Khương Bảo đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, ngồi lên ghế.
Tác dụng của lực là qua lại lẫn nhau, mông của cô lãnh đủ, chân của đối phương cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
Việc gì phải làm tổn thương nhau như thế.
“Vừa nãy anh duỗi chân ra làm tôi bị vấp ngã, đây là một hành động rất nguy hiểm.” Khương Bảo nói.
“Cô đâu có được ngồi đây.” Tạ Liệu Nguyên nhìn bảo vệ đang đuổi người ở hàng ghế sau, nói tiếp: “Gan lớn thật đấy, lại dám trà trộn vào đây.”
Anh giơ tay lên, ra hiệu cho bảo vệ đuổi cái người đi vào bất hợp pháp này.
Khương Bảo rất bất ngờ, Tạ Liệu Nguyên hành xử khác xa trong ấn tượng của cô, không có phong thái quý ông gì hết! Mình khó khăn lắm mới lẻn được vào trong đây, không thể bị đuổi ra được.
Cô thật sự chán ngấy việc chen chúc trên xe buýt và ở phòng kí túc xá 6 người lắm rồi, rồi ngày nào cũng phải kiểm tra số dư trong tài khoản.
Khương Bảo không có thời gian suy nghĩ, vội đè bàn tay đang giơ lên của anh, thấy đối phương mở miệng, liền dùng tay kia bịt luôn miệng.
Tạ Liệu Nguyên mở to mắt, ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã nghi ngờ cô gái này tiếp cận mình là có mục đích.
Đã giả làm bạn của Khương Bảo, bây giờ lại còn dán cả người vào mình? Đúng là không biết xấu hổ!
Tạ Liệu Nguyên trở mình định đẩy cô ra, khoảng cách giữa hai người rất gần, khoảnh khắc đối diện, một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được ập đến.
Tạ Liệu Nguyên sững sờ, nhất thời quên mất phản ứng.
Mãi cho đến khi bảo vệ ở đi hết, phía sau không còn động tĩnh nào nữa, lúc này Khương Bảo mới buông anh ra, hơi thở của đối phương phả vào khiến lòng bàn tay cô có hơi ngứa.
“Tôi làm như vậy là có nguyên nhân, anh cứ xem như chưa từng gặp tôi, với lại tôi muốn nói rõ, không phải tôi cố tình không mua vé, tôi có thể bù tiền vé cho anh!”
Nói xong, Khương Bảo mở túi vải bên người ra, nếu có thể nói chuyện với anh năm thì số tiền này cũng không cần thiết nữa.
“Vé vào cửa đắt nhất là 750 một cái, trong này có 5000 tệ anh cầm lấy đi, coi như là tiền bồi thường.”
Tạ Liệu Nguyên: “Cô lại định giở trò gì đây? Cầm lấy tiền của cô rồi lập tức cút đi cho tôi, đây không phải chỗ của cô.”
Khương Bảo sẽ không đời nào cút đi, cô nhét tiền vào túi của đối phương, âu phục phẳng phiu lập tức phồng lên.
“Tôi biết anh chê ít, có điều tạm thời tôi chỉ có chừng này thôi, xin anh cầm lấy tiền bồi thường của tôi rồi nghe hoà nhạc trong yên bình, bạn anh không đến, đền bù 666% tiền cũng không phải là thấp, anh một vừa hai phải dùm tôi với.”
Tạ Liệu Nguyên cảm thấy quái đản, cô gái điên khùng này nói năng chẳng khác gì Khương Bảo.
Anh còn muốn nói nhưng lại bị khán giả phía sau nhắc nhở: “Đã là người yêu thì đừng có hở ra là cãi nhau, trưởng thành lên chút đi.”
“Xin lỗi ngài, chúng tôi sẽ không làm ồn nữa, anh ta mà còn nói chuyện tôi sẽ bịt miệng anh ta lại.” Khương Bảo vô cùng sẵn lòng xin lỗi và cam đoan.
