Editor: Coca
CP: BẠCH LIÊN HOA BỆNH KIỀU SÁT NHÂN X CHÍNH TRỰC TAM QUAN NGAY THẲNG NỮ CẢNH SÁT
Đêm tối như mực, một người phụ nữ mỹ lệ đi lang thang một mình, hai mắt cô mê ly, cả người mang theo mùi rượu, đang lảo đảo đi về phía trước.
Đột nhiên ở chỗ ngoặt xuất hiện một bóng đen, bởi vì kinh hách nên đôi mắt của người phụ nữ hơi hơi trợn to, cô không kịp phát ra âm thanh gì đã bị người đó dùng khăn bưng kín miệng.
Ánh trăng rọi vào ngõ nhỏ, xung quanh lại yên tĩnh đến quỷ dị.
Hừng đông ngày hôm sau.
Thiếu niên an tĩnh ngoan ngoãn mặc sơ mi trắng, quần tây đen, vài sợi tóc mái rũ giữa trán, bên trong lớp kính dày cộm là đôi mắt điềm tĩnh xinh đẹp, khuôn mặt ôn hoà mang theo khí chất thư sinh.
Vai hắn đeo cặp sách, có lẽ đang chuẩn bị đi học.
Dọc theo đường đi, hàng xóm láng giềng thấy hắn đều sẽ hỏi thăm một tiếng, hắn cũng lễ phép mỉm cười.
"Quá thảm đi, mấy ngày nay đã có vài vụ như vậy, dọa chết người."
"Người phụ nữ tối hôm qua chết vì bị đào tim."
Mọi người xung quanh đang thảo luận về những vụ thảm sát gần đây.
Chuyện này bắt đầu từ hai năm trước, nơi hắn sinh sống được gọi là Tây Thành, là một thành phố không lớn mấy nhưng kinh tế cũng khá ổn.
Nhưng vào hai năm trước, cứ cách một thời gian liền xuất hiện án mạng, cách giết người của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn.
Nạn nhân của những vụ án đó không mang bất kì đặc điểm chung gì, từ đàn ông đàn bà,người già người trẻ đến cả trẻ em đều có thể trở thành nạn nhân của hắn.
Những nạn nhân sau khi chết đều sẽ bị đào đi một bộ phận trên cơ thể.
Ví dụ như người phụ nữ tối hôm qua, thứ cô bị đào chính là trái tim.
Cảnh sát đã vào cuộc điều tra, nhưng hai năm trôi qua cũng không tra ra bất kì manh mối gì.
Thiếu niên cầm quyển từ điển tiếng anh, đầu tóc được chải vuốt chỉnh tề.
"Tiểu Ly đó à, khi tan học về nhà người phải cẩn thận a.
Đừng về nhà quá trễ, những việc phát sinh gần đây thật sự quá doạ người!" Bác gái nhà bên thấy thiếu niên, quan tâm dặn dò nói.
"Con biết rồi, cảm ơn dì." Tô Ly lễ phép đáp lại, điềm đạm cười.
"Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện!" Bác gái nhà bên nhiệt tình mà tán dương.
Năm nay Tô Ly học cao nhị*.
Ở trường hắn là học bá chính hiệu, thành tích hắn không chỉ ưu tú, ngày thường còn khiêm tốn ưu nhã, mối quan hệ với mọi người xung quanh cực kì tốt.
(*Cao nhị: tương đương lớp 11 bên Việt Nam mình.)
Trời sập tối, hắn trở về nhà.
"Tiểu Ly, mẹ đã để sữa bò nóng trên bàn con, nhớ uống trước khi đi ngủ."
"Vâng, cảm ơn mẹ."
Đóng cửa phòng lại, thiếu niên thu lại nụ cười giả tạo trên mặt.
Hắn tháo chiếc kính dày cộm xuống, để lộ khuôn mặt vô biểu tình mang theo sự lãnh đạm