Khương Bảo đi qua gõ cửa kính,
Cô bảo Alva xuống xe trước, mình còn có lời nói với Lâm Xán.
“Em cũng thấy tình hình rồi đấy.” Khương Bảo đóng cửa xe lại, ngồi bên cạnh đối phương.
Lâm Xán dè dặt hỏi: “Bọn chị tính kéo bè kéo lũ đánh nhau hả?”
“Hừ, sao có thể.” Khương Bảo tỏ vẻ khinh thường, nói tiếp, “Nhưng lát nữa nếu em dám nói ra câu “xin lỗi” thì chết chắc biết chưa?”
Lâm Xán: “…”
Khương Bảo nghiêm tục nói: “Lần trước thằng nhóc thối Khương Kiêu kia bị cách chức coi như em chó ngáp phải ruồi, nhưng hôm nay những người này là loại gì chứ? Nếu em khóc, người khác phát hiện ra khác thường thì chị sẽ gặp rất rối lớn.”
Lâm Xán: “Vậy em phải làm thế nào?”
Vẻ mặt Khương Bảo dịu đi: “Rất đơn giản, lát nữa không cần biết người khác nói gì, em chỉ cần đáp lại “Cậu là cái thá gì”.”
Lâm Xán: “Cậu… là cái thá gì?”
Nhưng mà làm vậy hình như không được lễ phép lắm?
Khương Bảo: “Ngữ khí không đúng, không phải nghi vấn mà chỉ đơn giản trần thuật thôi.”
Lâm Xán nghiền ngẫm ngữ khí của đối phương, bắt chước một lần nữa, “Cậu là cái thá gì, vậy đúng không?
“Nâng cằm lên.”
Sau khi Lâm Xán luyện tập vài lần, Khương Bảo thấy cũng ổn ổn, dù sao cũng chỉ có một câu.
Cô lại hướng dẫn đối phương điều chỉnh lại biểu cảm, biến thành biểu cảm thường ngày của “Khương Bảo”.
Phớt tỉnh Ăng-lê.
“Em cứ giữ như thế, chuyện khác để cho chị.” Khương Bảo nhẹ nhàng thở ra,
một phút tập luận kết thúc thuận lợi.
Lâm Xán, “Được, em sẽ không mắc lỗi gì.”
Khương Bảo mở cửa xe bước ra, mọi người thấy phía sau cô còn có một cô gái khác.
Dáng người thon gầy, mắt hai mí rất sâu, lông mi dày, con người màu xanh xám. Ngũ quan xinh đẹp, có điều đường cong chiếc mũi có phần lạnh lùng, cứng rắn, không hề lộ vẻ mềm yếu, môi mím lại cho thấy sự quật cường uy nghiêm.
Thoạt nhìn vừa đẹp đẽ vừa xa cách, làm người khác ngại đến gần.
Khương Bảo đi ở phía trước, Lâm Xán và Alva theo sau.
Lâm Xán không dám nhìn thẳng những người trong trường, cho nên vẫn luôn nâng cằm hướng tầm mắt về phía trước.
Có điều trong mắt người khác, đây là biểu hiện của sự kiêu ngạo.
Đỗ Cảnh Hồng bị lôi tới xem trò vui, không ngờ gặp người quen.
… Đây không phải là cô út của Khương Kiêu, người lần trước khóc đến thảm thương sao?
Đỗ Cảnh Hồng cười nói: “Cô vẫn còn nhớ tôi chứ? Lần trước ở sảnh lớn khách sạn ấy.”
Khương Bảo nhíu mày: “Chuyện tranh cãi của nữ sinh cấp 3 cũng đến hóng hớt, muốn làm paparazzi à? Ra đường cũng quên lắp não, da mặt cũng dày thật, đúng là chịu hết nổi.”
Đỗ Cảnh Hồng bị chửi tới tấp đầu óc quay cuồng, sao tự dưng lại công kích cá nhân?? Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mà!!
Khi hắn lấy lại tinh thần, Khương Bảo đã đi tới.
Hắn tức không chịu nổi, quay qua càu nhàu với Lâm Xán vừa vặn cũng ở đây, “Bạn của cô đó à?”
Lâm Xán nhìn thấy hắn cũng sợ hết hồn, cô nhớ đối phương là ai, làm theo lời Khương Bảo dặn, cô nâng cằm, gom hết dũng khí nói ra câu đó
“Cậu là cái thá gì.”
Đỗ Cảnh Hồng: “???”
Hôm nay là ngày quái quỷ gì thế này? Hiện giờ giá trị của mình đã tuột dốc đến vậy sao?
Người bên cạnh hoảng hồn, hỏi: “Đỗ thiếu thế này cũng nhịn được sao? Đây là ai thế?”
Đỗ Cảnh Hồng lạnh lùng nói: “Cô út của Khương Kiêu, vừa mới từ Mĩ về.”
Đám con nhà giàu tới xem trò vui, vẻ mặt tức khắc lộ ra sự ngạc nhiên.
Khương Kiêu xem như là máu mặt trong giới, mấy hôm trước đắc tội với cô út nên bị cách chức… Ra đây là thiên kim của Khương gia, chẳng trách lại không coi ai ra gì đến vậy.
