Khi Giảng Mạch tỉnh lại, đã không biết trôi qua bao lâu, nàng cũng đã sớm không còn ở trên đấu trường đẫm máu kia.
Chỉ là cơn đau nhức khắp cả người trước khi hôn mê vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức, khiến nàng vừa mới mở mắt ra liền theo bản năng rên rỉ một tiếng.
Chỉ là một tiếng rên ra miệng, nàng động đậy tay chân lại không cảm thấy đau, vì thế ngạc nhiên mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một gian phòng ngủ bố trí thanh nhã, nàng một mình nằm ở trên chiếc giường xa lạ, có một tấm bình phong cách đó không xa che khuất tầm mắt, nhưng nàng giật giật lỗ tai, lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, hiển nhiên trong phòng này chỉ có một hổ nàng ở...!Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Nàng giỏi tay chân, lẽ nào ký ức bị thương trước đó chỉ là đang nằm mơ?
Tiểu Bạch Hổ cúi đầu nhìn chính mình, phát hiện lông cả người mình sạch sẽ chỉnh tề, không hề có chút giống bộ dạng bị thương.
Càng thêm hoài nghi ký ức, cho đến khi nàng vươn móng vuốt, phát hiện đầu móng vuốt bên phải thật sự bị cắt đứt, lúc này mới từ trong hoảng hốt trở về hiện thực.
Nhớ đến chuyện trước đó, Giang Mạch vẫn còn sợ hãi, nhíu mày hô một tiếng: "Hệ thống."
Hệ thống vẫn luôn ở đây, chỉ là không biết vì sao vẫn luôn không ngoi đầu lên, mà là trốn ở xa xa thậm chí còn hạ thấp độ sáng của quang đoàn, giống như sợ làm cho nàng chú ý.
Nhưng nên tới vẫn sẽ tới, sau khi Giang Mạch sửa sang suy nghĩ không thấy Vân Thanh Việt, đương nhiên thứ đầu tiên kêu chính là nó.
Cho dù nó không tình nguyện, cũng chỉ có thể chui từ trong cái góc nó đang trốn ra, tiện thể còn điều chỉnh độ sáng trở lại.
Có lẽ là sợ Giang Mạch giận chó đánh mèo, lúc này hệ thống không thầy dạy cũng hiểu thuộc tính chân chó, lảo đảo lắc lư tiến lên: "Ký chủ, ký chủ, người cảm thấy thế nào? Vết thương trên người còn đau không? Có đáng ngại gì hay không?"
Nhưng hệ thống chân chó cũng vô dụng, vẫn là bị ký chủ một cái tát đánh bay, sau khi bị đánh bay còn phải tự mình lăn trở về.
Giang Mạch nhìn thấy hệ thống, đầu tiên là phát tiết bất mãn, sau đó mới mở miệng hỏi: "Lúc trước là chuyện như thế nào, sau khi ta hôn mê xảy ra chuyện gì? Hiện tại đây là nơi nào? Vết thương trên người ta làm sao đột nhiên biến mất?"
Nàng một hơi hỏi rất nhiều, hệ thống nghe xong lại không có nửa phần không kiên nhẫn, ngược lại là có loại cảm giác nhẹ nhõm, lập lượt đáp: "Sau khi ký chủ hôn mê đã được sư tỷ ôm đi, nơi này là phòng cho khách ở hậu viện của Nghênh Tiên Lâu.
Trước đó ký chủ bị thương rất nặng, nhưng mà cũng may trên người sư tỷ có thuốc trị thương, hơn nữa dược hiệu phi phàm, mới vừa bôi lên miệng vết thương của người liền khôi phục."
Đây là thế giới tu chân, đương nhiên không thiếu đan dược hiệu quả thần kỳ.
Đặc biệt Vân Thanh Việt còn là kiếm tu, trên người không có đan dược khác cũng xem như bình thường, nhưng thuốc trị thương nhất định là chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn là tốt nhất.
Vì vậy Giang Mạch không hề miệt mài theo đuổi vấn đề thương thế, cũng không để ý tới hệ thống thật cẩn thận, suy nghĩ một chút click mở giao diện nhân vật ——
【 Ký chủ: Giang Mạch
Chủng tộc: Bạch Hổ
Chức nghiệp: Thần thú
Cấp bậc: 20
Chiến lực: 2621545
Kinh nghiệm: 2525089/2621440
Tích phân: 154
Tiềm lực: ∞
Kỹ năng: Huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt 】
So với trước khi lên lôi đài, những số liệu này đã có thay đổi một chút, sau đó Giang Mạch click mở tin tức lịch sử nhìn, quả nhiên thấy được ghi chép mình hoàn thành nhiệm vụ lâm thời ——
【 Lịch Huyền Thiên đại lục 10: 03: 21 ngày 13 tháng 9 năm 75891
Chúc mừng ký chủ đánh bại đối thủ "Tật Phong Lang" cùng giai, hoàn thành nhiệm vụ lâm thời "sơ thí mũi nhọn", khen thưởng 5000 điểm giá trị kinh nghiệm, 25 tích phân.
