Vân Thanh Việt không hỏi Giang Mạch kẹo từ đâu đến, Giang Mạch đương nhiên cũng không có nói, như thể đây là bí mật trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Nhưng mà Giang Mạch nhìn ra được, Vân Thanh Việt rất vui vẻ, khi ăn kẹo trong đôi mắt lưu ly thanh lãnh có ánh sáng.
Hơi muộn, Giang Mạch liền tìm được cơ hội hỏi hệ thống: "Hệ thống, ngoại trừ nhiệm vụ hằng ngày, còn có nơi nào có thể kiếm tích phân?"
Hệ thống từ lúc nhìn thấy nàng lấy kẹo sữa đi lấy lòng Vân Thanh Việt, đã buồn bực cả ngày, nghe vậy toàn bộ quang đoàn đều sáng lên: "Ký chủ rốt cuộc quyết định muốn làm nhiệm vụ kiếm tích phân sao?"
Giang Mạch nhìn nó giống như nhìn kẻ ngốc: "Này không phải đã sớm nói xong sao?"
Đúng vậy, từ khi phát hiện mình nghèo rớt mồng tơi thì Giang Mạch cũng đã quyết định kiếm tiền, cũng đã đáp ứng với hệ thống —— Không có cách, nàng là cá mặn, nhưng nàng cũng là cá mặn theo đuổi sinh hoạt chất lượng.
Ở hiện thực trọn vẹn hoặc là khó thay đổi nàng có thể cá mặn, nhưng hiện tại nàng có thể cải thiện hiện trạng, lại vì cái gì phải ủy khuất bản thân chứ?
Trước khi gặp được hệ thống xuyên qua nàng cũng cá mặn, nhưng khi đó cũng không thấy nàng không đi làm kiếm tiền.
Huống chi sư tỷ rõ ràng thích ăn kẹo, tiền lương gốc một ngày của nàng mới mua nổi hai viên, này làm sao có thể?!
Liền coi như vì tự do kẹo sữa, nàng cũng phải nỗ lực.
Giang Mạch yên lặng suy nghĩ như vậy ở trong lòng, nhưng hệ thống hiển nhiên không biết, lập tức cảm động muốn hỏng rồi: "Thì ra ký chủ còn nhớ, ta còn tưởng rằng người ăn kẹo xong liền quên rồi."
Dù sao cá mặn thật vất vả giãy giụa trở mình, sau đó cảm thấy có chút mệt, lại tiếp tục nằm yên cũng không phải chuyện lạ.
Giang Mạch "hừ" một tiếng, không biết từ nơi nào đào ra một viên kẹo sữa còn lại, ném cho hệ thống nói: "Ta không ăn, trước đây đã sớm ăn kẹo đến ngán.
Ngươi bỏ tích phân ra mua, tự mình nếm thử hương vị đi."
Hệ thống quang đoàn lóe lóe, quả thật tiếp được viên kẹo sữa kia —— Kẹo sữa bình thường hệ thống đương nhiên không ăn được, nhưng sản phẩm do hệ thống thương thành sản xuất, nó quả thật có thể nếm được hương vị.
Mà làm một con hệ thống bảo bảo mới vừa xuất xưởng, cơ sở dữ liệu của nó có dữ liệu của kẹo sữa, nhưng kẹo sữa chân thật nó quả thật chưa từng nếm thử, vào giờ phút này cũng tràn ngập tò mò đối với thứ này.
Hệ thống tiếp được kẹo sữa nhìn nhìn sắc mặt ký chủ, thấy Tiểu Bạch Hổ chẳng hề để ý liếc qua mặt không nhìn nó, do dự một lúc vẫn là không nhịn được, lén lút bóc vỏ kẹo ra nếm thử.
Tràn đầy hương sữa, cũng rất ngọt, gần như chiếm được trái tim của hệ thống trong nháy mắt...
Ô ô ô, ký chủ đối xử với nó thật tốt, các nàng nghèo đến mức chỉ mua nổi hai viên kẹo sữa, nàng còn đặc biệt để lại một viên cho nó ăn.
Hệ thống bảo bảo còn non nớt đã quên rằng kẹo sữa này vốn dĩ chính là nó tự mình đào rỗng tích phân mua, nếu giờ phút này trên đầu hệ thống có hiển thị, là có thể thấy độ hảo cảm của nó đối với ký chủ tại một khắc này đã bùng nổ.
Tiểu Nãi Hổ bên cạnh trộm nuốt nước miếng.
Nàng lúc trước quả thật ăn kẹo đến ngán, nhưng trước khác nay khác, sau khi xuyên qua nàng liền không ăn hai bữa cơm một cách bình thường, hấp dẫn của kẹo sữa đối với nàng đương nhiên cũng tăng lên gấp đôi.
Nhưng mà nàng cũng không có da mặt dày đi đào rỗng hệ thống như vậy, kẹo sữa mua cũng đã mua, đổi được Vân Thanh Việt vui vẻ, còn đổi được hệ thống vui vẻ, không phải cũng thật tốt sao?
Xuyên thấu qua quang đoàn lấp lóe không ngừng, phảng phất như có thể nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của hệ thống vào lúc này, đôi mắt hổ kim sắc bỗng dưng nhu hòa chút.
Giang Mạch không phải người tính toán chi li, nhưng cũng không phải không hề cảnh giác.
Bởi vì mình thân chết xuyên qua đều là nồi của hệ thống, mấy ngày qua nàng đối với hệ thống là vừa ỷ lại cũng vừa phòng bị, liền có vẻ thật không khách khí.
Cho đến khi hệ thống đeo khoản vay trên lưng vẻ mặt keo kiệt đào rỗng tiểu kim khố của mình, chỉ vì mua cho nàng hai viên kẹo sữa, khối băng cứng sâu trong nội tâm của Giang Mạch đối với hệ thống mới lặng lẽ nứt ra một kẽ hở.
Rồi sau đó thử một phen, phát hiện vật nhỏ này quả nhiên chỉ là bảo bảo vừa mới xuất xưởng, tự mang ngu xuẩn manh, rốt cuộc cũng buông bỏ khúc mắc trước kia xuống.
Đương nhiên, những điều này hệ thống là không biết.
Nó tràn đầy cõi lòng không thôi ăn xong kẹo sữa, lại nhấp nháy tiến đến trước mặt ký chủ, tràn đầy nhiệt tình cổ vũ: "Ký chủ ký chủ, người mau nỗ lực chút, đến lúc đó chúng ta liền có tích phân mua càng nhiều kẹo sữa."
Phong cách trong một giây từ dốc lòng biến thành ấu trĩ.
...
Hệ thống rà quét toàn bộ Minh Hà Phong, cuối cùng tìm được một địa phương tốt để kiếm tích phân cho ký chủ.
Giang Mạch nghe nó nói xong, lén lút chuồn ra tiểu viện của Vân Thanh Việt.
Lúc đó người nọ đang ở trong phòng tu luyện, sau khi nhận thấy cấm chế dao động liền mở mắt ra nhìn thoáng về phía cửa viện, cuối cùng ngẫm nghĩ cũng không ngăn cản.
Tiểu Bạch Hổ còn quá nhỏ, hơn nữa nàng sinh ra vốn đã yếu ớt có vẻ đặc biệt suy nhược, sau khi Vân Thanh Việt mang nàng về Minh Hà Phong cũng không có để mặc cho nàng chạy loạn khắp nơi.
Sáng sớm luyện kiếm mang theo nàng ra cửa là