Tu Chân giới không có máy bay, nhưng Tu Chân giới có rất nhiều pháp khí phi hành.
Ngay vào thời điểm Giang Mạch cùng hệ thống ngửa đầu nhìn lên trời, trên bầu trời quang đãng cao vạn mét, đang có một chiếc linh thuyền cắt ngang trời xanh.
Mà được linh thuyền chở trên kia, đều là đệ tử Huyền Thanh Tông tiến vào bí cảnh rèn luyện lần này.
Đúng vậy, đây là một bí cảnh, nhưng chỉ là một tiểu bí cảnh bị người ta tiến vào hơn trăm ngàn lần.
Người đi trước sớm đã đạp lên toàn bộ bí cảnh, bảo vật quý hiếm gì, cũng sớm tại trong những năm trong qua được người có duyên đạt được.
Cho đến ngày nay nơi này đã không còn kỳ ngộ gì, nhưng cũng không có nguy hiểm, thích hợp cho đệ tử vừa nhập môn rèn luyện nhất.
.
T????????yệ???? hay l????ô???? có ????ại [ T????????m ????????????yệ????.Ⅴ???? ]
Giờ phút này đang nói chuyện rôm ra ở trên linh thuyền, chính là một thế hệ đệ tử trẻ tuổi mới của Huyền Thanh Tông, tu vi cao nhất Trúc Cơ, thấp nhất Luyện Khí.
Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là thanh y nữ tử đứng ở mũi thuyền.
Thanh y nữ tử tay cầm một thanh Thanh Sương kiếm, đứng đón gió, bỗng nhiên mở miệng nói một câu: "Đến rồi."
Giọng nói của nàng lạnh lẽo, âm điệu cũng hoàn toàn không cao, nhưng những đệ tử trên linh thuyền đều nghe thấy.
Vì thế một nhóm tiểu đệ tử một khắc trước còn đang cãi cọ ầm ĩ thoáng chốc yên tĩnh, có người do dự tiến lên hai bước dường như muốn nói gì, chỉ là lời còn chưa nói ra đã bị đồng bạn ngăn lại.
Có đệ tử khác biết điều lập tức chắp tay nói: "Làm phiền đại sư tỷ, chúng ta liền đi."
Thanh y nữ tử lúc này xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ vô song, vẫn còn chưa đợi người khác đắm chìm vào trong mỹ mạo của nàng, trước tiên liền sẽ bị toàn thân lạnh lẽo của nàng bức lui.
Giờ phút này nàng khẽ gật đầu, nói: "Đi đi.
Thời gian nửa tháng, ta ở đây hỗ trợ."
Mọi người chắp tay đáp lại, thì ra nữ tử này cũng không phải đến đây rèn luyện, chỉ là hộ tống những đệ tử này tiến vào bí cảnh mà thôi.
Một lúc sau, từng luồng sáng phóng ra từ linh thuyền bay đi rất xa, đệ tử còn chưa ngự kiếm được đệ tử Trúc Cơ mang theo, tốp năm tốp ba kết giao mà đi —— Nhiệm vụ chuyến này của bọn họ rất đơn giản, hoặc là tìm một hai linh thảo linh quả đặc thù, hoặc là lấy vật liệu nội đan linh thú, tóm lại đều ở trong phạm vi năng lực của mọi người, bình thường cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Trong chớp mắt, người đã đi hết, ở trên linh thuyền khôi phục vắng vẻ, cuồng phong trên trời cao trở nên nhẹ nhàng xuyên qua kết giới của linh thuyền, vén một lọn tóc của nàng theo dây cột tóc tung bay.
Qua một lúc, ánh mắt nàng hơi rũ xuống, rơi xuống dãy núi liên miên ở phía dưới.
Không ai biết nàng đang nhìn cái gì, lại suy nghĩ cái gì, chỉ là nàng đột nhiên vung tay thu linh thuyền, đạp kiếm mà đi.
...
Trời cao vạn mét quá xa xôi, Giang Mạch không có thấy rõ linh thuyền đi ngang qua, cũng không cảm thấy có quan hệ với mình.
Tiểu Phế Hổ chỉ nhìn thoáng qua, liền không có hứng thú nằm xuống lần nữa, hơn nữa giành nói trước khi hệ thống mở miệng: "Ta mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, ngươi đừng lại lúc la lúc hét quấy rầy ta." Nói xong ra vẻ hung ác vẫy vẫy móng vuốt: "Nếu không ta đánh bay ngươi!"
Hệ thống cũng không sợ Tiểu Bạch Hổ nãi thanh nãi khí [1] uy hiếp, rốt cuộc nó căn bản không có thực thể, lúc trước bị đánh bay hoàn toàn chính là phối hợp biểu diễn với ký chủ.
Chỉ là nó rất nhanh đã tự giác câm miệng, bởi vì dữ liệu cho thấy, trạng thái thân thể ký chủ xác thật cần giấc ngủ.
Vì thế nó ngoan ngoãn ngậm miệng tắt đèn, lặng lẽ đáp lên trên đầu ký chủ, sau đó yên lặng mở rộng phạm vi rà quét đến lớn nhất.
[1] Nãi thanh nãi khí: Tiếng con nít ngây thơ.
Lúc này vừa lúc mặt trời vừa lên, bên suối có gió nhẹ thổi nhẹ qua, Tiểu Bạch Hổ nhắm mắt lại không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ say.
Cũng không biết đã qua bao lâu, hệ thống bỗng nhiên "Ồ" một tiếng, nhưng lúc sau lại không có động tĩnh, phảng phất như một tiếng kia chỉ là ảo giác.
Một giấc ngủ này của Giang Mạch rất lâu, nàng đi vào giấc ngủ khi ánh nắng tươi sáng, khi tỉnh lại ánh mặt trời gay gắt vẫn dịu dàng vuốt ve chóp mũi nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, còn tưởng rằng mình chỉ là chợp mắt một chút, hoàn toàn không biết thời gian trôi đi.
Hệ thống thấy nàng tỉnh, lập tức kinh hỉ nói: "Ký chủ ký chủ, người rốt cuộc tỉnh rồi!"
Giang Mạch không để bụng, chỉ cảm thấy một giấc ngủ này mệt mỏi toàn tiêu, thật là thoải mái vô cùng.
Nàng đứng dậy run run lông, còn học cong người lên duỗi người giống như mèo...!Ngược lại thật là thích nghi rất tốt, càng ngày càng giống mèo.
"Làm sao, ta chỉ ngủ một giấc nho nhỏ, ngươi đến mức kích động như vậy sao?" Tiểu Bạch Hổ phơi nắng, lười biếng.
Hệ thống nghe vậy đầu tiên là trầm mặc, ngay sau đó liền kích động nói: "Ký chủ, người không phải ngủ một giấc nho nhỏ, người nhưng ước chừng ngủ ba ngày rồi!" Nói xong lại giọng điệu vô cùng đau lòng khoe thành tích nói: "Người ngủ say như chết vậy, nếu không phải hệ thống vẫn luôn bắt chước uy áp của linh thú cao giai kinh sợ bốn phía, người đã sớm bị sói ngậm đi rồi người biết không?!"
Giang Mạch nghe vậy có chút kinh ngạc, mắt