Khương Bảo nhìn người trước mặt.
Người phụ nữ mặc bộ quần áo lỗi thời, mang đôi giày thể thao cũ kĩ, trên tay cầm một chiếc hộp cách nhiệt quê mùa.
Có lẽ bà ta chưa từng để ý tới việc chăm sóc bản thân vì còn mải tất bật với cuộc sống, khuôn mặt toát lên sự thăng trầm nhiều hơn so với tuổi thật, nhưng từ dung mạo có thể lờ mờ nhìn ra hồi còn trẻ là một giai nhân.
Rất nhiều phụ nữ xinh đẹp đều sẽ trải qua cuộc sống một cách viên mãn, bà ta hiển nhiên không nằm trong số đó.
Đời trước Khương Bảo chưa từng gặp qua Lâm Tiểu Viện, thời điểm cô biết đến sự tồn tại của người này thì đối phương đã không còn nhiều thời gian.
Biết mình sắp chết, bà ta mới nói cho Khương gia về sự tồn tại của Lâm Xán, còn nói muốn gặp cô một lần.
Khương Bảo cảm thấy điều này không cần thiết, hai người cũng chẳng khác gì người xa lạ.
Giống như vài năm sau khi Lâm Xán chết, cô cũng không đi nhìn mặt lần cuối
mà chỉ tham gia lễ truy điệu.
Người cũng chết cả rồi, gặp lại thì có ý nghĩa gì, cô còn tỏ ra rất kháng cự. Vì điều này mà cô bị anh cả bóng gió là bạc tình bạc nghĩa, em gái chết cũng không rơi một giọt nước mắt, nếu có ngày cô nắm quyền thì không biết còn khắc nghiệt thế nào với người thân.
Cho dù biết mình sẽ trở thành đề tài bàn tán, người thận trọng cảnh giác như Khương Bảo vẫn không đi.
Mẹ ruột và em gái đột nhiên xuất hiện rồi lại cứ thế biến mất, cô lại trở về còn một mình, đó là điều cô không thể chấp nhận.
Khương Bảo không thân thiết với bọn họ, nhưng vẫn hi vọng hai người có thể sống thật tốt, không lo cơm áo.
Cô có nghĩ đến những lời bình phẩm về mình.
Nếu Khương Bảo chỉ là một người có tư chất bình thường thì cuộc đời cô sẽ có không biết bao nhiêu trào phúng và chông gai.
Cái thế giới khắc nghiệt này thậm chí còn không cho phép cô có bất kì thở than nào, dù sao cái danh “tiểu thư Khương gia” tự nó đã mang hào quang, ưu tú là chuyện đương nhiên.
Khương Bảo coi thường mấy tiểu thư nhà giàu não rỗng nên từ trước đến nay quan hệ với họ không được tốt.
Nhiều gia tộc chỉ coi trọng con trai, trước khi cưới chồng thì có cha nuôi, sau khi lấy chồng thì có chồng nuôi, cho nên bọn họ lấy việc gả cho một người đàn ông tốt làm đích đến cuối cùng.
Khương Bảo biết mình không bì được với bọn họ, ít ra người ta còn là đại tiểu thư chân chính, trong khi bản thân mình còn chẳng phải con riêng.
Lúc còn trần trụi cô đã bị mẹ ruột bán đi, không có lấy một miếng vải che người, cho nên Khương Kiêu mới có thể không kiêng nể gì mà gọi cô là “con của gái điếm”.
Cô muốn mình thật xuất sắc, xuất sắc đến độ đủ để khiến người xung quanh phải liếc nhìn mới có thể hài lòng một chút.
Tên gọi mới mới có thể thay thế tên gọi cũ.
Rất nhiều người từng khen cô, nói không hổ là tiểu thư của Khương gia, không chỉ học hành xuất sắc mà còn xinh đẹp, chỉn chu mọi lúc mọi nơi, bởi vì không cần biết cô mệt thế nào, ngày hôm sau đều phải dậy sớm trước nửa tiếng để sửa sang rồi mới đi học.
Cô cũng từng khóc, nhưng chẳng ai đưa khăn giấy cho cô, đương nhiên cũng chẳng ai biết.
Người khác chỉ thấy cô kiêu ngạo, vô tình, là một cái máy vô cảm.
Trở nên ưu tú biến thành chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới mẹ ruột và em gái, Khương Bảo thà làm một người đáng ghét còn hơn làm một người đáng thương.
Lâm Tiểu Viện có hơi lo lắng, đã lâu rồi bà không gặp Lâm Xán, cảm giác con gái đã trở nên vô cùng xa lạ, thậm chí còn có chút sợ cô.
