Lâm Xán bắt đầu lo lắng, ban nãy cô lại lỡ lời rồi!
Đáng lẽ lúc Tạ Liệu Nguyên hỏi như vậy, mình nên phủ nhận chứ!
Cô vừa ngồi xuống, giây tiếp theo lại đứng lên nói: “Vẫn nên để tôi làm cùng đi.”
Phó Giản Dịch: “Nếu đã là giáo viên của em thì nhất định sẽ không có vấn đề, ban nãy em đi lâu như vậy hẳn cũng mệt rồi, hơn nữa, chẳng phải còn có Tạ
Liệu Nguyên giúp sao, chúng ta chỉ cần đợi thưởng thức là được.”
Lâm Xán: “…”
Phó Giản Dịch: “Mau ngồi đi, hay là đi nhiều quá nên chân bị đau.”
Khương Bảo nhìn Lâm Xán, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cô mới bứt rứt ngồi xuống.
______
Chẳng qua chỉ là mứt cherry thôi mà, có gì khó đâu, mình có thể làm được, Khương Bảo tự cổ vũ bản thân trong lòng.
Cô so sánh sự khác nhau giữa cherry và mứt cherry, suy nghĩ về các phản ứng vật lý và hoá học có thể xảy ra giữa hai loại trong quá trình chuyển hoá vật chất.
Mứt cherry không có hạt, có thể ăn trực tiếp, Khương Bảo nhíu mày.
Suy ra bước đầu tiên không phải là bật lửa mà là tách hạt, Khương Bảo giãn mày.
Độ ngọt của cherry không cao, sau khi đun nóng, lượng đường sẽ nhũ hoá, mùi vị sẽ bi chua, Khương Bảo nhíu mày.
Xem xét từ cấu tạo hoá học của chất tạo ngọt, có đường rượu, glycosid, axit amin, trên bàn có một lọ đường phèn, Khương Bảo giãn mày.
Quả chanh Lâm Xán tìm được phải dùng thế nào đây? Khương Bảo nhíu mày.
Tính axit có thể đẩy nhanh phản ứng pectin, nên ép lấy nước, Khương Bảo giãn mày.
Ok, các bước và công dụng của nguyên liệu đã được vạch ra, quả nhiên vạn vật đều là hoá học.
Khương Bảo tự cảm thấy mình quả là thiên tài.
Lý thuyết có hết rồi, bây giờ vấn đề đặt ra là: Phải dùng con dao này thế nào để lấy hạt cherry đây?
Cả một đống cherry chứ có phải một hai trái đâu.
Ví dụ cô bất cẩn cắt vào tay thì chắc cũng không mất mặt lắm đâu nhỉ?
Suy cho cùng con người ai chả có lúc sơ sót, vả lại như vậy còn đỡ hơn một màn biểu diễn dao thái thô lậu… Đến lúc đó mình sẽ lấy cớ là miệng vết thương không được dính nước, để Lâm Xán làm tiếp.
Chắc cũng chẳng ai nghi ngờ đâu.
Mặc dù cô là một thiên tài, chưa chắc không thể làm tốt, nhưng Khương Bảo vẫn quyết định dùng chiêu “kim thiền thoát xác”, không phải việc gì cũng cần thể hiện.
Cô cầm một con dao đủ to để giết người, xem xét thời cơ tốt để chuẩn bị ra tay.
Bây giờ cô thật sự trở thành một người con gái “ thà đổ máu chứ không đổ lệ” như lời của anh cả.
Những người khác cũng rất ngạc nhiên, lấy dao chặt xương đi… cắt cherry, có phải hơi khoa trương rồi không, hơn nữa hình tượng vô cùng không hợp.
Khương Kiêu ho khụ khụ, cố gắng văn vẻ: “Mọi người không hiểu rồi, cho dù cắt thứ gì đầu bếp đều chỉ dùng một con dao, đây là điểm khác biệt so với người thường.”
Mọi người: “…”
Thiệt hả ba?
Khương Bảo liều một phen, đang chuẩn bị rơi chút tiết thì đột nhiên cổ tay bị người khác cầm lấy.
Cô quay đầu liền nhìn thấy Tạ Liệu Nguyên, chớp chớp mắt, không biết tên này lại muốn làm gì.
