Khương Bảo vẫn không yên tâm, nhưng cũng chỉ có thể an ủi bản thân Lâm Xán sẽ ứng phó được.
Chỉ cần cố gắng giữ mồm, làm cameo mờ nhạt là được.
Hôm nay Lưu Tích Ngọc sẽ chiếm trọn sân khấu, đúng là quá hời cho cô ta rồi.
Nghĩ tới việc Lâm Xán dùng kim chỉ khâu cổ áo lại, Khương Bảo cũng cạn lời, nhà thiết kế mà nhìn thấy chắc cũng phải tức đến ngất xỉu.
Ngoài những tên thấy sang bắt quàng làm họ, trong bữa tiệc cũng có người tới chào hỏi đàng hoàng, Khương Bảo cũng ung dung ứng phó, nói chuyện gì đều có thể tiếp lời, thái độ tự nhiên thoải mái.
Mọi người đều khá ngạc nhiên, dáng vẻ này không giống như người phải lớn lên ở bên ngoài mới được nhận về, quả nhiên là tiểu thư của nhà họ Khương có khác, không chỉ có mỗi vẻ bề ngoài.
Sau khi những người tới nói chuyện đều rời đi, Khương Bảo đặt ly rượu sang một bên.
Tầm mắt cô đảo qua một vòng, phát hiện có một người quen, thế là đi về phía anh ta.
“Xin chào ngài.”
Dư Huyên rất không quen với những bữa tiệc kiểu này, quay đầu nhìn thấy Khương Bảo thì bị doạ cho mất mật.
Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra trò chơi khăm của mình hồi trước?
Khỏi cần nghĩ cũng biết sự trả thù của bà nội này đáng sợ đến mức nào.
Khương Bảo mỉm cười hỏi: “Sao mặt anh nghệt ra thế, không lẽ anh đã làm ra chuyện đáng xấu hổ gì? Hay là làm ra chuyện gì có lỗi với tôi?”
Dư Huyên: “Không, không có. Chỉ là tôi thấy bất ngờ khi gặp cô ở đây thôi.”
Khương Bảo: “Tôi cũng vui lắm, vậy, có thể mời anh qua một góc nói vài câu không?”
Dư Huyên muốn hỏi bộ tôi từ chối được chắc? Có điều hắn cũng không nói gì, đi theo đối phương.
Những người đàn ông ban nãy thả thính Khương Bảo thất bại đều sồn sồn dùng ánh mắt ghen tị nhìn Dư Huyên, tên công tử bột này có gì hay chứ, đúng là cái đồ bợ đít.
Khương Bảo ngồi xuống, nói: “Xem ra anh cũng có bản lĩnh đấy, làm ăn mà có thể đến được cả nơi này.”
Suy cho cùng, những khách mời hôm nay không phú thì quý.
“Cảm ơn quá khen, tôi là người làm ăn, nhưng cũng không phải kiểu như cô nghĩ đâu.”
Dư Huyên đến từ một địa phương nhỏ, là người dân tộc Miêu, gần đây cũng mới tới Ninh Thị không lâu.
Hắn học chuyên ngành thú y ở đại học, nhưng thường ngày cũng hay giúp bà con trong trấn xem những bệnh vặt linh tinh.
Cách đây không lâu, hắn nhận được tin người chú họ xa trước khi lâm chung đã để lại cho mình một cửa tiệm đấu giá.
Trong tưởng tượng của hắn, đó hẳn là một cửa tiệm nhỏ 20 mét vuông nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, đến khi tới thì mới biết là một công ty văn hoá đồ cổ.
Hơn nữa công ty định kì sẽ tổ chức những buổi “đấu giá đêm”, vô cùng nổi tiếng trong giới đồ cổ, giá khởi điểm phải từ 300 vạn trở lên không giới hạn…
Những người đến đấu giá thỉnh thoảng sẽ gặp phải một vài chuyện không khoa học, lúc đó hắn có đứng ra giúp giải quyết mấy lần, danh tiếng của ông chủ đấu giá liền phất lên.
Khương Bảo nghe đối phương nói xong: “Anh là người trong nghề thì mau nghĩ cách giúp tôi hồi phục trở lại đi, thù lao không thành vấn đề.”
Dư Huyên: “… Tôi nói rồi, chuyện này không thể gấp, bởi vì nguyên nhân là ở trên người cô, cô có hối tôi cũng vậy thôi, tôi không phải đang làm khó cô.
Mặc dù tôi học chuyên ngành thú y, nhưng nếu bà con bắt tôi đỡ đẻ cho heo thì tôi cũng chịu.”
Khương Bảo nhíu mày: “Nói cho nó lớn nữa đi.”
Vậy là Dư Huyên lập tức ngậm miệng.
Dữ như bà chằn.
Khương Bảo nhìn chòng chọc đối phương một hồi, xác định hắn không hề giấu diếm, trong lòng có hơi thất vọng nhưng không thể hiện ra ngoài.
Dư Huyên biết bí mật lớn nhất của Khương Bảo, cho nên mặc dù đây mới là lần gặp thứ hai, nhưng hai người cũng không có khoảng cách gì khi nói chuyện.
Cũng vừa hay giúp nhau né những kẻ phiền phức kia.