Khương Bảo đi đến trước mặt một đám nữ sinh: “Não cuả các cậu bớt chứa mấy chuyện vô bổ đi được không.”
“Cậu là đồ vô liêm sỉ.” Chu Tử Di tức giận, hỏi người phía sau Khương Bảo: “Cô là ai? Tốt nhất đừng có nhúng tay vào chuyện của người khác.”
Lâm Xán hít một hơi thật sâu, được, đã đến lúc mình lên tiếng rồi, cô ngẩng cao đầu nói: “Cậu là cái thá gì.”
Đám nữ sinh: “…”
Khương Bảo: “Quý ông bên này chính là vệ sĩ của bạn tôi, các cô thấy mĩ nữ vừa xinh đẹp vừa ưu tú chắc ghen ăn tức ở lắm, đã xấu người thì cái nết phải đẹp lên chứ.”
Chu Tử Di đầy tức giận: “Cậu nói thế nào thì là thế đó chắc? Nói không chừng là diễn viên cậu đi thuê.”
Khương Bảo chế nhạo: “Gộp tất cả tài sản trong nhà mấy người các cậu, rồi nhân lên gấp 10 lần cũng không bằng nhà họ Khương, bớt ở đây làm xấu mặt mình đi.”
Đỗ Cảnh Hồng ho khụ khụ: “Tôi có thể xác minh, cô ta là hàng thật đấy.”
Nhưng sao lại biến thành một người khác hoàn toàn thế này, còn có cái vị… bà nội thiên hạ này khí thế còn lớn hơn cả Khương Bảo?
Đây là thiên kim nhà nào thế này?
Mấy nữ sinh kết bè kết phải với Chu Tử Di trong trường, bình thường đều ỷ vào tiền bạc của mình để tác oai tác quái, bây giờ thì lại chẳng nói được câu nào.
Khương Bảo nhìn Chu Tử Di, nói với Lâm Xán: “Giờ em đi qua đó, đánh cô ta cho chị.”
Lâm Xán: “…!”
Khương Bảo nhỏ giọng nói: “Em dùng cơ thể của chị, lấy danh nghĩa của chị, đi đi!”
Bạn nhỏ Khương Bảo là quán quân của cuộc thi tranh luận, bình thường cãi nhau đều chiếm thế thượng phong. Cho nên không rành việc đánh lộn lắm.
Đương nhiên cũng không ai dám ra tay với tiểu thư Khương gia.
Nhưng cô đã đề cao Lâm Xán rồi, bạn nhỏ Lâm lúc nào cũng bị người khác bắt nạt thì lấy đâu ra lá gan này chứ!
Mọi người: “…”
Thế này cũng quá trắng trợn rồi.
Khương Bảo và Lâm Xán ngượng ngùng nhìn nhau ba giây.
Alva bước lên trước một bước: “Đại tiểu thư, có cần tôi ra tay không?”
Khương Bảo: “Có ai bảo chú đâu! Lui xuống!”
Alva: “Vâng, tôi biết rồi.”
Khương Bảo có hơi cạn lời, một tát của Alva có thể làm người khác trọng thương… không cẩn thận sẽ biến thành án hình sự ngay.
Chu Tử Di thấy tình hình không ổn định đánh bài chuồn, Khương Bảo tiến tới túm lấy vai đối phương, đã có bắt đầu, trong khoảnh khắc hai người lao vào nhau.
Chu Tử Di giang hồ quen thói, đánh nhau như cơm bữa.
Lâm Xán giật mình, tình huống cấp bách không kịp nghĩ nhiều, túm tóc Chu Tử Di từ phía sau.
Hai chọi một, thế trận bị đảo ngược.
Khương Bảo: “Con khốn này, ai cho cô đổ nước lên giường tôi hả?”
Má ơi, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ trèo lên người người khác thế này.
Lâm Xán ra sức túm tóc đối phương: “Cô có biết nước hồ lạnh lắm không?”
Khương Bảo: “Đồ khốn nạn này.”
Lâm Xán: “Phải bắt nạt người bằng được thì mới vui đúng không? Tại sao lại làm như thế?!”
Quần chúng: “…”
Chu Tử Di hơi không lường được sự việc sẽ phát triển theo hướng mình bị người ta đè trên đất.
Lục Mẫn đi ra thì thấy cảnh này, Cố Thời cố gắng lết tới chỉ để nhìn con gái đánh nhau sao?
Lục Mẫn quay người định đi, nhìn thấy Khương Bảo đang ra sức nắm đầu người khác, nghĩ nghĩ nói: “Bảo vệ với giáo viên đã tới đây rồi.”
Khương Bảo không hề dừng tay, ngẩng đầu, “Cậu nói cái gì?”
Giây tiếp theo, cô liền nghe thấy có người hét lớn, “Giáo viên tới”, học sinh bu xem lập tức né ra.
Bây giờ Khương Bảo rất không muốn bị áp giải lên văn phòng, cô kéo Lâm Xán lên xe, giục Alva: “Đi đi đi, mau