Mặt Tạ Liệu Nguyên đen sì, có điều không nói thêm lời nào nữa, trong âm thanh du dương của tiếng đàn, hai người đạt được sự cân bằng tinh tế.
Ở khúc nhạc cuối cùng, Khương Bảo định đi một vòng xem có lẻn được vào hậu trường không.
Cô cảm thấy rất có khả năng, phòng hoà nhạc này rất nhỏ, bảo vệ sẽ không đi lùng mọi ngóc ngách, dù sao ban nãy bọn họ cũng vừa mới đi kiểm tra rồi.
Khương Bảo đứng lên định rời đi, lại bị người bên cạnh kéo lại vào chỗ ngồi, đồng thời đè tay cô lại.
Lực của đối phương rất lớn, cô không thoát ra được.
Năm phút sau, chỉ có thể giương mắt nhìn anh năm chơi xong khúc hạ màn, biến mất khỏi sân khấu.
Tạ Liệu Nguyên: Quả nhiên cô đúng là có mưu đồ, cô là fan cuồng của Khương Vi Ngôn à?”
Thế này thì cũng không có gì lạ.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì hết, mau buông tay ra.”
Tạ Liệu Nguyên cười nhạt: “Toàn là nói dối, nếu cô thật sự yêu thích âm nhạc đến đây để thưởng thức thì không nói làm gì, thế nhưng trong suốt buổi diễn cô chỉ toàn lơ đãng, ban nãy là muốn đi đâu?”
Khương Bảo: “…”
Khán giả bắt đầu rời đi, mặc kệ Khương Bảo phản đối cỡ nào, Tạ Liệu Nguyên vẫn nắm chặt cổ tay cô.
“Anh bỏ ra, tôi là… bạn tốt của Khương Bảo, thật đấy! Anh đang làm tôi đau!”
Ra ngoài phòng hoà nhạc, lúc này Tạ Liệu Nguyên mới buông tay, anh nói một cách trịch thượng: “Người nên một vừa hai phải là cô thì có, đây đâu phải là nơi của cô, bệnh viện số 7 mới là chỗ cô cần đi.”
Bệnh viện số 7 là bệnh viện tâm thần có tiếng của địa phương.
Cổ tay của Khương Bảo đỏ lên, ban nãy người này không hề giảm lực một chút nào, cô quay đầu nhìn thấy hai bảo vệ đứng trước cửa, không vào được nữa rồi.
Khương Bảo hung hăng ghi thù trong lòng, anh chết chắc rồi!
Hôm nay không gặp được anh năm, tiếp theo phải làm thế nào đây…
Khương Bảo nhìn chằm chằm người trước mặt, đúng rồi, cô có số của tên này!
Vì để yên tĩnh, cô đã thiết lập chế độ chống làm phiền cho điện thoại, chỉ những số được lưu mới có thể gọi được cho cô, có lẽ mình có thể nhờ Tạ Liệu Nguyên giúp.
Chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi!
Khương Bảo dịu giọng, nhẫn nại nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi thực sự là bạn của cô ấy.”
Tạ Liệu Nguyên: “Không thể nào.”
Khương Bảo không nản chí: “Dựa vào đâu anh lại chắc chắn như thế!”
“Ồ, bởi vì cô ấy làm gì có bạn hả lừa đảo.”
Khương Bảo: “…”
Thôi được rồi, cái này thì không thể phản bác.
Khương Bảo hít một hơi thật sâu, chưa một ai từng nói chuyện với cô kiểu này bao giờ, cô cố gắng nhẫn nhịn nói tiếp: “Sao cô ấy lại không có bạn, anh chẳng phải cũng là bạn của cô ấy đó sao? Cô ấy từng nói với tôi, sáng nào chạy bộ anh cũng sẽ ghé qua trước cửa nhà cô ấy, sở thích của hai người cũng giống nhau, cấp 3 học 6 môn giống nhau trong chương trình AP, lại còn thường xuyên chọn các hoạt động ngoại