Mong ký chủ tiếp tục cố gắng, lại thêm huy hoàng! 】
Giang Mạch nhìn mấy chữ "tiếp tục cố gắng, lại thêm huy hoàng" kia, trong lúc nhất thời cảm thấy châm chọc vô cùng.
Nàng "Bang" một cái tắt đi tin tức lịch sử, cho dù giờ phút này nghĩ như thế nào, có mấy lời vẫn là muốn hỏi hệ thống: "Hệ thống, trước đó ta rõ ràng không đánh lại Tật Phong Lang, kết quả nó đột nhiên dừng lại bất động, để ta tìm được cơ hội phản kích, là ngươi ra tay sao?"
Hệ thống có thể cảm giác được trên người ký chủ tỉnh lại có lệ khí, điều này làm cho nó vẫn luôn lo sợ trong lòng, nghe hỏi cũng không dám chậm trễ liền đáp: "Không có.
Hệ thống năng lượng có hạn, khống chế hành động của Tật Phong Lang tiêu hao quá lớn, ta, ta hiện tại không đủ sức."
Nhắc tới cũng là hệ thống xui xẻo, gặp phải ký chủ cá mặn, nàng mặn đến ngay cả cơ hội kích hoạt nhiệm vụ đã thiếu lại thêm thiếu, hệ thống dựa vào nàng mà sống đương nhiên cũng không được bổ sung.
Lúc trước lại hỗ trợ hái linh quả, sau đó lại hỗ trợ hầm ngỗng lớn, những hành động ảnh hưởng đến hiện thực này đều sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho tới bây giờ hệ thống sớm đã thu không đủ chi...!Nhưng nó cũng không dám nói.
Lúc này hệ thống thật cẩn thận, sợ Giang Mạch chê mình phế vật, nhưng Giang Mạch nhíu mày lại hoàn toàn không có tâm tư phản ứng nó —— Trước đó ở trên lôi đài, Tật Phong Lang chiếm thế thượng phong, bỗng nhiên dừng lại hiển nhiên không bình thường.
Nhưng nếu không phải hệ thống ra tay, vậy là ai ra tay cũng vừa nhìn liền hiểu ngay.
Giang Mạch bỗng nhiên mất hết sức lực giống như một quả bóng cao su nhụt chí, dùng hết sức lực lại lần nữa nằm xuống, còn dùng móng vuốt che mắt lại.
Muốn hỏi nàng bây giờ là cảm thụ gì, chỉ hai chữ, "mất mặt"!
Tiểu Bạch Hổ vẫn luôn biết mình thực phế, từ lúc mới tỉnh dậy không giẫm chết được một con bọ cánh cứng, đến mấy ngày trước bị con ngỗng làm nguyên liệu nấu ăn mổ trọc.
Đừng nói là đường đường thần thú, chính là một con hổ bình thường trong núi, đời này cũng không thể lăn lộn đến mức như nàng.
Nhưng nàng phế thì phế, lại không ảnh hưởng đến người khác, chính mình cá mặn rất vui vẻ, này không phải đủ rồi sao?
Nhưng hiện thực vẫn dạy nàng làm hổ.
Cái gọi là cấp bậc đạt được bằng cách cắn dược, đối mặt với đối thủ có cấp bậc thấp hơn mình cũng không đánh lại.
Không chỉ không đánh lại, còn phải dựa vào sư tỷ gian lận mới có thể thắng, cả đời này nàng chưa bao giờ chật vật và mất mặt như vậy.
Tiểu Phế Hổ che mắt lại, cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại sư tỷ.
Mà càng làm cho nàng sợ hãi chính là nàng bại lộ ra phế vật như vậy, Huyền Thanh Tông thật sự còn nguyện ý muốn nàng, bồi dưỡng nàng sao? Nếu Huyền Thanh Tông lựa chọn dừng lỗ sớm, từ bỏ nàng...
Giang Mạch cảm thấy sợ hãi, bởi vì sau trận chiến ngày hôm nay, nàng càng cảm nhận rõ ràng được sự tàn khốc của Tu Chân giới —— Đây là thế giới vũ lực là trên hết, chưa từng có thứ gọi là vô tội, bởi vì yếu chính là tội nguyên thủy.
