Vân Thanh Việt ôm Tiểu Bạch Hổ, đi theo dòng người phía trước, dần dần liền có tiếng ồn ào truyền đến.
Tiểu Bạch Hổ ló đầu ra nhìn ngọn nguồn của tiếng ồn ào đó, xa xa vừa nhìn, liền thấy mấy tòa lôi đài đứng sừng sững trong thành.
Chỉ là cách có chút xa, xung quanh lôi đài còn có không ít người vây quanh, trong lúc nhất thời cũng không thấy rõ rốt cuộc trên lôi đài kia đang diễn ra chuyện gì.
Vân Thanh Việt không có nhìn xung quanh nhưng cũng biết bên đó đã xảy ra chuyện gì, vì thế vừa đi theo dòng người về phía trước, vừa nói: "Đó là đấu tái.
Ngoại trừ Tam Tông Luyện Võ, mười năm một lần Huyền Thanh Tông sẽ tổ chức một lần đại bỉ, trước khi đại bỉ trong thành Huyền Thanh đều đặc biệt náo nhiệt.
Đấu tái, bán đấu giá, trao đổi tài nguyên, đều sẽ tập trung ở đây trong khoảng thời gian này, các đệ tử sẽ lấy những thứ này để thu được tài nguyên làm nỗ lực cuối cùng."
Cái gọi là đấu tái, đương nhiên là có thưởng, người thắng sẽ không trắng tay mà về.
Bán đấu giá đương nhiên cũng là một loại phương pháp thu hoạch tài nguyên, nhưng mà chính là đặc biệt đốt tiền, nhưng nếu có thể mua được tài nguyên thích hợp với bản thân cũng sẽ không lỗ.
Đến nỗi trao đổi tài nguyên thì càng không cần nói, trực quan nhất chính là những cái sạp bày ở bên đường, giữa mua bán thu được cái họ cần.
Phí tâm phí sức lăn lộn như vậy, đương nhiên cũng là có mục đích.
Ví dụ mười người đứng đầu trong ngoại môn đại bỉ có thể tiến vào nội môn, mười người đứng đầu trong nội môn đại bỉ có thể bái sư tu vi Nguyên Anh trở lên.
Đừng nhìn chỉ là bái sư, trong tông môn có sư phụ và không có sư phụ khác biệt rất lớn.
Những thứ này đều là quy tắc của tông môn, nhưng có quan hệ với Tiểu Bạch Hổ cũng không lớn, bởi vậy Vân Thanh Việt chỉ là thoáng nhắc tới, cũng không nói sâu.
Khi nói chuyện, một người một hổ cũng đã theo dòng người đi tới bên cạnh lôi đài.
Lôi đài để đấu tái có rất nhiều, có đấu pháp, đấu kiếm, đấu đan, đấu bùa, đấu khí, đấu trận, đấu võ...!Nói đến cũng làm người xem không hiểu, cái gọi là đấu võ chính là đấu vũ lực, không có giới hạn về binh khí, dùng đau thương búa rìu đều có thể.
Nhưng cố tình đấu kiếm đã được phân thành một loại khác, dùng kiếm liền không được bao gồm trong đó, dường như kiếm tu là phá lệ đặc biệt.
Nhưng mà phàn nàn là phàn nàn, so tài này cùng nửa cọng lông của Tiểu Bạch Hổ cũng không có quan hệ, nàng đơn thuần cũng chính là xem náo nhiệt.
Mà thứ duy nhất trên đài có thể có chút quan hệ với nàng, có lẽ chính là lôi đài ngự thú sư đấu thú.
Lúc này trên đài đấu đan dược hương nồng đậm, đấu bùa nâng bút tẩu du long, trên đài đấu kiếm kiếm quang lạnh thấu xương, trên đài đấu pháp pháp quang lộng lẫy...!Mỗi một lôi đài đều có những đặc sắc riêng, đối với người tới xem náo nhiệt mà nói, gần như không nhìn kịp.
Nhưng trên những lôi đài đó hoặc động hoặc tĩnh, đều chỉ tu sĩ tự mình lăn lộn, xét về khung cảnh thì lại kém náo nhiệt bắt mắt hơn ngự thú sư trên đấu thú đài.
Lúc này trên đấu thú đài có hai tu sĩ đang đứng, một con Hỏa Diễm Sư đứng trước một người, một con Liệt Vân Báo đứng trước một người khác.
Hai con linh thú đều có tiềm lực thăng cấp Kim Đau, nhưng mà hiện tại chúng nó còn chưa có thành niên, cũng giống như chủ nhân chúng nó, chỉ là khó khăn lắm mới Trúc Cơ mà thôi —— Nếu hai con linh thú đều đã Kim Đan, lấy chúng nó làm trợ lực, chủ nhân của chúng đã sớm vào nội môn bái sư, cũng không đến mức ở nơi này so đấu.