Bà ta day day vạt áo, cẩn thận hỏi: “Lâm Xán, dạo này con khoẻ không?”
Khương Bảo không cảm xúc nhìn đối phương: “Tốt thì sao? Không tốt thì sao?”
Lâm Tiểu Viện bị hỏi cho câm nín, sững ra mười mấy giây mới nói tiếp: “Tính của cậu con… là như vậy đấy, nói chuyện hơi khó nghe, mẹ thay cậu ấy xin lỗi con.”
Khương Bảo: “Không cần.”
Lâm Tiểu Viện càng thêm hụt hẫng, bà đưa hộp cách nhiệt trong tay cho Lâm Xán: “Tiểu Xán, đây là trứng cuộn mẹ làm cho con, lúc trước con thích ăn món này nhất, con gái không về nhà thì làm sao được? Chúng ta chỉ lo lắng cho con thôi.”
Khương Bảo lạnh giọng, mỉa mai nói: “Lo tôi không về thì họ không có tiền tiêu hả?”
Khương Bảo vung tay không muốn để bà ta lại gần mình, nhưng lại vô ý hất đổ chiếc hộp không đậy chặt, trứng cuộn bên trong rơi hết xuống đất.
Cô đứng nguyên tại chỗ không nói không rằng.
Lâm Tiểu Viện ngồi xổm xuống, vừa nhặt vừa lau nước mắt, “Là do mẹ vô tích sự để con chịu khổ, nhưng cậu con ông ấy… dù sao cũng đã chăm sóc con
nhiều năm như vậy.”
Khương Bảo nhìn người phụ nữ trước mặt. Lâm Xán lúc đầu rõ ràng có thể rời đi, nhưng cô đã không.
Cô sợ mình đi rồi, Lâm Tiểu Quân sẽ tìm người phụ nữ này đòi tiền, vốn Lâm Tiểu Viện luôn bị coi thường trước mặt chồng và con riêng, tình cảnh của bà sẽ càng thêm thảm thương.
Người phụ nữ này không phải hoàn toàn tuyệt tình, sau này đã đưa Lâm Xán về, đại khái biết rằng đó là đường sống duy nhất của con gái.
Chỉ là đã muộn rồi.
Sau khi Lâm Xán trải qua kiềm nén và tự ti cực độ đã hoàn toàn khép kín bản thân mình, cô trở nên hoang tưởng, nhạy cảm, tâm thần bất ổn, tình trạng vô cùng tồi tệ. Khương gia cần một người con gái có năng lực, một người con gái có thể kết hôn chứ không cần một đứa con gái thế này, hiển nhiên sẽ âm thầm xử lí, cố tình che đậy sự tồn tại của cô.
Khương gia không có tình thân mà Lâm Xán vẫn luôn khát khao, cho nên cô không thích ứng được.
Tâm trạng của Khương Bảo rất phức tạp, cô nhíu mày nói: “Bà đi đi, sau này
không cần tới nữa.”
Nếu như ban đầu Lâm Tiểu Viện gửi con đi là vì cuộc sống của bản thân thì Khương Bảo còn hiểu được.
Nhưng nực cười là bà ta cũng không trải qua tháng ngày tốt đẹp gì.
Người phụ nữ này vừa đáng thương vừa đáng trách, cha mẹ lợi dụng bà, em trai lợi dụng bà, chồng cũng lợi dụng bà, trước giờ chưa một ai thực sự quan tâm bà, nhưng bà ta tập mãi thành quen, thậm chí còn gieo số mệnh này lên người con gái mình.
Cái thói quen “cống hiến quên mình” cho người thân này khiến Khương Bảo cảm thấy buồn nôn và phẫn nộ.
Lâm Tiểu Viện cúi đầu nói: “Trứng cuộn bẩn hết rồi, nhưng mẹ còn hầm canh cho con, mẹ đi mua xương sườn từ sáng sớm, làm rất sạch sẽ.”
Khương Bảo: “Tôi không muốn nói chuyện với bà, bà đi đi.”
Nếu Lâm Tiểu Viện là loại không nói lí lẽ thì Lâm Xán đã cho bà ta đi một nước, nhưng người này lại trưng ra bộ dáng nhu nhược lấy lòng làm cô càng bực bội.
Thậm chí cô còn ác ý nghĩ trong lòng, người phụ nữ này cố tình làm như vậy, nếu không làm sao Lâm Xán lại cứ mãi bị cầm tù.
Nếu bà biết vài năm sau Lâm Xán sẽ tự sát thì có cảm thấy hối hận không?
Ở đâu cũng có người hóng hớt, chưa gì đã có người qua đường đứng lại xem, con gái xinh đẹp sáng sủa lại đối xử với mẹ ruột mình như thế, có thể nói là ngỗ ngược bất hiếu.