Nếu ngày hôm nay Vân Thanh Việt không giúp nàng, cũng không có bảo ngừng lại nhận thua, nàng đã bị con Tật Phong Lang đó cắn chết trên lôi đài, cũng sẽ không có bất cứ ai vì nàng mà tiếc hận bất bình.
Đây không chỉ bởi vì nàng là một con thú, con người cũng như vậy.
Trên sân thi đấu không chỉ có đấu thú, bên cạnh còn có đấu kiếm đấu pháp đấu võ, cũng không có quy củ tới điểm đến thì ngưng, có thể thấy được ở trên lôi đài đánh chết người cũng sẽ không có ai quản.
Mặc dù vậy, người đánh cược sinh tử ở trên lôi đài cũng chưa bao giờ thiếu, bởi vì con đường tu luyện trước nay đều là tranh mạng với trời.
Sau khi đầu óc thanh tỉnh lại, Giang Mạch lần đầu tiên nghiêm túc xem kỹ hoàn cảnh hiện tại của mình, cũng lần đầu ý thức được nơi này khác với trước khi xuyên qua —— Quốc gia mà nàng ở trước khi xuyên qua là quốc gia an toàn nhất trên thế giới, đối ngoại vũ lực mạnh mẽ, đối nội quản chế nghiêm mật.
Nàng gần như chưa từng phạm tội gì, càng không có thời điểm cần phải chiến đấu bằng mạng sống.
Nhưng nơi này không giống, người trong Tu Chân giới mỗi một ngày đều đang liều mạng.
Lôi đài đấu tái thậm chí có thể nói là an toàn nhất, còn lại giết người đoạt bảo, bí cảnh rèn luyện, cái nào mà không hung hiểm hơn?
Hơn nữa những điều này mỗi ngày đều đang xảy ra, mỗi ngày đều có người chết, mà nàng ở thế giới này cũng không có khác biệt gì với người thường.
...
Hệ thống vẫn luôn cho rằng ký chủ là con cá mặn, mặc dù bám vào trở thành hổ, cũng suýt nữa không đánh lại một con ngỗng.
Mà nó là một hệ thống mới xuất xưởng, ngoại trừ dữ liệu gốc lúc xuất xưởng ra, tất cả các tính chất đặc biệt độc lập đều phải được hình thành khi ở chung với ký chủ.
Vì thế chịu khí chất cá mặn của ký chủ ảnh hưởng, hệ thống 223 cũng trở nên cá mặn lại diễn kịch, rõ ràng đang đeo khoản vay trên lưng cũng sẽ không vội vã thúc giục ký chủ làm nhiệm vụ.
Nó cho rằng mình có lẽ sẽ vẫn luôn cá mặn như vậy, dù sao ký chủ nói nàng ba ngàn tuổi mới thành niên, vị thành niên trộm lười biếng thì có gì lạ? Nó có thể chờ sau khi ký chủ thành niên lại làm nhiệm vụ, chỉ cần ký chủ cuối cùng đi tới đỉnh cao nhân sinh, sớm hay muộn thì lại có quan hệ gì?
Nhưng những ý tưởng này đều bị lật đổ ở trên lôi đài trước đó, bởi vì hệ thống thấy được ký chủ biểu hiện ra tâm huyết, cùng hung ác quyết liệt cất giấu ở bên trong xương cốt —— Nữ hài tử bình thường gặp phải sói cũng sẽ không nghĩ tới phản kích, càng không thể trong tình huống vết thương chồng chất còn có thể nhanh chóng bắt lấy cơ hội, cắn vào chỗ yếu của Tật Phong Lang, không chết không buông.
Hệ thống nhìn ra được, khi ký chủ cắn cổ Tật Phong Lang rồi lại bị Tật Phong Lang gần chết phản kích, trong ánh mắt hung ác đó tràn ngập bốn chữ "đồng quy vu tận", hoàn toàn khác với khí chất cá mặn thường ngày của nàng.
Ký chủ khác thường như vậy làm hệ thống có chút sợ hãi.
Hơn nữa sau khi ký chủ hôn mê, nó tự kiểm tra dữ liệu lại phát hiện một bí mật, chờ đến khi ký chủ tỉnh lại liền càng thêm chột dạ.
Thế cho nên nó trốn trốn tránh tránh không dám lộ diện, sau khi lộ diện lại biểu hiện vô cùng chân chó, chính là hy vọng ký chủ đừng nhận ra được bí mật kia, sau đó tìm nó tính sổ.
