Khương Bảo lấy lại điện thoại của mình, nói: “Để tránh người khác nhìn ra được sơ hở, những người chị quen em đều phải biết.”
Lâm Xán gật đầu: “Em sẽ ghi nhớ.”
Khương Bảo mở laptop lên, màn hình hiển thị những đề mục cần hoàn thành, chỉ là gần đây không dùng tới nữa. Cô bật Facebook, chuẩn bị cho Lâm Xán coi ảnh những người đó.
“Không cần để ý tới bạn học đại học của chị, tạm thời không gặp được, kể cả những người khác cũng thế …”
Khương Bảo suy nghĩ, hừm, những người khác cũng không cần để ý. Thông thường đều là người khác quan tâm cô, những cô tiểu thư có gia thế ngang tầm cũng không ưa gì cô cho cam.
Chỉ là bên ngoài giả tạo mà thôi.
Khương Bảo đóng laptop lại: “Thế này đi, gặp ai muốn lại chào hỏi thì em chỉ cần ừ một cái, trả lời đừng vượt quá 3 chữ, cảm thấy không kiên nhẫn thì trực tiếp đi luôn.”
Lâm Xán sửng sốt: “Nhưng làm vậy có ổn không?”
Cảm thấy có hơi không được lễ phép.
Khương Bảo bật cười: “Tất nhiên là ổn, may mà chị không có bạn bè gì, cũng không thân với ai, cho nên sẽ không dễ bị người khác phát hiện.”
“…”
Lâm Xán thực sự không hiểu, hồi đó khi bị cô lập cô đã cảm thấy rất đau khổ, nhưng Khương Bảo lại rất vui vẻ… khi không có bạn?
Khương Bảo đưa điện thoại lại cho cô: “Như vậy đi, tạm thời em cứ cầm điện thoại của chị, những người bên cạnh em thì khỏi phải nói, chị biết hết rồi.”
Nửa tiếng sau, Khương Bảo gọi Alva ngoài cửa đi vào, “Tiểu thư của ông có chuyện muốn dặn dò ông đấy.”
Theo lời dặn ban nãy của cô, Lâm Xán bảo ông trong khoảng thời gian này… phải nghe lời “Khương Bảo”.
Phải đối xử với cô giống y như mình.
Alva đã theo Khương Bảo 5 năm, đại tiểu thư bảo gì thì làm nấy, chưa từng vặn hỏi lí do.
Chỉ thị đầu tiên của Khương Bảo là phải trả trước tiền phòng 1 tuần.
Cô đã chán ngấy kí túc xá vừa nhỏ vừa chật.
Còn thêm cả mấy nữ sinh cứ quang quác như vịt giời kia, ồn muốn chết.
Khi những việc này được giải quyết xong thì mới có 9 giờ.
Khương Bảo vẫn chưa gọi được cho anh hai, theo những gì cô biết, gần đây Khương Hạo Tranh đang mở rộng thị trường bên Úc, bên đó có rất nhiều chỗ tín hiệu không tốt. Cô gửi tin nhắn, bảo đối phương sau khi xem được nhất định phải gọi lại.
Bây giờ cô chuẩn bị đến trường một chuyến, hôm qua mình cứ thế mà đi, không biết tình hình bên đó thế nào rồi.
Khương Bảo có thói quen làm việc có đầu có cuối, ít nhất thân phận hiện tại của mình là học sinh.
Đợi anh hai đến đây, những chuyện bên này giải quyết xong chắc cũng phải sau khi thi giữa kì.
Cho nên cô sẽ thi xong rồi mới thôi học, dẫn theo Lâm Xán về Mĩ.
Khương Hạo Tranh có một câu lạc bộ tư nhân kiểu Trung ở rìa vành đai hai của Ninh Thị, mười mấy năm trước mảnh đất này rất rẻ, bây giờ lại là tấc đất tấc vàng.
Có điều một năm y cũng không ở đây bao nhiêu ngày, bình thường đều giao cho quản gia trông nom, câu lạc bộ có diện tích hơn 10 mẫu Anh, được thiết kế bởi các kiến trúc sư trong giới. Một doanh nhân từng đề xuất kí hợp đồng xây dựng khách sạn tư nhân cao cấp với mức giá 90 triệu nhân dân tệ/ năm, đó là chưa kể lợi nhuận sau này.
