc trở nên sa sầm: “Em thái độ kiểu gì vậy? Đều là người một nhà nên anh mới quan tâm em, em đừng có học theo tính xấu của lão nhị, không ai thích đâu!”
Hắn vẫn luôn cảm thấy lão nhị rất coi trọng Khương Bảo, tất nhiên tuyệt đối không phải vì Khương Bảo là em út trong nhà, cũng không phải vì cô là con gái.
Ở một mức độ nào đó, hai người này rất giống nhau, đều làm người khác khó ưa.
Hiện nay người đang nắm quyền ở Khương gia là Khương Hạo Tranh, y luôn bị chỉ trích là bạc bẽo vô tình, nham hiểm độc ác.
Khương Bảo không có tâm trạng nói chuyện với anh cả của mình, đi thẳng lên lầu. So với thương cảm, cô càng bất ngờ nhiều hơn, chuyện này cô nghĩ mãi không hiểu, lấy di động trực tiếp gọi cho bác sĩ tâm lí của Lâm Xán.
Bọn họ đều biết tình trạng của Lâm Xán không được tốt, anh hai còn mời cho cô bác sĩ tâm lí giỏi nhất.
“Bác sĩ Tô, tại sao em ấy đột nhiên lại… tuần trước con bé còn gửi cho tôi quà năm mới và thiệp mừng kia mà.”
Không có gì báo trước cả.
“Thực ra không có ai đột nhiên tự sát cả, Lâm Xán bị mắc trầm cảm và PTSD(1) rất nghiêm trọng, mỗi ngày buộc phải uống thuốc để kiểm soát, mặc dù cô ấy đã từng làm việc trong giới giải trí một thời gian nhưng tính cách lại không được cởi mở lắm.”
“Tôi rất buồn, nhưng cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy, xin tiểu thư hãy nén bi thương.”
Bông tuyết từ cửa sổ bay vào rơi xuống chóp mũi, chút lạnh lẽo đó thấu tận tâm can. Khương Bảo dựa vào tường, mấy giây sau mới bình thường trở lại.
Vì để trở về sớm nhất có thể, cô đã chuyển máy bay mất mười mấy tiếng đồng hồ, hiện tại trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm.
Nhưng cảm giác khó chịu hiện tại của cơ thể không phải do đi đường vất vả, mà là do sự ra đi của Lâm Xán.
Rất nhiều cặp song sinh đều có cảm ứng, tính cách diện mạo của hai người bọn họ tuy khác biệt, nhưng lại thường xuyên mắc bệnh cùng một lúc.
Năm 4 tuổi, Khương Bảo sốt nhẹ phải nằm trên giường hai ngày, 17 tuổi vì bị sốt mà đến trễ thi đấu, 21 tuổi suốt mấy ngày trời tinh thần bất ổn, cứ khó chịu trong người.
Sau này cô mới biết lúc 4 tuổi, Lâm Xán gặp tai nạn xe, 17 tuổi xém nữa chết đuối phải đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan, 21 tuổi lúc đóng phim thì bị ngã từ độ cao bốn mét khi đang treo người trên dây thép.
Hết thảy những điều này, người ở cách xa ngàn dặm như cô cũng bị ảnh hưởng theo.
Một người đang sống sờ sờ bỗng dưng lại biến thành một tấm di ảnh trắng đen được lồng trong khung.
Cho dù quan hệ giữa hai người không thân, nhưng Khương Bảo vẫn có đôi chút khó chịu cả về mặt sinh lý lẫn tâm lý.
Tới cũng tới rồi, cô muốn đi xem qua phòng Lâm Xán, đến hôm nay cô mới phát hiện những hiểu biết của mình về người em gái song sinh này rất ít ỏi.
Căn phòng nằm ở cuối lầu hai, cửa không khoá, Khương Bảo nhẹ nhàng đưa tay mở cửa, bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Khương Bảo dạo qua một vòng, nhìn thấy trên bàn có một cuốn sổ màu đen.
Đây là nhật kí của Lâm Xán.
Khương Bảo cầm cuốn sổ trở về phòng, đầu cô đau quá, nhưng vẫn nằm lên giường, dành một tiếng đọc hết cuốn nhật kí.
Không phải ngày nào Lâm Xán cũng viết nhật kí, cuốn sổ này viết 5 năm rồi mà mới dùng hết có một phần ba, ghi lại tâm tình và một ít chuyện vụn vặt.
Không biết qua bao lâu, Khương Bảo mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cô nằm mơ thấy một chuyện rất lâu trước kia.
Khương Bảo nhập học sớm, nhỏ hơn các bạn học khác hai tuổi. Khi đó trong lớp có một bé gái thường hay bắt nạt cô. Ngày nào vào giờ nghỉ trưa cũng lấy bút vẽ nguệch ngoạc lên tay và mặt cô, có đôi khi còn dùng ngòi bút chọc làm cô đau. Giáo viên nhắc nhở mấy lần nhưng cũng chẳng có tác dụng gì nên chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Đây là nhà trẻ tư thục, phụ huynh nào cho con theo học ở đây không phú thì cũng quý. Cha cô và phụ huynh của nữ sinh kia quen biết nhau nên cũng không tiện nói gì.
Khương Bảo thấp hơn đối phương nửa cái đầu, cũng gầy yếu hơn nhiều, có đánh cũng không lại.
Hai tháng sau vào một buổi trưa, bé gái kia theo thường lệ cứ đến giờ nghỉ trưa lại cầm bút bò lên giường cô. Khương Bảo không hề né tránh, cô giả vờ ngủ, đợi đối phương lơ là cảnh giác liền đẩy cho một phát xuống giường, sau đó cầm cây bút giấu sẵn trong tay ra sức đâm vào vai bé gái này.
Máu tươi thoáng chốc nhuộm đỏ áo của bé gái, tiếng khóc cùng tiếng thét chói tai xen lẫn nhau.
Giáo viên thông báo cho phụ huynh. Anh hai vừa mới tốt nghiệp đại học của Khương Bảo tới, thành khẩn xin lỗi bố mẹ của cô bé kia, nhưng không hề quở trách cô lấy một câu.
Tuy rằng chỉ bị thương ngoài da, nhưng miệng vết thương không hề nông, sau khi lành nhất định sẽ để lại sẹo. Phụ huynh của cô bé kia trách cô ra tay độc ác, nhưng cũng cảm thấy may mắn là không phải bị thương trên mặt.. Vì hai nhà có giao tình nên cũng không tiện trở mặt.
Sau đó, Khương Bảo bị đồn là có khuynh hướng bạo lực nên đã chuyển trường, ở trường mới chẳng ai bắt nạt cô nữa.
Thế đấy, tuy là sinh đôi nhưng cách xử lí vấn đề của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
“Nếu đã không có vấn đề gì thì tại sao một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa tỉnh? Có khi nào nó đang giả chết không?”
“Tôi cũng không biết, theo lý