Vân Thanh Việt luôn đặc biệt săn sóc, thấy Tiểu Bạch Hổ nhìn chằm chằm hai con động vật họ mèo, liền đơn giản giới thiệu một câu: "Đó là Hỏa Diễm Sư và Liệt Vân Báo, Hỏa Diễm Sư dùng hỏa pháp tăng trưởng, Liệt Vân Báo thì thiên về sức mạnh và tốc độ.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Ai Cần Tôi
2.
Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
3.
Ly Hôn Có Vẻ Khó
4.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
Khi nghe được Liệt Vân Báo, đôi tai Tiểu Bạch Hổ giật giật, cảm thấy cái tên này có chút quen tai, giống như đã nghe qua ở đâu?
Cẩn thận hồi tưởng một hồi, cuối cùng đã nhớ ra.
Khi mới vừa vào Huyền Thanh Tông, bình sữa mà nàng bị Chấp Minh Thần Quân cướp đi, còn không phải là sư tỷ cướp từ Liệt Vân Báo sao?
Có mối liên hệ sâu xa này, ánh mắt Tiểu Bạch Hổ lập tức rơi vào trên người Liệt Vân Báo, mang theo ba phần tò mò.
Còn chưa đợi hai con ở trên đài kia đánh nhau, bên tai nàng đột nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống ——
"Đinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ lâm thời, sơ thí mũi nhọn: Thân là thần thú Bạch Hổ hiếu chiến, chiến đấu trước mắt khiến ngươi nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù bây giờ ngươi còn nhỏ tuổi, cũng muốn thử tài năng một lần.
Hoàn thành nhiệm vụ, mỗi một lần đánh bại một con linh thú cùng cấp, có thể đạt được 5000 điểm giá trị kinh nghiệm, 25 tích phân, không giới hạn số lượng
Mỗi một lần vượt cấp đánh bại một con linh thú cấp cao, có thể đạt được 50000 điểm giá trị kinh nghiệm, 250 tích phân, không giới hạn số lượng."
Tiểu Phế Hổ cá mặn chỉ tới xem náo nhiệt: "..."
Cảm ơn, ta chỉ là con cá mặn, không có hiếu chiến, cũng không có nhiệt huyết sôi trào muốn đánh nhau.
Tiểu Bạch Hổ vốn dĩ hứng thú bừng bừng trong nháy mắt khuôn mặt suy sụp, sợ Vân Thanh Việt tinh ý phát hiện, đành phải quay đầu lén hỏi hệ thống: "Nhiệm vụ lâm thời này từ đâu tới? Ta không làm được không?"
Hệ thống quang đoàn nhấp nháy một hồi, sau đó dùng giọng điệu hận sắt không thành thép nói: "Nhãi con à, ngươi có thể đừng cá mặn như vậy không?!"
Tiểu Bạch Hổ liếc xéo nó: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng gọi ta nhãi con, làm như ngươi lớn tuổi hơn ta vậy."
Hệ thống bảo bảo xuất xưởng chưa đầy một tháng lập tức cứng họng, cuối cùng vẫn là khôi phục bình thường, ỉu xìu đáp: "Có thể, tùy ý, đều được, dù sao hệ thống cũng không có thêm vào hệ thống trừng phạt."
Cảm giác hệ thống trong nháy mắt liền trở thành Phật, nhưng mà đó lại có quan hệ gì đâu? Nghe được đáp án này Giang Mạch vừa lòng, nàng cũng không thích bị ép buộc, cho dù là hệ thống trói định ép buộc, hay là ép buộc chấp hành nhiệm vụ —— Cũng mất công hệ thống tính tình ngu ngốc ngây thơ, trước dùng hai viên kẹo sữa dỗ đến nàng buông thành kiến, nếu không sau khi tìm được chỗ dựa, nó sớm muộn gì cũng bị ném vào lãnh cung.
Chỉ là Giang Mạch nhất thời còn chưa có vui, liền nghe hệ thống lại buồn bã nói: "Hệ thống sẽ không ép buộc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ đã tuyên bố sẽ hiển thị ở trên giao diện, nếu không hoàn thành, sẽ vẫn luôn hiện chưa hoàn thành."
Giang Mạch nghe vậy dừng một lúc, yên lặng click mở giao diện nhân vật, quả nhiên liền thấy dòng chữ "Chưa hoàn thành" màu đỏ bắt mắt ở trên đó.
Điều này thì rất sầu người, bởi vì Giang Mạch nàng có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, biểu hiện cụ thể là mỗi một tin tức nhắc nhở màu đỏ trên phần mềm điện thoại nàng đều phải click mở để loại bỏ.
Nếu không nhìn những chấm đỏ đó, nàng liền sẽ toàn thân khó chịu.
Mà bây giờ nàng không có điện thoại, lại có một cái hệ thống không biết muốn ở bên cạnh nàng bao lâu, trên giao diện hệ thống