Có điều anh hai cảm thấy vì một chút tiền này thì không đáng, cho nên vẫn luôn để trống ở đó.
Alva cho người của câu lạc bộ đem xe qua, trong thời gian này sẽ cần dùng đến.
Dựa theo yêu cầu “nho nhỏ” mà Khương Bảo dặn dò, đó là một chiếc Audi A8 màu đen có giá vài triệu.
______
Khương Bảo vừa đến lớp, lớp trưởng liền kêu cô đến văn phòng một chuyến.
Chuyện tối qua đều đã truyền khắp lớp, Lâm Xán đột nhiên nổi điên, tạt nước vào giường của bạn cùng phòng.
Trong văn phòng.
Giáo viên chủ nhiệm tức giận nhìn cô: “Em quá đáng rồi đấy! Cô đã thông báo cho phụ huynh của em rồi, em muốn bị phạt đúng không?”
Khương Bảo: “Sao cô không hỏi lí do của em trước?”
“Cho dù là vì cái gì đi nữa thì em cũng không được làm vậy!”
“Thế à, vậy thì em chẳng còn gì để nói nữa, thân là giáo viên chủ nhiệm, có vẻ như độ tu dưỡng nghề nghiệp của cô vẫn còn khiếm khuyết.”
Khương Bảo luôn nói chuyện kiểu này, nói tích cực thì là EQ thấp, nói tiêu cực thì chính là cay nghiệt.
Có điều cô là tiểu thư của Khương gia, bộc lộ tài năng quý giá trong các cuộc thi, có phẩm chất khác hẳn những người bình thường, dưới vầng sáng đó, mọi người có thể dễ dàng khoan dung cho cô.
Khương Bảo bình thản nói một câu đã dễ dàng làm cho người khác nổi điên.
Vương San đứng bật dậy: “Em nói thi giữa kì xong sẽ thôi học, tôi cũng không muốn quản em làm gì! Lại còn thêm phụ huynh của em! Buổi sáng tôi gọi điện tới thì mẹ em bảo bận không đến được, để xem mợ của em có thời gian tới trường hay không? Cả nhà em toàn người kiểu gì vậy!”
Khương Bảo: “Đúng thế, em cũng cho rằng bọn họ làm người khác vô cùng chán ghét và khó chịu.”
“Cái gì??” Vương San loạn cả lên, cô rõ ràng là đang trách móc.
Khương Bảo không cảm thấy áy náy thì thôi lại còn chửi trực tiếp hơn cả mình.
“Cô nói không muốn quản em, về điểm này chúng ta đều nhất trí, cũng tránh
cho việc làm mất thời gian của nhau, còn nữa, em đề nghị cô đừng tốn công vô ích gọi cho phụ huynh của em làm gì.”
“Em nói cái gì??” Vương San hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi không, nhìn thấy cô định rời đi thì hét lên: “Em đứng lại cho tôi!”
Giáo viên bàn bên cũng điếng cả người, “Em học sinh này sao lại nói chuyện như thế, em xem cô Vương tức đến nỗi mặt đỏ hết lên rồi!”
Khương Bảo dừng chân, quay đầu lại: “Cảm xúc kích động, mặt đỏ, thở không ra hơi là phản ứng bình thường khi tuyến thượng thận bị kích thích, nhưng nếu thường xuyên bị như thế thì nên cân nhắc đến khả năng mắc các bệnh về tim mạch, chú ý kiểm tra xem có phải bị cường giáp hay không.”
“Em còn dám rủa tôi!” Giáo viên chủ nhiệm ngã “rầm” một cái ngồi trên đất,
“Mau chặn nó lại cho tôi.”
Khương Bảo mất sạch kiên nhẫn, hỏi: “Cô lại làm sao nữa?”
Không phải đã nhất trí với nhau rồi sao? Cô còn có lòng tốt nhắc nhở đối phương chú ý sức khoẻ. Người phụ nữ này lắm chuyện thật đấy.
“Lâm Xán học kì trước thành tích của em đã chẳng ra gì rồi! Em thái độ kiểu gì đấy?”
Cô sắp bị con bé này chọc cho tức chết rồi, cứ như mình mới là người vô cớ gây rối.
Khương Bảo suy nghĩ một giây, nói: “Em hiểu rồi, điều kiện để nhất trí với nhau là em