Đầu óc Khương Bảo quay cuồng, Tạ Liệu Nguyên có bị điên không đấy! Bọn họ không hề thân đến mức ấy!
Cô hung hăng ghi nợ với anh, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
Còn 1 tiếng nữa là phải thi rồi, hiện giờ cô không thể đi.
Đề ngữ văn làm không tốt lắm, buổi chiều thi toán tuyệt đối không thể vắng được.
Khương Bảo hít sâu một hơi: “… Bây giờ em nghe chị nói.”
______
Lâm Xán từ nhà vệ sinh đi ra, cô ngồi xuống, nói: “Tôi muốn ăn sô cô la, anh giúp tôi đi mua được không?:
Loại sô cô là Khương Bảo thường ăn là TO’ak, một hộp 50g, 370 đô.
Tạ Liệu Nguyên mỉm cười nói: “Trong xe anh có, trong nước khó mua, anh chuẩn bị trước đấy.”
Lâm Xán sửng sốt, vội nói: “Vậy tôi đi thay quần áo, phải sửa sang một chút.”
Tạ Liệu Nguyên nở nụ cười: “Được, để anh đưa cho em.”
Anh hiểu, con gái ra đường cần phải chỉn chu.
Hứa Lâm đứng dậy, bà còn có chuyện cần nói riêng với Tạ Liệu Nguyên, cho nên đi theo anh xuống.
Hai người vào thang máy, Hứa Lâm vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Cậu rất quan tâm tới vị Khương tiểu thư đó, cô ấy còn có thể sai khiến cậu.”
Tạ Liệu Nguyên: “Ai bảo cô ấy là đại tiểu thư làm chi?”
Lâm Xán ngồi trên sofa, mấy phút sau, cô thấy bên ngoài không còn động tĩnh mới vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài.
Mặc dù bây giờ bỏ trốn rất kì, nhưng bị đưa đi bệnh viện cũng kì không kém, điều này về bản chất chả có gì khác, đây đều là điều mà Khương Bảo chân chính sẽ làm.
Lâm Xán có hỏi, nếu là chị thì chị sẽ làm gì, Khương Bảo cười lạnh, vậy thì chị sẽ lột da hắn.
Nhưng mình không có gan lột da ai nên chỉ đành đánh bài chuồn.
Lâm Xán vừa vào thang máy liền nhìn thấy Hứa Lâm đang đứng nói chuyện với anh ta ở đại sảnh.
Khương Bảo thở dài, quỳ xuống chuẩn bị lủi ra ngoài từ phòng giải trí bên cạnh, chưa đi được mấy bước thì nhìn thấy một người đàn ông rất quen mắt đang ngồi trên sofa.
… Đó là bạn của cháu trai Khương Bảo, lần trước từng gặp.
Lâm Xán đưa tay che mặt, nhìn đường qua khe hở giữa hai đầu ngón tay, di chuyển lên phía trước.
“Cô ta đang làm gì thế? Tự dưng ngồi xổm ôm mặt?” Có người chú ý đến cô làm ra hành động kì quặc.
Đỗ Cảnh Hồng nhìn sang: “Bảo vệ đâu rồi? Sao loại người nào cũng cho vô thế này.”
Lâm Xán: “…”
Cô nhanh chân bước đi, sau đó chạy về phía trước, lúc sắp gần tới cửa thì nhìn thấy Tạ Liệu Nguyên từ trên xe bước xuống, đang nói chuyện với nhân viên trực cửa.
Đối phương sắp sửa đi vào cửa xoay, hai người sẽ đụng mặt nhau mất.
Lâm Xán vội vàng quay người, vừa khéo đằng sau một đoàn du lịch đi tới, có vài người phụ nữ đều đang che mặt.
Cái khó ló cái khôn, cô tháo khăn quàng cổ xuống, che đại lên mặt, đi phía cuối đoàn du lịch.
Lúc đi ngang qua đoàn du lịch, Tạ Liệu Nguyên đi được vài bước liền quay người lại, nhìn thấy nhóm phụ nữ Ấn Độ đang lục tục lên xe buýt ngoài cửa, anh lắc đầu.
Nhìn nhầm rồi, sao có thể chứ, ý nghĩ này cũng quá điên khùng rồi.
______
Khương Bảo nghĩ tới chỗ khách sạn bên kia, chỉ muốn mau mau chóng chóng làm xong bài thi để đi xem.
Đề toán có rất nhiều cách giải, chỉ là sẽ vượt quá tầm của học sinh trung học, Khương Bảo chọn cách nhanh nhất.
Cô không kiểm tra lại lần 2, làm xong bài cuối, thu dọn bút biếc chuẩn bị đi.
Cố Thời ngồi chéo Khương Bảo, vẫn luôn quan sát cô.
Đệt, đề thi của cô nàng đều viết kín mít, còn nhanh hơn cả mình! Nếu không phải trên giấy nháp chẳng ghi phép tính nào thì hắn còn tưởng đây là học bá chứ.
Làm toán mà cũng viết kín cả đề thi được, đúng là vô vọng giống mình rồi, tri kỉ là đây chứ đâu.
Cố Thời cảm thấy khá tự tin với đề trắc nghiệm và đề điền vào chỗ trống lần này, gặp may có khi còn đúng nhiều.
Hắn viết đáp án vào giấy rồi vo lại, ném đến bàn Lâm Xán, nhỏ giọng nói: “Mau chép đi. Không cần yêu cưa cưa quá đâu.”
Người bên cạnh khẽ cười.
Cố Thời còn có thể đi truyền đáp án cho người khác cơ à? Là cô gái này quá dũng cảm hay là thành tích quá bết bát đây?
Khương Bảo ném cục giấy xuống đất, đồ thần kinh, tự dưng ném rác lên bàn mình.
Cô quay lại khinh bỉ nhìn hắn một cái, đứng dậy nộp bài đi ra ngoài.
Bây giờ vẫn còn một tiếng trước khi hết giờ làm bài, những người thi cùng phòng đều tỏ ra ngờ vực.
Điên rồi à? Vì sắp sửa thôi học cho nên dứt khoát thi bậy luôn sao?
_______
Đi ra khỏi toà dạy học, Khương Bảo gọi điện cho Lâm Xán.
Lâm Xán lên xe buýt du lịch rời khỏi khách sạn, xuống xe ở trạm xăng cách đó 2 km, sau đó bắt một chiếc taxi tới trường, hiện tại đang đợi ở một quán trà sữa gần trường.
Khương Bảo từng dặn, tuyệt đối không thể để người khác biết chuyện của hai người, nếu không sẽ rất phiền phức, cô luôn ghi nhớ điều này.
Lâm Xán nhìn thấy người đi vào, đứng dậy hỏi: “Hôm nay chị không đi thi sao?”
Khương Bảo: “Thi xong rồi, bây giờ chúng ta về khách sạn.”
Lâm Xán: “Phải làm sao đây?”
Khương Bảo: “Hắn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến chị, chuyện này buộc phải giải quyết.”
Khương Bảo kêu Alva lái xe tới đây, về tới phòng khách sạn,