Tháng năm là thời gian Khúc Miên bắt đầu bước vào kỳ nghỉ, Tát Tân Địch phải ra nước ngoài thi đấu.
Khúc Miên đứng đợi ngoài nơi cậu tập huấn, cả nhóm con trai cao lớn cùng bước ra từ đó nhưng Khúc Miên chỉ liếc mắt là tìm thấy cậu.
Cậu mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, trên áo ghi số 7, vai đeo hành lý giản đơn, là người đẹp trai nhất trong số bọn họ.
Tát Tân Địch vừa định lên xe bus, ánh mắt cậu vô tình quét xung quanh, bắt gặp bóng dáng Khúc Miên đang đứng dựa lưng một chiếc ô tô, anh mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng.
Dưới độ thấu suốt cao của không khí, trên người anh tựa như đang tản ra tiên khí vậy.
Cậu ném vội hành lý của mình cho đồng đội rồi chạy vụt ra chỗ anh, ôm chầm lấy anh ấy, tựa như chưa đủ mà nhấc bổng anh lên.
Thật sự là vậy, hai tay cậu ôm lấy eo anh nhấc bổng anh khỏi mặt đất, đứng nguyên tại chỗ xoay một vòng mới chịu, ngửa đầu hớn hở hỏi anh: “Nhớ em rồi đúng không?”
Cửa sổ ô tô sau lưng Khúc Miên từ từ hạ xuống, mẹ Tát bi thương nhìn anh: “Miên Miên, thằng này không phải con của mẹ đúng không?”
Khúc Miên: …
Khúc Miên nhịn cười.
Tát Tân Địch chào hỏi mẹ mình, đồng đội cậu đang gọi, Khúc Miên thấp thoáng thấy bóng Thạch Dạng lẫn trong đó, vẻ mặt sa sầm nhìn về bên này.
Khúc Miên tiễn cậu về xe, Thạch Dạng nhìn thấy anh, không nói gì.
Sau ngày hôm đó Thạch Dạng có tới nhà tìm anh, nhưng lần nào cũng không gặp được.
Tát Tân Địch là người cuối cùng lên xe, ngay lúc bác tài chuẩn bị đóng cửa xe, cậu vội vàng ngăn lại, trước sự chứng kiến của toàn đội, cậu cúi người, cười đến là xán lạn, vòi vĩnh: “Anh ơi, hôn em.
”
Người thiếu niên anh yêu, mãi là ánh dương rạng rỡ.
Tâm tình Khúc Miên cũng ấm áp như ánh mặt trời hôm nay, anh đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước lên môi Tát Tân Địch, lại bị cậu ôm lấy hai má, mổ một cái rõ kêu lên môi anh.
Cả xe cùng ồ lên, Tát Tân Địch nói lớn: “Anh, đợi em mang cúp về cho anh!”
Xe từ từ lăn bánh, Khúc Miên nói với cậu con trai vẫn đang nhoài người ra vẫy tay: “Anh đợi em!”
Máy bay còn chưa cất cánh, Tát Tân Địch đã nhận được tin nhắn của Khúc Miên: “Cún con, chụp anh xem cơ bụng của em.
”
Tim Tát Tân Địch nảy lên thình thịch, vội chạy vào nhà vệ sinh, vừa chạy vừa nhắn: “Nhớ em rồi?”
Khúc Miên ngồi trong phòng chờ máy bay, mỉm cười nhắn đáp: “Nhớ em.
”
Anh nhớ Tát Tân Địch, nhớ thân thể cậu, nhớ cậu con trai của riêng anh.
Máy bay còn chạy trên đường băng, điện thoại Khúc Miên khẽ rung lên, cậu con trai gửi cho anh liền tù tì bốn năm tấm ảnh, chụp đủ các góc của cơ bụng, bên dưới còn có mấy dòng tin nhắn loạn cào cào: “Anh, Thạch Dạng trừng mắt với em, trông đần thế