Một người đến từ nông thôn, đột nhiên trở thành ông chủ nhỏ được thừa kế công ty đồ cổ giá trị mấy trăm triệu, làm cho rất nhiều người vô cùng thèm muốn, quan trọng là đối phương vừa trẻ vừa đẹp, tính tính cũng ôn hoà.
________
Lâm Xán thấp thỏm ngồi phía cuối chiếc bàn dài.
Trước giờ Khương Bảo chưa từng đặc biệt dặn dò mình không được đắc tội ai, chứng tỏ người này rất quan trọng.
Trong khoảng thời gian ở cùng người chị sinh đôi, cô cũng hiểu hơn về chị gái mình, có thể nói là làm đâu trúng đó, dặn dò như vậy nhất định là có mục đích.
Ý muốn nói cô phải ra sức lấy lòng đối phương sao…
Lâm Xán cẩn thận đánh giá người đàn ông ngồi trước mặt, lúc anh ngước mắt lên, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Nếu việc lấy lòng người này có thể giúp ích cho Khương Bảo, cô sẵn lòng đi làm.
Chị ấy đã giúp mình quá nhiều rồi, cô cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngồi bên cạnh Phó Giản Dịch chính là Lưu Tích Ngọc.
Lưu tiểu thư rất biết nắm bắt trái tim đàn ông, trước giờ chưa từng thiếu người theo đuổi.
Nhìn một lượt những người đàn ông xung quanh, cũng chỉ có người này là điều kiện tốt nhất, lớn hơn cô mười mấy tuổi thì đã làm sao, dù sao còn có người lấy người lớn mình hơn 20, 30 tuổi kia mà, huống hồ gì người đàn ông này còn anh tuấn như vậy, chức vị Phó phu nhân lại càng đem đến vinh quang vô hạn.
Mấy lần Lưu Tích Ngọc chủ động nói ngọt, nhưng đối phương đều tỏ ra thờ ơ, dẫu sao trước giờ cô luôn là bên được săn đón, nhất thời cảm thấy rất mất mặt, tạm thời mím môi không nói nữa.
Mấy cô gái khác thì khỏi thèm ngại, vô cùng nhiệt tình nói chuyện với Phó Giản Dịch.
Lâm Xán vắt hết não cũng không nghĩ ra cách để lấy lòng trưởng bối, nên dứt khoát cúi đầu im lặng.
Mấy cô gái đó không dễ gây sự, cô không muốn tham gia nói chuyện với bọn họ.
Haizz, nếu như Khương Bảo ở đây thì tốt biết mấy.
Phó Giản Dịch chỉ nghĩ tới chuyện của mình, không nghe được những người xung quanh đang nói cái gì.
Đây là bà nội anh nhờ Tạ phu nhân sắp xếp, mặc dù không thích, nhưng cũng đâu thể làm tổn thương trái tim người già, chỉ có thể đối phó cho qua.
Anh ngẩng đầu, phát hiện cuối bàn có một người đang cúi đầu, người này cũng bị bắt tới đây sao.
Mặt mày ủ rũ thế kia, lại còn mất kiên nhẫn hơn cả mình?
… Lâm Xán quá thất vọng về bản thân, hoàn toàn cam chịu ngồi nhìn móng tay.
Phó Giản Dịch ôm bụng, xuống máy bay anh liền tới luôn chỗ này, mùi nước hoa nồng nặc quá nên quên luôn cả ăn.
Lúc này mới nhớ ra, hình như cả ngày nay mình chưa có gì bỏ bụng.
Anh sờ túi quần mới phát hiện hôm nay không mang theo thuốc dạ dày.
Phó Giản Dịch giơ tay gọi người hầu tới, dặn dò đối phương: “Đi hỏi Tạ phu nhân chỗ này có thuốc dạ dày không, nếu không có thì đi tiệm thuốc mua.”
Mấy cô gái xung quanh đều tỏ ra ân cần.
“Bụng ngài Phó không được thoải mái, cần phải được chăm sóc kĩ càng mới tốt.”
Phó Giản Dịch mím môi không nói gì, thầm nghĩ còn không phải do các cô đứng đây ồn ào sao.
Lâm Xán ngẩng đầu: “Tôi có thuốc dạ dày.”
Hồi trước Khương Bảo không ăn cơm đàng hoàng nên bị đau dạ dày và viêm dạ dày nhẹ, cô lúc nào cũng đem theo thuốc, lúc này lấy từ trong túi ra đưa cho đối phương.
Lâm Xán lại hỏi: “Chú đã ăn gì chưa?”
Phó Giản Dịch lắc đầu.
Lâm Xán: “Không để bụng rỗng uống thuốc được đâu, những món tây này đều khó tiêu hoá, tốt nhất là nên uống chút gì đó nóng.”
Phó Giản Dịch dặn dò người hầu bên cạnh: “Cho tôi một bát cháo.”
Người hầu cảm thấy bối rối, hôm nay mời bếp trưởng của nhà hàng 6 sao đến đứng bếp, hiển nhiên không có những món như cháo trắng.
Lâm Xán chăm sóc sức khoẻ của Khương Bảo đã được một thời gian, cũng tương đối có kinh nghiệm, cô cười nói: “Để tôi vào nhà bếp xem sao, chú đợi
tôi 5 phút, đừng uống thuốc khi bụng đói.”
Cô đi