“Để tôi cắt cho, cô đi rửa mấy cái bình cần dùng đi.”
Tạ Liệu Nguyên thong dong lấy một con dao sứ gọt hoa quả từ trong chạn bát, bắt đầu nhanh nhẹn làm việc.
Anh sống một mình ở nước ngoài mấy năm, kĩ năng dùng dao cũng coi như tạm ổn.
Khương Bảo: “…”
Đợi đã, hoá ra còn có thể dùng dao khác sao? Hèn gì ta nói con dao ban nãy nặng quá trời!
“Tạ tổng còn tranh việc cơ đấy, ga lăng nha.” Có người trêu chọc nói.
Tạ Liệu Nguyên nhìn Khương Bảo, nhàn nhạt nói: “Bỗng dưng tôi có hứng, muốn tự mình làm thử, để Lâm tiểu thư đóng vai trò hướng dẫn, hi vọng mọi người đừng chê bai tay nghề của tôi.”
Cả đám người bật cười, nói là có tấm lòng như vậy thì làm sao nỡ chê.
Trêu Tạ tổng đúng là một người đàn ông tốt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
Khương Bảo đã từng rửa cốc trong phòng thí nghiệm, rửa đồ vật dĩ nhiên dễ như ăn bánh.
Cô chậm chạp rửa đi rửa lại đống chai lọ tận ba lần, đối phương vẫn chưa xử lí xong đám hạt, cô chỉ đành đi tới quan sát.
Hồi trước cô không biết Tạ Liệu còn giỏi cắt trái cây cơ đấy.
Xử lí xong cherry, Tạ Liệu Nguyên đặt dao xuống, hỏi: “Tiếp theo là cho vào nồi đúng không?”
Khương Bảo gật đầu, nhìn Lâm Xán ở phía đối diện.
Đối phương làm khẩu hình miệng với cô: nước.
Cô vội vàng bổ sung: “Sau đó cho nước.”
Tạ Liệu Nguyên mặt không cảm xúc cho cherry đã cắt xong xuôi vào nồi sứ, sau đó đổ nước vào.
Cho chừng nửa nồi, quay đầu hỏi tiếp: “Như vậy đủ rồi nhỉ.”
Khương Bảo nhìn một cái, ra bộ chuyên gia nói: “Cũng tầm đấy, dù sao đây là lần đầu tiên anh làm, không thể yêu cầu quá nhiều, cứ dựa vào cảm giác mà thực hiện.”
“Cô nói phải lắm.” Tạ Liệu Nguyên thu lại tầm mắt nhìn đối phương, vừa khuấy vừa nói.
Một lát sau, mùi mứt quả ngọt ngào bắt đầu tràn ngập trong không khí.
Những người khác vừa tán gẫu vừa chờ đợi, cũng không cảm thấy chán.
Tạ Liệu Nguyên: “Có thể cho đường vào rồi.”
Khương Bảo chắp tay sau lưng: “Cái này anh tự mình xem xét, muốn healthy thì cho ít đường, thích ngọt một chút thì cho nhiều một chút.”
Đáp án này đúng là hoàn hảo hết chỗ chê! Mình quả là một thiên tài!
Tạ Liệu Nguyên: “Tôi hiểu rồi.”
Mứt cherry trong nồi trở nên sền sệt, Tạ Liệu Nguyên tắt lửa, sau đó nhìn mấy trái chanh trên bàn.
Liều lượng trong thí nghiệm hoá học vô cùng quan trọng, chuyện này không thể tuỳ tiện làm đại được.
Khương Bảo nảy ra một sáng ý, cô quang minh chính đại nói: “Chị, những gì em dạy lúc trước chị còn nhớ chứ? Bây giờ em sẽ kiểm tra chị, nồi mứt cherry này cần cho bao nhiêu chanh?”
“…”
Lâm Xán đơ ra hai giây, sau đó mới hoàn hồn, vội vàng trả lời: “Một cân trái cây cho một quả chanh, có điều bản chất cherry vốn đã hơi chua, phải giảm liều lượng cho phù hợp, nồi mứt quả này cần cho bốn trái chanh, sau khi mứt quả nguội thì hớt bọt mới có thể cho vào lọ khô! Sau đó đóng kín bỏ vào tủ lạnh có thể dùng trong một tháng! Chị nói có đúng không!?”