Người mẹ này đáng thương quá.
Một người đàn ông trung niên đứng ra: “Có chuyện gì vậy con gái, có ai lại nói chuyện với người lớn như con không?”
Khương Bảo quay qua: “Không liên quan tới ông.”
Người đàn ông vốn đang lôi cái mác trưởng bối ra liền cảm thấy không giữ được mặt mũi, nói: “Bất hiếu như vậy không sợ bị quả báo sao? Người trẻ bây giờ cũng thật là, chẳng có tu dưỡng gì cả, không biết kính già yêu trẻ.”
Người vây xem càng lúc càng đông.
Khương Bảo nóng máu lên: “Ông mua được mấy căn nhà? Kiếm được bao nhiêu tiền? Không biết thì đừng có tuỳ tiện phán xét người khác! Ông là người nhàn rỗi, nhưng thời gian của tôi thì vô cùng quý báu, thu nhập một ngày còn nhiều hơn ông kiếm cả năm.”
Xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh, ngữ khí cao cao tại thượng của Khương Bảo vô cùng khó nghe, hơn nữa chuyên môn chọc vào nỗi đau của người khác.
Mặt người đàn ông đỏ bừng, chủ yếu là vì cảm thấy mình bị sỉ nhục, ông ta tiến lên một bước nói: “Mày nói chuyện cũng thật cay nghiệt! Đừng có mà quá đáng quá!”
Khương Bảo đề phòng nhìn đối phương, quán cà phê cách khách sạn có 5 phút đi bộ nên Alva không đi theo, dù sao cũng chỉ là học nhóm với bạn.
Khương Bảo lần tìm điện thoại mới phát hiện để ở trong cặp không mang theo.
Thực ra lúc trước cô còn trang bị một khẩu Browning, mẫu đó được chế tạo đặc biệt, độ giật thấp và dễ mang theo, để trong túi quần túi áo không nhìn ra được.
Kĩ thuật bắn súng của cô là Av dạy, hồi đi lính ông từng giành chức vô địch bộ môn bắn súng, ở đây cấm dùng súng và an toàn hơn ở nước ngoài rất nhiều, Khương Bảo cũng không mang theo súng làm gì.
Có điều trước nay Khương Bảo không phải là người sẽ nhận sai, cô cứng rắn nói: “Ông mà dám đánh, tôi nhất định sẽ cho ông ăn cơm tù.”
Lâm Tiểu Viện thấy tình hình không ổn, vội đứng chắn trước mặt Lâm Xán, cản người đàn ông kia lại, “Thật ngại quá anh trai, đều là lỗi của tôi, không phải con bé hỗn với tôi đâu, xin anh đừng để ý nữa!”
Sau đó sợ mâu thuẫn leo thang, bà quay đầu kéo Khương Bảo ngồi xuống cái ghế trước mặt.
Người mẹ đã nói như thế, những người đi xem cũng không tiện xen vào, nhưng vẫn có mấy người khuyên nhủ vài câu.
Người đàn ông vốn đang chột dạ, cảm thấy cô gái này không dễ dây vào, bây giờ vừa khéo có cớ để chuồn, buông mấy câu hằn học rồi lủi đi.
Thực ra trong lòng Khương Bảo cũng lo lắng, nhỡ đâu tên điên này mang theo vũ khí thì sao.
Lần đầu tiên cô gặp loại người thích lo chuyện thiên hạ thế này nên không có kinh nghiệm, cũng rất hối hận vì không đem Alva theo, cho nên lúc Lâm Tiểu Viện kéo mình cô đã không dãy ra.
Lâm Tiểu Viện lấy thìa ra, mở hộp cách nhiệt: “Con nóng tính quá Tiểu Xán, sau này đừng xung đột với người khác.”
Khương Bảo nhìn: “Bà không tới đã không có chuyện này.”
Người này quả thật là vừa cố chấp vừa ti tiện, toàn làm những việc vô nghĩa, hồi nãy không nghĩ gì đã xông ra cản người đàn ông kia lại, bà ta không phải người tâm địa xấu xa.
Thấy đối phương tha thiết nhìn mình, Khương Bảo không kiên nhẫn nói: “Có phải tôi ăn một miếng thì bà sẽ đi không?”
Khương Bảo không nếm ra canh có mùi vị gì, cô chỉ muốn nhanh chóng chóng đuổi người đi, vừa nhìn đã thấy phiền, lại không thể thật sự dạy dỗ đối phương một trận.
Cô vẫn không quyết đoán bằng anh hai, nếu là anh thì ban đầu đã “giải quyết” hết đám người Lâm gia này, không