Không biết Vân Thanh Việt đến từ lúc nào, cũng không biết ở nơi đó nhìn bao lâu, nhưng việc Giang Mạch chuồn êm ra ngoài hiển nhiên đã không giấu được.
Tiểu Bạch Hổ nhất thời có chút chột dạ, còn chưa kịp nghĩ ra làm sao lừa dối qua ải, liền thấy hệ thống quang đoàn trước mắt chợt lóe lên, bỗng nhiên nhào về phía nàng.
Nàng nghiêng đầu cũng không tránh được, tức giận gầm nhẹ nói: "Hệ thống, đừng làm loạn."
Hệ thống treo ở trên đầu Tiểu Bạch Hổ, quang đoàn liên tiếp lóe lên vài lần, thanh âm máy móc đều lộ ra khóc không ra nước mắt: "Kỷ chủ, người trọc.
Lông trên đầu bị ngoạm rớt một mảng thật lớn, ta không che được...!Người bây giờ biến thành hổ trọc lông, chẳng đẹp chút nào, người nói sạn phân quan có thể ghét bỏ người xấu sau đó không cần người hay không?"
Sét đánh giữa trời quang là gì? Đây là sét đánh giữa trời quang!
Tiểu Bạch Hổ vốn dĩ chỉ là chột dạ tức khắc cứng đờ.
Nàng rốt cuộc nhớ ra mình lúc trước gặp phải chuyện gì, theo bản năng đứng thẳng người, dùng hai móng vuốt sờ sờ đầu mình —— Không sai, một trận ngỗng bay hổ nhảy lúc trước, nàng thuận lợi cắn cổ của ngỗng lớn hoàn thành đánh chết.
Nhưng trước đó, con ngỗng lớn kia cũng không phải ăn chay, gắng gượng nhổ lông của nàng.
Xong rồi, thật sự trọc rồi, nàng hiện tại có phải xấu đến không nỡ nhìn không? Có thể bị người ghét bỏ không?
Giang Mạch đang ôm đầu hoảng hốt, sau cổ bỗng nhiên bị người nắm, ngay sau đó đã bị xách lên.
Đôi mắt lưu ly thanh lãnh đảo qua thân thể chật vật của nàng, giọng điệu của Vân Thanh Việt nhàn nhạt, không nghe ra hỉ nộ: "Ngươi đi đâu vậy?"
Tiểu Bạch Hổ đáng thương vô cùng nhìn nàng, kêu "Ngao ô" một tiếng, ủy ủy khuất khuất: "Ta không có đi đâu hết, thật sự."
Thấy thế Vân Thanh Việt suýt chút nữa không nhịn được bật cười, thuận tay liền ôm Tiểu Nãi Hổ vào trong lòng, còn sờ sờ bụng nhỏ mềm mại của nàng.
Thân thể Giang Mạch cứng đờ, sau đó lại thả lỏng —— Nàng chỉ là một con tiểu lão hổ đáng thương, cái bụng lông xù xù mềm mại, nói vậy xúc cảm cũng không tồi.
Nếu sau khi sư tỷ vuốt hổ không truy cứu chuyện nàng chuồn êm ra ngoài, tiện thể cũng không cần ghét bỏ bộ dạng Đông trọc một mảng Tây trọc một mảng vào lúc này của nàng, vậy để nàng ấy sờ sờ bụng nhỏ cũng không có gì to tát.
Bên này Giang Mạch mới vừa an ủi mình xong, chuẩn bị lại rải chút đáng yêu với Vân Thanh Việt, hoàn toàn bỏ qua việc này.
Liền nghe Vân Thanh Việt đột nhiên nói: "Ta vốn đang tu luyện, sau đó nhận được truyền âm, chân núi Vấn Đạo Đường có người xâm nhập quấy rối..."
Phong chủ Minh Hà Phong say mê tu luyện, hằng năm bế quan, việc vặt trong phong sớm đã giao cho đại đệ tử xử lý thay.
Mà Vấn Đạo Đường tuy là nơi đệ tử nhập môn nghe đạo, lại cũng là căn cơ của một phong, bởi vậy không ai dám coi thường.
Cho dù Vấn Đạo Đường xảy ra chuyện gì, dù lớn hay nhỏ đều sẽ được báo cáo cho Vân Thanh Việt trước tiên, nàng biết những thứ này nhanh như vậy cũng không có gì lạ.
Giang Mạch nháy mắt chột dạ, đôi mắt nhìn xung quanh chỉ là không nhìn Vân Thanh Việt, như thể chuyện không liên quan đến mình.
Vân Thanh Việt liền nhìn nàng giả ngu, không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Cũng không phải đại sự gì.
Sau bếp Vấn Đạo Đường bị đột nhập, gia súc gia cầm thương vong nặng nề, cuối cùng mất một con ngỗng hồng đỉnh, còn có một cái nồi to trên bếp." Nàng nói xong lại sờ sờ bụng Tiểu Bạch Hổ, lúc này từ hình dung không chỉ có lông xù xù mềm mại, còn có tròn vo, hiển nhiên trước khi trở về Tiểu Nãi Hổ đã cho mình ăn no rồi.
Được rồi, lời đều đã nói đến mức này, muốn chống chế dường như cũng không được.
Tiểu Bạch Hổ nháy mắt héo đi, nhưng rất nhanh lại phấn chấn lên, kêu "Ngao ô" "Ngao ô" không ngừng: "Sạn phân quan ngươi không thể trách ta ăn ngỗng, ngươi xem nó ngoạm rớt bao nhiêu lông của ta, ta chỉ là báo thù mà thôi!"
Vân Thanh Việt nghe không hiểu lời nàng, nhìn ra được Tiểu Nãi Hổ đang mắng chửi.
Nàng cũng không cắt ngang Tiểu Nãi Hổ tức giận bất bình, cho đến khi Tiểu Nãi Hổ nói đủ rồi, nàng nhéo nhéo thịt lót của hổ con, đột nhiên hỏi: "Cho nên, ngỗng hồng đỉnh ăn ngon không?"
Ngon, tay nghề của hệ thống tuyệt nhất.
...
Chuyện