“Tốt lắm, xem ra chị rất thuộc bài, lần sau em sẽ dạy chị những món khác.”
Khương Bảo gật đầu thể hiện sự khen ngợi, sau đó quay đầu dặn dò người bên cạnh: “Để tôi khuấy cho, anh đi cắt chanh đi.”
Tạ Liệu Nguyên: “…”
Anh đưa thìa cho cô, nhận lệnh đi cắt chanh.
Những người khác cũng không thấy có gì bất thường.
Phó Giản Dịch nhìn Lâm Xán ngồi bên cạnh, nghĩ nghĩ nói: “Em trả lời câu hỏi thật là tích cực, cứ như học sinh tiểu học.”
Lâm Xán: “A? Vậy sao?”
“Ừ, sợ giáo viên hiểu nhầm mình là học sinh kém, nên cái gì cũng nói ra hết.”
Lâm Xán hơi phiền muộn, có phải mình lại nói sai rồi không? Ở cùng nhiều người thông minh như vậy, mình trông chẳng khác gì đồ ngốc cả.
Phó Giản Dịch nhiền ra suy nghĩ của đối phương, nhỏ giọng nói: “Không ngốc, tốt lắm.”
Có chút đáng yêu.
Lâm Xán: “A?”
Như vậy có gì tốt chứ, chú nói nhiều như vậy, sau đó đưa ra đánh giá về cháu không đáng tin chút nào cả!
Thôi vậy, cũng như nhau cả thôi, may mà bên kia Khương Bảo đều thuận lợi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vắt nước chanh trong vòng 2 phút, Tạ Liệu Nguyên tắt lửa.
Thời gian đun mứt quả không dài, có thể nhìn thấy cả thịt quả, màu sắc trông vô cùng đẹp mắt.
Mọi người đều đi tới nhìn, dáng vẻ còn rất sôi nổi.
Khương Bảo thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Liệu Nguyên: “Cảm ơn Lâm tiểu thư đã hướng dẫn, thì ra cũng không khó lắm.”
Khương Bảo duy trì nụ cười giả dối trên mặt: “Khách sáo rồi, anh cũng rất có năng khiếu mà.”
Bị đẩy ra làm mứt quả, trong lòng cô đã thầm ghi Tạ Liệu Nguyên vào sổ đen, có điều sau đó tên này đã có những nước đi vào lòng người, tạm thời không tính toán.
Nếu đã tới trường đua ngựa thì đương nhiên phải hoạt động gân cốt một chút, đám đàn ông đều đi ra ngoài, nói là ban nãy nhìn thấy các cô gái đua ngựa làm bọn họ cũng muốn đua theo.
Khương Bảo và Lâm Xán ở lại, đợi mứt quả nguội để cho vào hũ.
Mọi người sôi nổi nói rằng sản phẩm do Tạ Liệu Nguyên tự tay làm rất hiếm có, bọn họ phải đem về một hũ.
Lâm Xán cho vào hũ, Khương Bảo nếm thử, mùi vị… không tệ.
Đây là do mình hướng dẫn giỏi.
_____
Phó Giản Dịch lên ngựa, nghĩ nghĩ nói: “Lúc trước tôi chỉ đứng từ xa gặp Khương Bảo một lần, bây giờ mới phát hiện cô ấy không giống với tưởng tượng lắm, cậu với cô ấy quen biết nhiều năm, lại là bạn cùng trường cấp 3, cậu cảm thấy thế nào?”
Tạ Liệu Nguyên: “Con gái là sinh vật thất thường, con gái 10, 20 tuổi thì càng khỏi phải nói, chuyện này rất bình thường.”
“Cậu nói vậy cũng đúng.” Phó Giản Dịch nhanh chóng gạt nghi vấn ra sau đầu,
“Lát nữa đua ngựa, tôi sẽ không thua cậu đâu, phải rồi, cậu có thấy tôi lớn tuổi không?”
“Mới 30 mà đã khủng hoảng tuổi trung niên à? Không giống với tác phong của anh. Yên tâm đi, Phó tổng vẫn đang trong độ tuổi hoàng kim.”
Phó Giản Dịch dĩ nhiên không lo lắng, có điều bị gọi là “chú” nhiều quá nên đâm ra có bóng ma trong lòng, nghe