Hệ thống được như ý nguyện, sau khi kỷ chủ hỏi nó mấy vấn đề liền không có để ý nó, ngược lại tự bế rồi.
Lúc đầu hệ thống thật vui mừng, cho rằng tránh được một kiếp, nhưng xuất phát từ cẩn thận nó vẫn là bật dữ liệu kiểm tra đo lường, vẫn luôn quan sát thấy dữ liệu của ký chủ thay đổi.
Sau đó nó liền trơ mắt nhìn cảm xúc của ký chủ hạ xuống rồi hạ xuống rồi tiếp tục hạ xuống, mắt thấy không chỉ rơi vào tự bế, quả thật đều sắp hậm hực...!Hệ thống cùng ký chủ trói định một thể, ký chủ hậm hực đối với hệ thống mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
Mà càng làm cho hệ thống lo lắng chính là, dữ liệu này còn một đường bay trượt thẳng xuống, trượt đến mức khiến cho hệ thống đều luống cuống, bất đắc dĩ vòng quanh ký chủ bắt đầu khuyên giải: "Ký chủ, ký chủ, người làm sao vậy? Làm sao tâm trạng tệ như vậy?"
Nó chỉ hỏi một câu, không nghĩ tới ký chủ thật sự trả lời: "Hệ thống, ngươi nói ta có phải đặc biệt phế hay không?"
Lời này bảo nó trả lời như thế nào? Hệ thống bế tắc, không dám nói phải cũng không dám nói không phải, cuối cùng thật cẩn thận nói: "Ký, ký chủ, ta cảm thấy người rất tốt nha.
Người không phải đều thắng, hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Nhưng Giang Mạch cũng chưa được an ủi một chút nào.
Tâm tình nàng hạ xuống, cảm thấy mất mặt khi nhận rõ hiện thực là một mặt, tự nhận thức và định vị bản thân đột nhiên toát ra càng làm cho nàng không biết phải làm sao —— Nàng cắn dược đến cấp 20, lập tức liền sắp Trúc Cơ, nhưng ngay cả một con Tật Phong Lang Luyện Khí năm tầng cấp 15 cũng đánh không lại.
Còn tiếp tục như vậy, ba ngàn năm sau có phải nàng cũng sẽ là một con hổ không có đẳng cấp hay không?
Đến lúc đó nàng full cấp 100, đường đường đại lão Độ Kiếp, bị một tu sĩ Nguyên Anh thậm chí Kim Đan kỳ hoặc là linh thú treo đánh...!Cảnh tượng đó không thể nghĩ, ngẫm lại đều hận không thể qua đời ngay tại chỗ bây giờ.
Giang Mạch chỉ là nghĩ như vậy, nhưng hệ thống vẫn luôn kiểm tra đo lường dữ liệu của nàng lại sắp bị dọa khóc —— Này này này, này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, làm sao ký chủ đột nhiên nổi lên suy nghĩ tự vẫn? Nó đã mang theo linh hồn của ký chủ trọng sinh một lần, đó gần như hao hết năng lượng mà nó có được khi rời khỏi nhà máy, nếu bây giờ ký chủ lại chết một lần nữa, nó thật sự không có biện pháp mang nàng trọng sinh.
Đến lúc đó ký chủ chết rồi, nó cũng sẽ bị chủ hệ thống thu về báo hỏng...!Không cần, thật sự không cần!
Hệ thống bị dọa khóc, khóc hu hu hỏi ký chủ: "Ký chủ người rốt cuộc làm sao vậy? Không phải đều đã hoàn thành nhiệm vụ thắng sao? Vết thương trên người cũng lành, ăn ăn uống uống tiếp tục ngày tháng trước đó không tốt sao? Tại sao một hai phải nghĩ quẫn trong lòng?"
Giang Mạch nghe vậy thở dài, không trả lời, chỉ là trong lòng nặng trĩu.
Hệ thống bay vòng quanh ký chủ hai vòng, tuy rằng hiện tại trong dữ liệu không có hiển thị cảnh báo "Tự sát", nhưng nó vẫn không dám có một chút thiếu cảnh giác.
Nó bay vòng quanh ký chủ một vòng rồi lại một vòng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói lời khuyên giải an ủi, như thể đang khuyên người đang đứng trên sân thượng có ý định tự tử.
Đồng thời bộ xử lý của nó cũng đang chạy nhanh, muốn thông qua tính toán để tìm ra ký chủ đến tột cùng đang phiền não điều gì.
Điều này thật không khó khăn lắm, bởi vì hệ thống am hiểu nhất chính là phân tích, chỉ trong một lúc nó đã có được kết